Cuộc Sống Hàng Ngày Của Bé Yêu Quái

Chương 38



May mắn thay, Bạch Hạc Vu và mọi người đã nhanh chóng làm xong công việc, nếu chậm thêm một chút, những cây hoa sẽ thật sự bị hư hại.

“Ôi, mưa lớn thật đấy, sau một tháng trời nắng, cuối cùng cũng có mưa rồi.” Thịnh Tùng Khương chuyển ghế xích đu vào dưới mái hiên.

“Đúng vậy, trước đây, vì trời quá khô, Hạc Vu còn phải bơm nước tưới hoa.” Hứa Ngọc Như vừa đưa khăn cho Thịnh Tùng Khương vừa nói.

Bạch Man đứng bên cạnh ba nhìn cơn mưa lớn ngoài cửa sổ, nhưng ba và chú đạo diễn vẫn chưa trở về.

Bạch Man túm ống quần ba Bạch, ngẩng đầu hỏi: “Ba, ba Phó chưa về sao ạ? Ba không có dù thì phải làm sao?”

Bạch Hạc Vu bế cậu lên, véo nhẹ má cậu và nói: “Khi con và anh trai đang làm bài tập, ba đã về rồi cầm dù ra ngoài rồi, không sao đâu.”

“Ồ~” Bạch Man nghiêng đầu tựa vào vai ba, cảm thấy yên tâm hơn.

Bà Kỳ và mẹ Thịnh đã lái xe ra ngoài, lúc sáng khi Bạch Mãn dậy có nhìn thấy xe có thể đi thẳng vào bãi đỗ trong sân, không lo bị mưa ướt.

Không khí ẩm ướt theo gió thổi qua mái hiên, Bạch Hạc Vu vẫy tay gọi mọi người vào: “Vào trong nhà đi, vừa mới mồ hôi đầy người, đừng để cảm lạnh nhé.”

“Anh trai, ông ngoại bà ngoại vào thôi ~” Bạch Mãn ghé vào vai ba ba vẫy tay gọi mọi người vào.

“Tới đây!”

Hứa Ngọc Như, Thịnh Tùng Khang vào nhà, họ lập tức nhìn thấy rất nhiều máy quay trong phòng, lo lắng hỏi: “Trời mưa rồi, đoàn làm phim có thể tới quay kịp giờ không?”

“Có thể, bình thường khi họ quay phim thì người cũng không có ở đây, chỉ cần điều khiển máy quay từ xa là được.” Bạch Hạc Vu vừa pha trà vừa giải thích.

“Vậy là tốt rồi.” Thịnh Tùng Khang yên tâm.

Bạch Mãn đã làm xong bài tập về nhà, cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Dù không biết ngày mai có phải đến trường hay không, nhưng ít nhất thời gian còn lại trong ngày cậu có thể thoải mái chơi đùa.

“Hì hì ~” Bạch Mãn ngồi dựa vào anh trai, không kiềm được cười một tiếng.

Kỳ Diệc Trần nâng khuôn mặt nhỏ của cậu, vừa lúc nhìn thấy bộ dạng cười tủm tỉm của cậu.

“Vui như vậy sao?” Kỳ Diệc Trần xoa xoa khuôn mặt béo của cậu.

“Bởi vì Mãn Mãn làm xong bài tập rồi ạ!” Bạch Mãn tự hào ưỡn ngực.

“Không tồi, hôm nay Mãn Mãn thực thích học tập nha.” Hứa Ngọc Như bưng trà cười khen Bạch Mãn.

Bạch Mãn càng thêm vui vẻ quơ quơ chân ngắn nhỏ.

“Anh trai, chúng ta vẽ tranh đi.” Bạch Mãn bây giờ rất mê vẽ tranh, các phần mềm vẽ tranh cậu chưa dùng quen, nên Phó Tuân đã mua cho cậu một đống giấy trắng để vẽ chơi.

“Hôm nay vẽ gì?” Kỳ Diệc Trần tò mò hỏi.

