Cuộc Sống Hàng Ngày Của Bé Yêu Quái

Chương 57



Sau khi tan học, Bạch Mãn bị các anh chị lớp một vây quanh.

Bình thường họ rất sợ lớp trưởng, nhưng không ngờ lớp trưởng lại đối xử với em trai mình dịu dàng đến vậy làm họ chí quên mất sự đáng sợ của y.

"Cậu ấy là em trai cậu thật sao? Dễ thương quá đi!" Một cậu bé đeo cặp đứng cạnh Bạch Mãn, nhìn bé cục bông nhỏ mà ghen tị. Nhóc ta là con một, không có em trai, thấy em của lớp trưởng ngoan như vậy, bỗng có chút đố kị. Lớp trưởng đáng sợ thế mà lại có một cậu em dễ thương thế này, tại sao nhóc ta thì không có?

Những người khác cũng gật đầu liên tục, đúng vậy! Bé con này thật ngoan! Ngồi cạnh lớp trưởng đọc sách mà không quấy rối ai cả, đến giáo viên cũng thấy bất ngờ.

"Chào mọi người ạ~" Bạch Mãn không sợ người lạ, cười tít mắt chào cả lớp.

Bạn cùng bàn của Kỳ Diệc Trần đưa tay bẹo má bé con, cười hì hì nói: "Mãn Mãn còn nhớ anh không? Oái—"

Chưa kịp nói hết câu, cậu ta đã bị Kỳ Diệc Trần vỗ mạnh vào mu bàn tay: "Đừng nựng má em ấy. Tôi đi trước đây."

Nói xong, y chẳng buồn nhìn bạn cùng bàn đang ấm ức, đứng dậy giúp Bạch Mãn đeo cặp, tay còn lại nắm chặt tay cậu, dẫn bé con về nhà.

Hôm nay Cung Thiếu Nhi nghỉ không cần đến đó, nên người lớn mới yên tâm để hai đứa trẻ tự về.

Kỳ Diệc Trần nắm tay dắt Bạch Mãn đi ra ngoài, đám bạn học vây quanh liền tự động nhường đường. Lớp trưởng vẫn là lớp trưởng, thật đáng sợ.

"Anh ơi, chúng ta đi mua đồ ăn ngon đi~" Bạch Mãn ôm cánh tay anh làm nũng, cậu muốn ăn quà vặt, mùi hương tỏa ra từ những hàng quán trước cổng thật thơm quá.

Kỳ Diệc Trần chẳng thèm để ý, lần trước cũng thế, kết quả là cậu bị đau bụng cả đêm.

"Không được!"

"Hu hu hu, không mà không mà~" Bạch Mãn ôm lấy eo anh trai, có xu hướng trượt xuống đất.

Kỳ Diệc Trần đứng yên tại chỗ, mặc cho em trai làm nũng nhưng vẫn rất kiên quyết. Tay y đã chạm vào chiếc đồng hồ đeo tay có chức năng gọi điện thoại: "Em mà không đứng lên thì anh gọi điện cho ba Bạch đấy."

Vừa nghe đến ba Bạch, Bạch Mãn lập tức cụp đuôi, rụt rè đứng dậy: "Không ăn thì không ăn."

Kỳ Diệc Trần nắm tay cậu, bất đắc dĩ xoa đầu em trai: "Em có muốn uống thuốc đắng nữa không?"

Bạch Mãn lập tức lắc đầu ngoan ngoãn, thà về nhà ăn cơm còn hơn.

Sau đó, cả nhà tiếp tục quay thêm vài tập chương trình nữa. Độ hot của chương trình nhanh chóng tăng cao, khán giả cũng dần hiểu rõ hơn về các ngôi sao tham gia. Tất nhiên, gia đình Bạch Mãn là nổi tiếng nhất – nhan sắc cao, em bé lại ngoan ngoãn đáng yêu.

Chương trình còn hai tập nữa là kết thúc, một tập sẽ ghi hình vào đúng dịp sinh nhật của Bạch Mãn, vừa hay lại trùng với ngày cậu nhóc thi học kỳ xong.

