Nhìn thấy sắp đến Núi Gấu Trúc, Bạch Mãn vô cùng vui mừng, không thể chờ đợi được nữa muốn cùng anh trai, ba Kỳ, mẹ Thịnh, ba Phó cùng nhau đi xem.
Chiếc xe được người trợ lý mang đến rồi trả lại. Đó là một chiếc xe bảy chỗ, vừa vặn đủ chỗ cho hành lý và người.
Trên xe toàn là người quen, Bạch Mãn không muốn ngồi ghế trẻ em, vì vậy cậu biến thành một quả cầu gấu trúc nhỏ, Bạch Hạc Vu nhìn cậu mà ghen tị, vì đã là người lớn nên không thể tự do như thế.
Sau khi biến hình, quả cầu tròn tự nhiên bò lên đùi anh trai, chủ động kéo tay anh trai ôm lấy mình rồi vỗ vỗ.
Kỳ Diệc Trần cười vui vẻ, điều chỉnh lại tư thế để Bạch Mãn ngồi thoải mái hơn, còn cậu thì nói không ngừng, kể cho anh trai về cảnh vật hai bên đường, tất cả đều là những thứ mà cậu quen biết.
Trước đó cậu được anh Xuân Tửu đón đi từ đây.
Những người khác thì nhìn Kỳ Diệc Trần mà ghen tị, trên con đường khô khan này, họ cũng muốn ôm Bạch Mãn để thư giãn một chút!
Kỳ Diệc Trần ôm từng chiếc chân của gấu trúc nhỏ, nghe cậu bé không ngừng gọi anh trai.
“Anh trai, nhìn kìa, phía trước là nhà của em đó, nhà em rất lớn đó~”
Gấu trúc nhỏ bỗng nhiên kích động, vì cậu thấy nhà mình rồi.
Kỳ Diệc Trần nhìn theo ánh mắt của cậu, đột nhiên ngẩn ra.
Không phải đâu, đó là một lâu đài mà!
Cái này lớn quá đi, từ xa thế này mà còn thấy mái lâu đài lấp lánh ánh sáng, trông rất kỳ lạ, không biết làm từ vật liệu quý giá gì.
Khi xuống xe, ngoài Bạch Mãn và Bạch Hạc Vu, bốn người còn lại đều há hốc miệng.
Trời ơi, cuối cùng họ cũng nhận ra cái gì gọi là chênh lệch của thế giới.
Phó Tuân chịu đả kích lớn nhất, từ đầu đến cuối, trong mắt anh, Bạch Hạc Vu luôn là hình ảnh của một người nghèo, nên anh phải nỗ lực kiếm tiền để nuôi sống gia đình, vậy mà giờ thì sao???
Phó Tuân cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Anh quay đầu, nhìn chằm chằm vào Bạch Hạc Vu.
Bạch Hạc Vu bị ánh mắt của Phó Tuân làm cho hoảng sợ, lùi một bước, anh thực sự đã hiểu được những gì ánh mắt đó muốn nói.
Anh ngượng ngùng vươn tay xoa mũi, rồi mở cánh cửa dẫn mọi người vào.
Kỳ Thiên Thành quả thật đã mở mang tầm mắt.
Thịnh Mỹ Nghênh ngay lập tức ôm lấy Bạch Hạc Vu, nói: “Hạc Hạc, tôi không muốn cố gắng nữa rồi!”
Cô rơi lệ vì nghèo.
Vào lúc này, Kỳ Thiên Thành cũng bắt đầu cảm thấy ghen tị với sự giàu có, một căn nhà lớn như thế lại có thể tồn tại nguyên vẹn ở đây, quả thật đã mở mang tầm mắt.
Kỳ Diệc Trần lại cảm thấy có chút áp lực, trong lòng y, sau này y phải nuôi Mãn Mãn, nhưng giờ y phát hiện ra em trai có lẽ còn giàu hơn mình, sau này tài sản của chú Phó và chú Bạch chắc chắn đều để lại cho Bạch Mãn.
Còn y có thể sẽ chẳng có lấy một đồng xu.
Kỳ Diệc Trần bỗng chán nản.