Ngoài việc làm bài tập, cậu còn rất tích cực trong các môn thể dục, vẽ tranh và âm nhạc, nói thật là tranh cậu vẽ cũng ra hình ra dáng lắm.

Ừm, vẽ còn tốt hơn một chút xíu xiu so với Kỳ Diệc Trần nghĩ.

“Hôm nay vẽ trời mưa đi.” Bạch Mãn rút bút vẽ, ngồi xuống đất.

Nói xong, cậu cầm bút vẽ bắt đầu vẽ một cách mạnh bạo, Kỳ Diệc Trần thực sự không có thiên phú trong việc vẽ tranh, chỉ đành ngồi cạnh chỉ xem cậu vẽ.

Ba người lớn ngồi trên ghế sô pha nhìn hai đứa trẻ tương tác, trong lòng cảm thấy rất vui.

Đầu tiên là cậu vẽ bầu trời, sau đó là mây đen, bé con quan sát rất tinh tế, thậm chí còn nhận ra hôm nay mây có màu đen.

Chỉ chốc lát sau, một bức tranh về cơn mưa rất sống động đã hoàn thành, đồng thời người Bạch Mãn cũng dính đầy màu vẽ, xanh xanh đỏ đỏ.

Cậu bé cầm tranh lên, vui vẻ chạy tới khoe anh trai: “Anh xem, Mãn Mãn vẽ có giỏi không?”

Kỳ Diệc Trần nghĩ nếu lúc này cậu ở dạng nguyên hình, chắc chắn sẽ vui đến mức lăn lộn dưới đất rồi.

Kỳ Diệc Trần: “Đẹp! So với anh trai lợi hại hơn nhiều.”

Nghe anh trai khen, Bạch Mãn càng vui hơn, cậu cầm tranh định nhảy lên ghế sô pha khoe ông bà ngoại, nhưng chưa kịp chạm vào ghế thì bị ba ba kéo lại.

Bạch Mãn nhìn ba ba đầy thắc mắc: “Ba ba?”

Bạch Hạc Vu chỉ chỉ quần áo cậu: “Trên quần áo đều là thuốc màu, sẽ làm bẩn sô pha đó.”

Lúc này Bạch Mãn mới để ý đến bộ đồ dính đầy màu, nhưng vẫn cảm thấy tủi thân: “Ba ba ghét bỏ Mãn Mãn, huhuhuhu.”

Rõ ràng cậu muốn khoe tranh cho mọi người, vậy mà ba ba không cho lên sô pha.

Hứa Ngọc Như và Thịnh Tùng Khang lập tức dỗ dành cậu.

Hứa Ngọc Như: “Mãn Mãn đừng buồn, ba ba không phải cố ý đâu. Nếu làm bẩn sô pha thì ba ba phải giặt đồ lâu lắm, sẽ mệt đó.”

Thịnh Tùng Khang: “Mãn Mãn qua đây với ông ngoại, ở đây có ghế nhỏ, đứng lên đó sẽ cao hơn cả sô pha.”

Bạch Mãn ủy khuất nhìn ba ba, nói: “Nhưng ở nhà việc giặt đồ là do ba Phó làm mà.”

Ba Phó sẽ không ghét bỏ Mãn Mãn làm dơ sô pha đâu.

Hứa Ngọc Như và Thịnh Tùng Khang ngạc nhiên khi biết người làm việc nhà lại là cậu Phó, lập tức dùng ánh mắt bát quái nhìn Bạch Hạc Vu, Hạc Hạc thế mà rất khó lường a, đem nam nhân ăn gắt gao.

Bạch Hạc Vu cảm thấy không chịu nổi ánh mắt tám chuyện của ông bà, lập tức bế Bạch Mãn lên, đứng trên đùi mình: “Đừng khóc nữa, Mãn Mãn đứng trên đùi ba ba đi.”

Thật là làm nũng tinh, từ nhỏ đã biết làm nũng rồi, giờ lại còn thuần thục hơn nữa.