Nhưng trong khoảng thời gian ôn thi, Bạch Mãn vô cùng khổ sở. Không phải cậu không biết làm bài, mà là các bậc phụ huynh cứ bắt cậu làm bài tập suốt.

Cậu chỉ mong được thi nhanh lên. Thi xong là được giải thoát rồi.

"Anh ơi, anh cũng phải thi à?" Bạch Mãn buồn bã tựa vào người anh trai, cậu chỉ muốn thi chứ không muốn làm bài tập.

"Đúng vậy, bọn anh còn thi trước em một tuần đấy." Kỳ Diệc Trần giúp em trai cài lại cúc áo khoác, trời bắt đầu lạnh dần rồi.

Thấy anh trai cũng chung cảnh ngộ, Bạch Mãn lập tức cảm thấy vui hơn vì có người đồng hành rồi.

"Đi thôi, đi học cùng anh nào." Kỳ Diệc Trần đã tìm ra cách trị cậu em lém lỉnh này rồi.

"Vâng ạ! Anh phải học thật chăm chỉ nhé, em sẽ giám sát anh đấy!" Bạch Mãn vui vẻ đồng ý vì người phải học không phải là mình.

Cậu ngoan ngoãn giúp anh trai sắp xếp bàn học, đặt ghế ngay ngắn, sau đó bò lên bàn theo dõi anh trai làm bài. Trên sống mũi cậu còn đeo một chiếc kính gọng đen – đó là phong cách của thầy giáo.

Thầy cô giáo đều đeo kính thế này, trông nghiêm túc lắm.

Cả nhà ai cũng bị cậu chọc cười, không biết cậu tìm đâu ra chiếc kính này nữa.

Thấy mọi người cười, Bạch Mãn cũng cười theo. Đeo kính vào là có cảm giác mình trở thành một đứa trẻ ngoan ngay.

Thế là mỗi lần giám sát anh trai làm bài, cậu đều đeo kính.

Kỳ Diệc Trần cũng chiều em trai, khi cậu giám sát y học bài, y cũng sẽ lấy sách mẫu giáo ra xem. Trong mắt Kỳ Diệc Trần, kỳ thi ở mẫu giáo chỉ là cái cớ để phát hoa điểm thưởng cho bọn trẻ con mà thôi.

Nhưng thấy anh trai nghiêm túc như vậy, Bạch Mãn cũng bắt đầu ôn tập cẩn thận.

Đến ngày anh trai đi thi, cậu hồi hộp đến mức dậy từ sáng sớm, thậm chí còn căng thẳng hơn cả Kỳ Diệc Trần.

Như thường lệ, Kỳ Diệc Trần đưa em trai đến trường mẫu giáo. Đứng trước cổng trường, Bạch Mãn níu tay anh trai động viên: "Anh đừng căng thẳng nhé, anh là giỏi nhất mà!"

Kỳ Diệc Trần bật cười trước bộ dạng của em trai, còn biết an ủi y nữa cơ đấy.

"Biết rồi, em cũng phải cố gắng nhé!" Kỳ Diệc Trần ôm cậu một cái, rồi cọ nhẹ đầu vào trán em trai, trêu chọc: "Chạm vào cá chép may mắn nào~"

Bạch Mãn ngơ ngác, cái gì mà cá chép may mắn, rõ ràng mình là một bé gấu trúc cơ mà?

Cô giáo Tiểu Lệ đặc biệt nhấn mạnh kỳ thi giữa kỳ này ai đạt thành tích tốt sẽ được ba bông hoa đỏ.

Hoa đỏ thì Bạch Mãn không quan tâm lắm, cậu nhóc có rất nhiều rồi. Nhưng vị trí "đại ca" của lớp phải được giữ vững, cậu có nhiều "tiểu đệ" lắm, nhất định phải giỏi hơn lớp bên cạnh!

Buổi chiều, lần đầu tiên Kỳ Diệc Trần tan học sớm hơn em trai. Vì hôm nay thi nên được về sớm.

