Kỳ Diệc Trần ngây ngốc nhìn lên trần nhà, chỉ có ngón tay là khẽ động giống như đang đáp lại cậu.
Hai tay Bạch Mãn nắm chặt tay anh trai, trong lòng rất lo lắng, sợ anh trai lại nôn ra máu.
Hứa Ngọc Như và Thịnh Tùng Khang được Thịnh Mỹ Nghênh dẫn đi kiểm tra tim mạch. Vừa rồi sắc mặt của hai ông bà đều không tốt, bác sĩ lập tức đưa họ đến khu khám tim, Thịnh Mỹ Nghênh cũng suýt chút nữa ngất xỉu vì sợ hãi.
Sao Ba mẹ cô lại có vấn đề về tim mạch chứ, hơn nữa trước đây cô chưa từng biết chuyện này.
Cô bận rộn dẫn người lớn đi kiểm tra, còn bên này thì nhờ Bạch Hạc Vũ chăm sóc cho bọn trẻ.
Đây là phòng bệnh VIP, Bạch Hạc Vũ trực tiếp đóng cửa lại để bọn trẻ có không gian yên tĩnh.
Bạch Mãn lo lắng đến mức mồ hôi đầm đìa, sao anh trai không nói gì cả.
"Anh ơi, anh có khát không, Mãn Mãn rót nước cho anh." Bạch Mãn cầm cốc nước đưa tới, nhưng anh trai vẫn không để ý đến cậu.
Lúc này, Kỳ Diệc Trần đang rơi vào vòng lặp suy nghĩ tiêu cực. Cái chết của ba mẹ y đều do y gây ra.
Nếu hôm nay Bạch Mãn không đánh nhau với Tiểu Bảo, buộc Tiểu Bảo tiết lộ bí mật, thì liệu hôm nay có lặp lại bi kịch của kiếp trước không? Y rồi sẽ lại mất bố mẹ một lần nữa sao?
Đang suy nghĩ, Kỳ Diệc Trần cảm thấy tay mình đang bị ai đó nắm lấy, nhưng cảm giác lại không giống lúc trước. Sao lại có lông thế này?
Y cúi xuống nhìn, Bạch Mãn đã biến thành một con gấu trúc, lúc này cậu đang cố gắng trèo lên giường.
Kỳ Diệc Trần vội vàng kéo chú gấu nhỏ lên giường.
"Phù— mệt chết Mãn Mãn rồi~" Bạch Mãn liếc mắt nhìn ba, thấy ba không ngăn cản mình liền tiếp tục bò về phía anh trai.
Cậu cẩn thận dùng móng vuốt nhỏ của mình tránh đụng vào ngực anh trai.
"Anh ơi, anh đừng buồn nữa, Mãn Mãn sẽ xoa đầu cho anh." Xoa xoa là sẽ không buồn nữa đâu.
Kỳ Diệc Trần ôm chặt chú gấu nhỏ rồi kéo vào chăn, anh cũng chui vào chăn để người khác không nhìn thấy em trai.
Cảm nhận bộ lông mềm mại bên cạnh má, Kỳ Diệc Trần chìm vào giấc ngủ sâu. Trong thuốc y uống có thành phần an thần.
Lần này Kỳ Diệc Trần mới có được một giấc ngủ ngon.
Cảm nhận được nhịp thở của anh trai đã ổn định, Bạch Mãn mới từ trong chăn thò đầu gấu trúc ra, xong kéo lại chăn để anh trai dễ thở.
"Ưm ưm~’ Ba ơi mau đến giúp anh trai đắp chăn nào~
Bạch Hạc Vũ tiến đến ôm chú gấu nhỏ ra ngoài, sau đó đắp chăn lại cho Kỳ Diệc Trần.
Sau đó, anh mới bế chú gấu nhỏ ngồi xuống ghế sofa kiểm tra sức khỏe cho cậu: "Gần đây có cảm thấy thường xuyên buồn ngủ không?"
Theo lý mà nói, trong giai đoạn phát triển, gấu trúc nhỏ thường rất dễ buồn ngủ hơn nữa pháp lực cũng không ổn định, nhưng kể từ lần biến thân không thuận lợi trước đó, Bạch Mãn không còn biểu hiện gì của giai đoạn phát triển, điều này khiến Bạch Hạc Vũ rất lo lắng.
"Ưm ưm~” Không có đâu~"
Bạch Mãn lộ ra cái bụng nhỏ, nằm im để ba ba kiểm tra.
Bạch Hạc Vũ đích thân kiểm tra một hồi mới yên tâm.
"Vậy Mãn Mãn có biết tại sao anh trai lại tức giận như vậy không?" Bạch Hạc Vũ cảm thấy Kỳ Diệc Trần đã biết chuyện gì đó, nếu không hôm nay cũng sẽ không tức giận đến mức nôn ra máu.
Bạch Mãn lắc đầu, đôi mắt gấu trúc ngây thơ bối rối chạm vào các ngón tay của mình.
Rõ ràng cậu và anh trai luôn ở bên nhau, nhưng anh trai lại có bí mật nhỏ không nói cho cậu biết. Đạt được kết luận này, Bạch Mãn thấy rất buồn.
...
Bạch Mãn đang bận rộn giúp anh trai tắm rửa.
Rõ ràng cậu cũng là đứa trẻ cần người khác tắm giúp, nhưng lại làm như mình là người lớn muốn tắm cho anh trai.
Kỳ Diệc Thần bị hành hạ đến mệt mỏi, y ôm lấy cậu không cho quậy phá, rồi nói: "Em trai, anh muốn sờ Gấu Nhỏ, em biến hình được không, rồi để chú Phó tắm cho chúng ta."
Bạch Mãn cầm con vịt nhỏ nghĩ ngợi một lúc, sau đó biến thành gấu trúc con, để anh trai thoải mái cầm móng vuốt của mình chơi.
"Hehe, Mãn Mãn ngoan lắm." Bạch Mãn tự khen vì mình nghe lời.
Phó Tuân và Kỳ Diệc Thần đều bị Gấu nhỏ mặt dày chọc cười.
Cũng lâu rồi Phó Tuân không được v.uốt ve gấu con, anh và Kỳ Diệc Thần làm đầy bọt xà phòng lên người cậu.
Lúc này trông dễ thương vô cùng.
Bạch Mãn lim dim mắt, tựa vào anh trai để ba xoa bóp.
Bạch Hạc Vu vừa bước vào liền thấy bóng dáng gấu trúc nhàn nhã: "Hừ~"
Anh cũng không có thèm muốn đâu.
Phó Tuân nghe thấy liền đứng dậy hỏi: "Hạc Hạc có muốn thử không?"
Thế là trong bồn tắm lại có thêm một con gấu trúc nữa.
Kỳ Diệc Thần bỗng thấy vô cùng hạnh phúc, bên trái là gấu trúc, bên phải cũng là gấu trúc.
Phó Tuân cũng vui mừng không kém, vừa được v.uốt ve con trai, lại vừa được v.uốt ve Hạc Hạc!!
Thật là quá hạnh phúc!