Bạch Mãn ngay lập tức nìn khócnở nụ cười, còn nhún nhảy vài cái trên đùi ba ba, Bạch Hạc Uy chỉ có thể chịu đựng sức nặng của bé con nhà mình.

Bạch Mãn cuối cùng cũng khoe xong tranh, rồi học theo cách của người trên tivi, giơ tranh lên vui vẻ hỏi: “Ai muốn tranh của Mãn Mãn?”

Hứa Ngọc Như và Thịnh Tùng Khang lập tức giơ tay để thể hiện sự tán thưởng, ngay cả Kỳ Diệc Trần nhìn thấy ông bà ngoại làm vậy cũng nể tình giơ tay theo.

Bạch Mãn nhìn ba người giơ tay, rất hài lòng, cậu quay đầu nhìn thoáng qua ba ba đang ôm eo béo của mình: “Ba ba, sao ba không nhấc tay.”

Bạch Hạc Vu đành phải dùng miệng nhấc tay: “Bạch Hạc Vu nhấc tay.”

Bạch Mãn nháy mắt vừa lòng, cậu lớn tiếng hô: “Mãn Mãn tuyên bố, bức tranh này là của ba ba, bởi vì vừa rồi Mãn Mãn cáu kỉnh chọc ba ba tức giận, cho nên bức tranh này Mãn Mãn liền đưa cho ba ba!”

Bạch Hạc Vu:……

Bức tranh mà đứa trẻ ba tuổi vẽ, anh thực sự không muốn nhận, nhưng khi thấy cậu đang mong đợi, anh đành miễn cưỡng nhận lấy.

Bạch Hạc Vu mỉm cười, đặt cậu xuống đất, dùng hai tay nhận lấy bức tranh từ tay Bạch Mãn.

Mọi người đồng loạt vỗ tay, chúc mừng Bạch Hạc Vu nhận được tranh của Mãn Mãn.

“Được rồi, ba ba nhất định phải treo tranh của Mãn Mãn lên tường đó nghen ~”

Bạch Mãn không yên tâm dặn dò.

“Biết rồi ~” Bạch Hạc Vu lười biếng nói.

Chờ đến buổi tối, Bạch Mãn tận mắt nhìn thấy ba ba và ba Phó giúp cậu treo bức tranh lên tường mới an tâm đi ngủ.

“Nhóc con này cứ một hai phải tặng tranh cho em, không cần là lại bắt đầu khóc nhè, hôm nay anh không thấy được rồi.” Bạch Hạc Vu lơ đãng khoe với Phó Tuân.

“Đúng đúng, anh cũng muốn được Mãn Mãn tặng tranh, chính là vẫn luôn không cơ hội, ai bảo người mà Mãn Mãn thích nhất là em đây.” Phó Tuân dỗ vợ.

Bạch Hạc Vu kiêu ngạo hừ một tiếng, làm xong liền lên lầu, trước khi lên còn dặn dò Phó Tuân chuyện ngày mai dậy sớm: “Ngày mai 7 giờ camera bắt đầu làm việc hả? Vậy anh phải chuẩn bị xong trước bảy giờ, rồi tiện thể đắp chăn cho em, em còn muốn ngủ thêm một chút. Làm bữa sáng rồi gọi rồi mới gọi em dậy đấy.”

Vì cần quay phim nên hai người đã ở chung một phòng từ vài ngày trước đó, dù sao cũng không thể để người khác phát hiện trước đây họ luôn ngủ riêng. Đây là ý kiến của Phó Tuân, không ngờ Bạch Hạc Vu lại đồng ý.

Phó Tuân cười lên tiếng: “Được, ngày mai anh làm bữa sáng.”

Mấy ngày nay đều do anh ta làm bữa sáng, cái này là học được từ Hứa Ngọc Như, Phó Tuân cảm thấy mình đã có thể tốt nghiệp, chỉ còn chờ xem ngày mai biểu diễn thế nào thôi.