Khi cô giáo Tiểu Lệ dẫn Bạch Mãn sang khu tiểu học, cậu thấy anh trai đã đứng đợi sẵn trước cổng, đeo cặp sách sau lưng.

"Phiền cô giáo rồi ạ, cô cứ để em trai cho em, em sẽ đưa em ấy về nhà." Kỳ Diệc Trần lễ phép nói.

Cô giáo Tiểu Lệ cười hiền hậu: "Không sao, hai đứa về cẩn thận nhé, đừng la cà trên đường đấy."

"Dạ vâng ạ! Cô giáo Tiểu Lệ, tạm biệt~" Bạch Mãn vui vẻ chạy về phía anh trai.

"Anh ơi, sao hôm nay anh tan học sớm thế? Em còn định đi tìm thầy Vương nữa cơ."

"Thi xong là được nghỉ rồi." Kỳ Diệc Trần giúp cậu đeo lại cặp sách, rồi trả lời.

"Woaaa, thi thật tuyệt! Vậy mai em cũng được nghỉ sớm đúng không?" Bạch Mãn phấn khích.

"Chắc vậy, mai hỏi cô giáo nhé."

"Vâng ạ~"

Đến ngày Bạch Mãn thi, cả nhà đều đưa cậu đến trường. Ai không biết còn tưởng có chuyện gì lớn lắm.

Vì hôm nay còn là sinh nhật của Bạch Mãn. Thi xong, cậu sẽ có nhiệm vụ đón các bạn về nhà tham gia tiệc sinh nhật.

"Bạch Mãn cố lên! Ba đợi con ở nhà với bánh kem nè!" Kỳ Thiên Thành phấn khích giơ cao cậu bé lên.

Bạch Mãn bị ba đung đưa đến chóng mặt.

Bạch Hạc Vu vội vàng đón lấy cậu.

Bạch Hạc Vu không lo lắng lắm, chỉnh lại quần áo cho con trai: "Đi đi, trưa nay ba đến đón con, còn có bất ngờ cho con nữa!"

Mắt Bạch Mãn sáng rực như sao: "Bất ngờ gì thế ạ~?"

"Bất ngờ thì không thể nói trước được." Phó Tuân xoa đầu cậu, mỉm cười.

"Được rồi, con sẽ cố gắng thi tốt! Ba nhớ đến đón con nha, không là con tự dẫn bạn về luôn đó!" Cậu dõng dạc "đe dọa".

Bạch Hạc Vu hừ một tiếng, nhéo má đứa nhỏ rồi nói: "Biết rồi biết rồi."

Đợi đến khi đứa nhỏ đi vào trường, mấy người lớn nhìn nhau rồi đồng thanh nói: "Về nhà thôi!"

Họ đã chuẩn bị sẵn mọi thứ và cất hết ở phòng bên cạnh. Buổi sáng còn cố tình canh giờ gọi đứa nhỏ dậy để không bị phát hiện.

Mọi người dự định tự tay làm một chiếc bánh kem gấu trúc thật to. Vì chiếc bánh này, họ còn chia nhau đến tiệm bánh để học làm.

Nhưng chiếc bánh lần này là do họ tự thiết kế, phải tự mày mò, hơn nữa thời gian cũng không còn nhiều vì Bạch Mãn chỉ thi trong một buổi sáng.

Họ cũng không dám chuẩn bị trước, sợ đứa nhỏ mũi thính sẽ ngửi ra mùi mà nghi ngờ.

"Mẹ và con sẽ làm phần bạt bánh, mọi người có thể pha màu kem và cắt trái cây trước, còn lại thì rửa rau đi nhé." Thịnh Mỹ Nghênh đeo găng tay và tạp dề, phân công nhiệm vụ.

"Được!" Những người không biết làm bánh đồng thanh đáp.

Thế là mỗi người một việc: người rửa rau, người pha màu kem, người thì hầm canh.

Đội ngũ đạo diễn bên cạnh nhìn cả nhà bận rộn mà vô cùng hài lòng, cảm thấy lần này hiệu quả chương trình rất tốt. Bây giờ tỷ lệ người xem của chương trình gần như trông cậy hết vào Phó Tuân.