Bạch Mãn đã đến gần cánh cửa, quay đầu gọi anh trai, Kỳ Diệc Trần vội vàng chạy đến, trong lòng nghĩ không sao, em trai nuôi anh cũng được.
Chỉ cần tắm cho em ấy thêm nhiều lần là được
“Anh trai, nhìn kìa, đây chính là nhà của em~” Bạch Mãn vui vẻ giới thiệu.
Phó Tuân có chút ghen tị, rõ ràng anh mới là người thân của cậu, vậy mà cậu lại chỉ nghĩ đến anh trai, chẳng thèm để ý đến anh chút nào.
Còn Bạch Hạc Vu thì nhận ra cảm xúc của Phó Tuân, anh liền nắm tay Phó Tuân bắt đầu tham quan lâu đài.
Lâu đài này có tới năm sáu tầng, mỗi tầng đều rất cao, đặc biệt là tầng một, cao gần bằng hai tầng, nhìn thôi đã thấy rất lớn.
Thịnh Mỹ Nghênh và Kỳ Thiên Thành cũng không khách sáo, cũng nắm tay nhau đi tham quan lâu đài.
Bạch Hạc Vu sử dụng phép thuật làm sạch bụi trong lâu đài, lâu rồi không về, lâu đài đã bị phủ một lớp bụi dày.
“Ôi, đây là ảnh của Mãn Mãn khi vừa sinh ra sao?” Thịnh Mỹ Nghênh phát hiện trên tường phòng khách có một bức ảnh, trông giống như là hình ảnh một con chuột con, nghĩ lại thì đây chẳng phải là hình ảnh Bạch Mãn lúc mới sinh sao?
“Nhỏ quá, cái đuôi thật dễ thương!” Kỳ Thiên Thành lại không kiềm chế được cảm xúc của một người cha già, làm sao mà có thể có một đứa trẻ đáng yêu như vậy chứ.
Muốn nuốt chửng bé con ngay lập tức, hụ hụ, đùa thôi.
Phó Tuân cũng nhận khi nhìn bức ảnh đó, lúc trước anh có nghiên cứu một chút, đây là một bức ảnh gấu trúc nhỏ với đôi mắt nhắm nghiền và n.ú.m v.ú giả trong miệng, trông như mới vài tháng tuổi, lông trên người có cả màu trắng và đen, nhìn rất mềm mại, hẳn là khi xoa sẽ rất thích.
“Đây là Mãn Mãn khi ba tuổi, lúc đó ai cũng tưởng sẽ không sống nổi, may mà Mãn Mãn cố gắng kiến trì sống sốt.” Nghĩ đến đây, Bạch Hạc Vu sợ hãi, lúc trước suýt chút nữa đã mất Mãn Mãn rồi.
Phó Tuân lại đau lòng, anh ôm Bạch Hạc Vu từ phía sau và xin lỗi: “Xin lỗi, là do anh không tốt.”
Bạch Hạc Vu vỗ vỗ tay Phó Tuân, rồi dẫn anh xem vài bức ảnh khác của Mãn Mãn khi nghịch ngợm, Phó Tuân mới từ từ cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
Lúc Bạch Hạc Vu mới mang thai, pháp lực không ổn định, còn bị Lục Hà tấn công, phải quay lại Núi Gấu Trúc dưỡng thương, dưỡng một lần liền bảy năm, may mà có Mãn Mãn bên cạnh, nếu không anh không biết liệu có thể kiên trì nổi hay không.
"Hahaha, đây là heo à? Sao lại đầy bùn thế này? Không thể nhận ra là Mãn Mãn, thật là buồn cười!" Kỳ Thiên Thành cười lớn giữa phòng khách.
Thịnh Mỹ Nghênh nhìn vào bức ảnh cũng không nhịn được mà cười, bức ảnh này trông như Mãn Mãn vừa lăn lộn trong đống bùn, toàn thân đầy bùn, không nhận ra được hình dáng ban đầu.
Điều này làm cô nhớ đến con chó Alaska giống heo mà đã thấy trên mạng, thật là buồn cười.
Bạch Mãn đang dẫn anh trai tham quan phòng ngủ của mình, nghe thấy tiếng cười thì ngẩng đầu nhỏ ra, bốn chân chạm đất, tò mò bò về phía ba mẹ.