Trước khi đi ngủ, Phó Tuân còn đăng một bài viết trên Weibo theo lời nhắc nhở của tổ đạo diễn.

@ Phó Tuân: Ngày mai nhớ xem bé con ở cùng với tôi nha.

【 ảnh chụp 】

Bài viết này làm một nhóm "cú đêm" sôi động hẳn lên.

【 Mẹ nó, mẹ nó, ngày mai chiếu rồi sao? Đây là vợ Phó ảnh đế và con trai sao? Trình độ nhan sắc này thật sự quá cao, tôi thật sự ngưỡng mộ. 】

【 Trời, cái xưng hô bé con này thật đáng yêu, bé con cũng rất đáng yêu, ba của bé con cũng rất soái. 】

【 Hu hu hu, sao cả nhà bọn họ đều đẹp thế, vốn dĩ tôi đã chuẩn bị sẵn sàng để chửi rồi mà, kết quả xinh đẹp như vậy thì tôi chửi thế nào bây giờ? 】

【 khụ khụ khụ, lầu trên bị lộ rồi, về sau có mỗi làm ăn kiếm tiền như vậy nhớ kêu tôi một tiếng, tôi cũng muốn bình luận tiêu cực để kiếm tiền. 】

【 Ngày mai là phát sóng trực tiếp rồi sao? Là phát sóng trực tiếp đùng không? Là phát sóng trực tiếp đúng không? Chuyện quan trọng nói ba lần. 】

【 Đúng, là phát sóng trực tiếp, 7 giờ bắt đầu. 】

【 Vậy có phải tôi sẽ được nhìn thấy vợ của Phó ảnh đế vừa mới ngủ dậy, thật mong chờ. 】

【 Không thể nào có người đẹp đến mức này được. Chắc dùng filter rồi. 】

【 ha hả, dù lầu trên có dùng filter cũng không đẹp thế đâu.】

【 Đúng vậy, thôi đi ngủ đi, không có gì để hắc, cố ý làm gì.】

【 Không được, 7 giờ sớm quá, bây giờ tôi phải đi ngủ ngay để sáng mai là người đầu tiên thấy vợ của Phó ảnh đế. 】

【 Không, tôi sẽ là người đầu tiên. 】

【 Không, là tôi, hôm nay tôi không ngủ luôn. 】

【 không cần thiết, không cần thiết, không ngờ một chương trình về trẻ em, mà điểm chú ý của chúng ta lại là ba và mẹ của bé. 】

【 Cô ấy là vợ tôi rồi, tôi chính thức trở thành fan nhan sắc, vợ Phó ảnh đế quá đúng gu của tôi. 】

Phó Tuân vừa tắm xong cầm điện thoại lên xem, thấy những bình luận bên dưới thì cau mày. Không phải chỉ đăng một bài thôi sao, sao có nhiều người tranh vợ với anh ta thế này?

Phó Tuân nhìn bình luận mới nhất “Cô ấy là vợ tôi” và trả lời: “Là vợ tôi.”

Biểu thị công khai chủ quyền xong, Phó Tuân liền cất điện thoại đi, anh ta nhìn thoáng qua người đang tựa vào gối chơi game, nhẹ nhàng nói: “Đã 11 giờ rồi, ngủ thôi.”

Bạch Hạc Vu không ngẩng đầu, liền từ chối: “Không, anh ngủ trước đi, nếu không tôi sang phòng bên.”

Phó Tuân nhất thời không nói được gì, anh ta lên giường nằm nghiêng, nhìn màn hình điện thoại của Bạch Hạc Vu với đủ hiệu ứng lung linh, không lâu sau chính anh ta cũng nhìn đến buồn ngủ.

Sau khi Phó Tuân ngủ, Bạch Hạc Vu chơi game đến 3 giờ sáng. Nếu không phải muốn đổi tư thế, anh suýt quên bên cạnh còn một người.