Thực ra, mấy ngày trước tổ chương trình đã lên kế hoạch cho chuyện này. Nhưng vì gia đình Kỳ và Phó Tuân muốn giữ bí mật cho Bạch Mãn để không ảnh hưởng đến kỳ thi của cậu, nên những đoạn video học làm bánh và chuẩn bị nguyên liệu đều được quay lén. Bạch Mãn hoàn toàn không hay biết chờ cậu trở về sẽ có một bất ngờ lớn đang chờ.

Đây cũng là một nhiệm vụ mà tổ chương trình giao cho họ. Nếu hoàn thành, cả nhà sẽ nhận được một chuyến du lịch gia đình.

Lúc đầu, đạo diễn còn thấy bất ngờ khi nghe nói Bạch Mãn phải thi, bởi trong đầu anh ta chỉ có một dấu hỏi lớn: "Trẻ mẫu giáo mà cũng có kỳ thi à? Bình thường chẳng phải chỉ toàn chơi thôi sao?"

Nhưng vì các bậc phụ huynh đã nói vậy, tổ chương trình cũng phải phối hợp. Và giờ đây, họ nhận ra kết quả thật ngoài mong đợi.

Tai nạn bất ngờ xảy ra!

Chỉ còn một chút nữa là xong, thì bỗng một tai nạn xảy ra—một bên tai của chiếc bánh gấu trúc bị gãy mất!

"!!!"
Tất cả mọi người đều hoảng loạn. Chỉ còn một bước nữa thôi mà lại hỏng thế này sao?!

"Nhanh nghĩ cách đi!" Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Thịnh Mỹ Nghênh — người làm bánh giỏi nhất nhà.

Thịnh Mỹ Nghênh: "... ..."

"Để tôi nướng lại một cái tai khác, còn phần bị gãy thì dùng tăm xiên cố định tạm. Khi ăn chỉ cần rút tăm ra là được."

"Được! Quá hợp lý!" Thế là mọi người lập tức hành động, may mắn là vẫn kịp hoàn thành trước thời gian quy định.

Bạch Hạc Vu nhanh chóng đi tắm rửa, thay đồ sạch sẽ rồi đến đón con. Không thể để đứa nhỏ phát hiện ra mùi bánh kem trên người anh được!

Nhưng vừa gặp nhau, anh đã thấy phía sau Bạch Mãn có cả một nhóm "củ cải nhỏ" đang kéo nhau về nhà.

Bạch Hạc Vu vội vàng bước lên đón: "Nhóc con, con thực sự tự dẫn cả đám bạn về luôn à?"

Lúc này, ba của Nữu Nữu vẫy tay chào Bạch Hạc Vu rồi rời đi. Không còn cách nào khác, ban đầu anh định tự đưa con về, nhưng đám trẻ này cứ nằng nặc đòi đi bộ về cùng nhau. Thế là anh chỉ có thể đi theo phía sau, may mà giờ đã có Bạch Hạc Vu đến tiếp quản.

Bạch Hạc Vu đếm số trẻ con trong nhóm… 20 đứa!

Khoé miệng anh giật giật… May mà cái bánh làm đủ to, nếu không thì chắc chắn không đủ chia. Nhưng ít ra giờ cũng không lo chuyện dư bánh nữa.

Nhưng ai ngờ Bạch Mãn lại nhăn mũi, hít hít quanh người ba mình.

Sau đó, cậu cau mày: "Ba, ba ăn vụng bánh kem rồi đúng không?"

Bạch Hạc Vu cứng đờ cả người. Tuyệt đối không thể để bị phát hiện!

Những đứa trẻ khác cũng xôn xao: "Mãn Mãn, tớ cũng ngửi thấy mùi kem!"

"Tớ cũng vậy! Người chú có mùi bánh ngọt!"

"Đúng đúng, hôm qua tớ vừa ăn nên chắc chắn không nhầm đâu!"

Bạch Hạc Vu vẫn cố chối: "Chú không có!"

Bạch Mãn nheo mắt, nhìn ba đầy nghi ngờ.