Kỳ Thiên Thành đang cười đến không mở mắt nổi, bỗng cảm thấy có một đôi tay nhỏ ôm lấy chân mình, rồi một lúc sau, Mãn Mãn leo lên lòng anh.
Kỳ Thiên Thành mở mắt ra, liền thấy Mãn Mãn đã ở trong lòng mình, chưa kể động tác của cậu cũng rất nhanh nhẹn..
Bạch Mãn nhìn bức ảnh và ngay lập tức tròn xoe mắt.
"Đây... chắc chắn không phải là con."
Mắt cậu tròn xoe đầy ngạc nhiên, cứ nhìn chằm chằm vào Kỳ Thiên Thành.
Kỳ Thiên Thành nhìn thấy biểu cảm của Bạch Mãn càng cười to hơn.
"Hahaha!"
Bạch Mãn tức giận vỗ một cái vào ba, "Ba xấu."
"Không được cười! Đây là gấu trúc nhà người khác, không phải Mãn Mãn, sao Mãn Mãn có thể chơi trong đống bùn được." Bạch Mãn cứng rắn giải thích.
Kỳ Thiên Thành cười không dứt, Thịnh Mỹ Nghênh trực tiếp vặn một cái vào hông để anh ngừng cười.
Kỳ Thiên Thành đau đến nhe răng nhưng cuối cùng cũng bình tĩnh lại, mặt không biểu cảm nói: "Đúng, đây chắc chắn là gấu trúc nhà người khác, Mãn Mãn làm sao có thể như vậy được."
Bạch Mãn thỏa mãn trèo xuống và đi tìm anh trai, còn tặng ba mẹ hai cái hôn.
Nhưng khi Bạch Mãn quay người đi, Kỳ Thiên Thành không thể nhịn được, lại bật cười to, chân anh gần như bị siết chặt, không ngờ bé con lại chú trọng đến thể diện như vậy.
Bạch Mãn có cảm giác gì đó, quay lại nhìn, thấy Kỳ Thiên Thành đang mặt lạnh, cậu mới yên tâm rời đi.
Cậu không biết rằng, sau khi vào phòng, Kỳ Thiên Thành ôm bụng, cười như điên trên ghế sô pha.
"Hahaha... ôi trời." Sau đó Thịnh Mỹ Nghênh bịt miệng anh lại.
Kỳ Thiên Thành suýt bị nghẹt thở vì cười.
Sau khi cậu về phòng, Kỳ Diệc Trần đang ngồi trên giường xem đồ chơi mà Bạch Mãn đã sưu tập. Thấy cậu bước vào với khuôn mặt không vui, y liền ôm cậu lên giường và hỏi: "Sao vậy? Ba bắt nạt em à?"
Y nghĩ ba mình có thể sẽ làm vậy, vì y vừa nghe thấy tiếng cười.
Bạch Mãn lập tức lắc đầu, không thể để anh trai biết quá khứ đen tối của mình, Bạch Mãn nắm chặt nắm tay, đáng lẽ ra phải giấu bức ảnh đó đi.
Kỳ Diệc Trần nhìn cậu một cái rồi lặng im không nói gì.
Hóa ra Bạch Mãn đã bắt đầu biết nói dối rồi.
Vì lâu đài quá lớn, Bạch Hạc Vu đã đi tìm một chiếc xe điện để mọi người thuận tiện đi lại.
Kỳ Thiên Thành lại một lần nữa cảm thấy ghen tị với sự giàu có này, biệt thự của anh còn không to bằng tầng một, thật sự khiến người ta phải ghen tị.
Bạch Mãn cũng cùng anh trai đi một chiếc xe, cậu ngồi phía trước ôm tay lái, còn Kỳ Diệc Trần thì cẩn thận để không đạp lên chân em trai khi đưa cậu đi dạo.
Nếu không có Bạch Mãn và Bạch Hạc Vu dẫn đường, chắc họ sẽ đi lạc.
Cả nhóm đi một vòng đã mệt mỏi đến đổ mồ hôi.
Bạch Hạc Vu lúc này mới nhớ ra tầng trên sẽ nóng hơn vì có ánh sáng mặt trời chiếu vào nên đã bật hệ thống làm lạnh lên.