Nhìn gương mặt đang ngủ của người đàn ông, anh suy nghĩ một chút rồi đặt điện thoại xuống, nằm đối mặt với anh ta.

Thôi vậy, ngày mai còn phải dậy sớm ăn sáng, diễn cảnh yêu thương, tốt nhất là ngủ sớm một chút.

Nghĩ thế, Bạch Hạc Vu cũng ngủ thiếp đi.

Buổi tối lại bởi vì bình luận của Phó Tuân mà một lần nữa lên hot search.

#Vợ Phó ảnh đế Là Vợ Tôi

#Vợ Phó ảnh đế Là Gu Của Tôi

【 Haha, không ngờ nhiều người tranh vợ với anh ấy đến mức này. Tôi tuyên bố tôi là ba khác của bé con, là chồng mới của vợ Phó ảnh đế.】

【 Cười chết mất, anh tôi tức đến mức tự mình bình luận tuyên bố chủ quyền luôn. 】

【 Tôi cười đến không muốn ngủ, giờ chỉ muốn xem livestream. Lần này là toàn thời gian hay chỉ một phần thôi vậy nhỉ? 】

【 Không biết nữa, lần này chắc sẽ có quy định mới chứ, mấy mùa trước quy định đều giống nhau, tôi thuộc lòng luôn rồi, chẳng có gì mới mẻ cả, thật là hết chỗ nói. 】

【 Hy vọng là full live stream, tôi muốn ở trong phòng live stream luôn không ra ngoài nữa. 】

【 Tôi cũng vậy, cầu nguyện. 】

Tổ đạo diễn thấy fan đề nghị như vậy, cũng bắt đầu dao động. Chưa có show nào livestream toàn phần thế này, nhưng liệu hiệu quả livestream có bằng được khi cắt ghép chương trình hay không, đây là điều các đạo diễn vẫn hơi lo lắng, nếu mà vẫn flop thì chương trình này coi như xong.

Cuối cùng nhóm đạo diễn đã bàn bạc thảo luậnvới nhau, quyết định xem thử hiệu quả một ngày đầu tiên thế nào, nếu tốt thì sẽ livestream toàn bộ chương trình.

Đây sẽ là một bước đột phá trong các chương trình truyền hình, còn đúng hay sai thì phải xem thời gian thôi.

Sáng sớm hôm sau, Phó Tuân vừa tỉnh dậy, đã thấy khuôn mặt xinh đẹp của vợ anh đối diện.

Anh ta nhìn kỹ một chút mới rời giường. Lúc này đã là 6 giờ rưỡi, anh vừa nhận thấy dưới mắt Bạch Hạc Vu có một khối thâm đen, không cần nói cũng biết là lại thức khuya chơi game rồi.

Trước đây, anh ta có cách trị thói quen thức khuya này của Bạch Hạc Vu, nhưng bây giờ quan hệ giữa họ mới vừa phá băng, nên anh ta cũng không dám làm gì mạnh mẽ.

Phó Tuân nhẹ nhàng thay đồ rồi đi qua phòng bên cạnh tắm rửa, thay quần áo, sau đó lại đi vào phòng của cục cưng. Liền thấy bảo bối nhỏ đang ôm tay anh trai ngủ say.

Trần Trần cũng ngủ rất ngon.

Phó Tuân kéo chăn cho hai đứa nhỏ, rồi xuống lầu làm bữa sáng.

Phó Tuân nhớ lại cách mà Dì Hứa đã chỉ cho mình, làm theo từng bước, nhanh chóng nướng bánh mì, pha sữa cho cục cưng, chuẩn bị trứng, thịt nguội và các món khác.

Phó Tuân không ngờ mình lại làm nhanh như vậy, chỉ trong mười mấy phút đã xong hết mọi thứ. 

Trong lúc đó, Hứa Ngọc Như cũng đã xuống xem qua. Bà lo lắng cho Phó Tuân, nhưng khi thấy anh làm tốt, bà còn hơi ngạc nhiên, đây là bữa sáng anh làm tốt nhất từ trước đến giờ.

“Không tồi, bây giờ đi gọi Hạc Hạc dậy sao?” Hứa Ngọc Như hỏi.

Phó Tuân nhìn thoáng qua đồng hồ, còn ba phút nữa là đến 7 giờ, anh suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Gọi cục cưng dậy trước đi ạ, đêm qua Hạc Hạc thức khuya.”

“Lại chơi game?” Cái này cũng không thể trách Hứa Ngọc Như nói vậy, trải qua một đoạn thời gian ở chung cả nhà đều biết Bạch Hạc Vu rất thích chơi game.

“Dạ, dì đi kêu Mãn Mãn và Trần Trần dậy trước đi ạ.” Phó Tuân nói, anh ta căn giờ rất đúng.

Khán giả từ lâu đã chờ đợi trong phòng livestream, vừa vào đã thấy Phú Tuân lên lầu gọi hai đứa trẻ thức dậy.

“Bây giờ chúng ta phải đi kêu Mãn Mãn và Trần Trần rời giường, đây là bà ngoại của Trần Trần và Mãn Mãn.” Phó Tuân đi ngang qua một cái cameras, hướng khán giả giới thiệu về bà Hứa Ngọc Như và những gì họ sắp làm.

Hứa Ngọc Như có hơi khẩn trương, bà vẫy tay về phía máy quay và nói: "Chào buổi sáng!"

【 Chào buổi sáng, bà ngoại và Phó Tuân buổi sáng tốt lành! 】

【 Không tệ, lần này lão Phó rất tích cực, hơn nữa bà ngoại trông cũng rất trẻ! 】

【 Không đúng, sao lại là hai đứa nhỏ, Mãn Mãn và Trần Trần? 】

【 A, lần trước không phải có tin đồn là có hai đứa trẻ sao? Phó Tuân còn bác bỏ nói chỉ đứa nhỏ là con của anh ấy, đứa lớn chắc là con của người thân. 】

【 À, nhớ rồi, quan hệ của hai đứa trẻ cũng rất tốt.】

Phó Tuân mở cửa đi vào, hai đứa nhỏ vẫn ngủ ngon lành, đầu của chúng tựa vào nhau mà không hề thấy nóng.

Kỳ Diệc Trần ngủ đến ngây ngốc, mơ mơ màng màng nghe thấy có người gọi mình: "Trần Trần dậy thôi~"

Kỳ Diệc Trần ôm em trai, khó khăn mở mắt ra và nhìn thấy camera: “……”

Có nhất thiết phải quay gần như vậy sao?

Kỳ Diệc Trần lắc lắc em trai, rồi thấy cậu nhăn nhó một tiếng quay người ngủ tiếp, còn xoay người vào trong, mông hướng ra ngoài, đầu chui vào chăn.

【 ha ha ha ha giống y bộ dạng con nhà tôi không muốn dậy, đúng là rất buồn cười. 】

【 Mãn Mãn thật tròn nha, nhìn muốn xoa quá, không hiểu sao mình lại nghĩ tới hình dáng của một con gấu trúc con vậy nhỉ. 】

【 ha ha ha mô tả của lầu trên thật sống động. 】

【 Mãn Mãn mau dậy đi, hôm nay là thứ hai đó! 】

【 Thấy thứ hai là lại có phản ứng tự nhiên, mẹ nó, hôm nay mình phải đi làm rồi! 】

【 Chết tôi rồi, tôi còn tưởng hôm nay là cuối tuần…】

Bạch Mãn cũng bị ba ba gọi dậy, nhắm hai mắt, Bạch Mãn rầm rì nhắc nhở ba ba: “Ba ba, hôm nay Mãn Mãn muốn quay chương trình, không đi học.”

Phó Tuân không đành lòng nhắc nhở con, dù là ghi hình chương trình nhưng bé vẫn phải đi học, và việc đưa con đi học cũng là một trong những yêu cầu của đoàn phim.