"Thế này được chưa? Nếu lạnh thì có thể điều chỉnh thấp hơn."
"Được rồi, mát rồi." Thịnh Mỹ Nghiêng đáp.
Bạch Mãn cũng cảm thấy thoải mái khi được gió thổi vào nên nheo mắt lại.
Lông của cậu bay lên theo cơn gió.
"Đây là đâu vậy?" Phó Tuân thấy có một căn phòng toàn màu đen.
Bạch Hạc Vu chưa kịp trả lời, Bạch Mãn đã nhanh chóng trả lời: "Mãn Mãn biết! Đây là nơi xem phim."
Phó Tuân mở cửa to ra, những người còn lại đều ngạc nhiên, mắt mở to.
Nơi để xem phim này thật sự không giống những gì họ biết, màn hình này còn lớn hơn cả màn hình ở rạp chiếu phim, diện tích cũng gấp đôi, và chỉ có một chiếc ghế sofa to hơn cả giường ở chính giữa.
Thật là quá xa xỉ!!
"Anh thật sự biết cách tận hưởng cuộc sống đó Hạc Hạc!" Thịnh Mỹ Nghênh ghen tị thật sự.
Cuộc sống của họ giống như thần tiên vậy.
Bạch Mãn biết cách bật máy, cậu dùng tay nhỏ ấn vào một thiết bị, màn hình lập tức sáng lên.
Bạch Mãn lại nhanh chóng bò về ôm lấy đùi của Phó Tuân, vừa đung đưa đầu vừa tự mãn. Cậu gì cũng biết!
Không ngờ trên màn hình vừa bật lên là khuôn mặt của một gấu trúc con suýt nữa tràn ra khỏi màn hình.
"Đữa chưa ạ? Gấu trúc trưởng lão." Gấu con còn nghiêng đầu hỏi.
Âm thanh từ ngoài màn hình vang lên đầy vẻ chán ghét: "Mãn Mãn, tránh xa màn hình một chút, màn hình sắp không chứa nổi con nữa rồi."
"Ồ~" Gấu con ngoan ngoãn lùi lại.
"Trưởng lão, chụp cho con thật đẹp nhé."
Hóa ra gấu con muốn chụp ảnh.
Trong bức ảnh, gấu con nhìn rất nhỏ, nhỏ hơn bây giờ hai vòng.
Mọi người đều bị vẻ đáng yêu của gấu con thu hút, cùng nhau ngồi trên sofa lớn xem phim tài liệu về cậu.
Bạch Mãn vẫn còn hơi mơ hồ, trước đây khi cậu xem với ba không phải là cái này mà.
Sao bây giờ lại là mình vậy?
Cậu không biết cái này được quay lúc nào.
Ba người lớn xem rất chăm chú, họ muốn bù đắp lại thời thơ ấu của gấu con mà họ đã bỏ lỡ.
Bạch Hạc Vu là người quay phim nên đã xem qua rồi. Lúc này anh đi ra ngoài giúp mọi người chuẩn bị chút đồ ăn.
Ban đầu anh định nói gì đó thật tình cảm, nhưng rồi tất cả những gì họ nghe được chỉ là tiếng cười hahahaha..
Bạch Mãn xấu hổ đến mức suýt nữa chui xuống gầm sofa.
Lúc đó sao mình lại ngốc nghếch thế chứ?
Mặc dù còn nhỏ, nhưng cậu cũng biết xấu hổ.
Bạch Mãn thoát khỏi vòng tay của Phó Tuân, chỉ trong chớp mắt đã chạy ra ngoài.
Chỉ còn lại tiếng vọng: "Con đi giúp ba rửa trái cây nhé~"
Mọi người vẫn đang bị màn hình lớn thu hút, họ biết cậu xấu hổ nên cũng không quá để ý.
Ngay khi ra khỏi cửa, Bạch Mãn lêinf đập đầu vào tường, mọi lịch sử đen tối của cậu đều bị phát hiện hết rồi!!
Nghe thấy tiếng cười vang vọng từ trong phòng, Bạch Mãn cảm thấy mặt mình nóng bừng lên.
QAQ
Ba thật xấu!