Bốn phía tràn ngập hương ngọt dịu dàng của dâu tây, gần kề bên là hương chanh thanh thanh phảng phất.
Trên lớp màng mỏng, vì chênh lệch nhiệt độ mà những giọt nước ngưng tụ chậm rãi lăn xuống, sau đó hợp lại với một giọt khác, trong làn sương mờ mịt vẽ nên một vệt nước dài.
Nụ hôn của Lục Xuyên nhẹ lướt qua rồi rời khỏi, anh chăm chú nhìn Tống Đàm, như thể chỉ muốn xác nhận sự quyến luyến trong lòng mình.
Nhưng cánh tay anh, xuyên qua cả lớp áo vẫn phả ra hơi ấm, vòng c.h.ặ.t lấy vai cô, như thể sợ cô mỏi vì đang ngồi xổm mà ngã xuống.
Lại như thể sợ cô sẽ rời đi.
Mãi đến khi Tống Đàm mở mắt ra.
Đôi mắt của cô thật đẹp, mắt phượng, tròng mắt đen láy, khi nhìn người vừa như hờ hững lại vừa như đã nhìn thấu tất cả.
Trong trận tuyết đầu tiên ở thủ đô, Lục Xuyên lần đầu tiên nhìn thấy cô, còn nhớ rõ tuyết khẽ rung trên hàng mi cô.
Khi cô mỉm cười chào anh, ánh đèn vàng vọt và tuyết bay lộn xộn, đều không thể che được sự ung dung từ trong ra ngoài của cô.
Đến mức khiến anh, người trước nay chưa từng rung động, lại rung động.
Cũng khiến cho rõ ràng mới chỉ gặp lần đầu, mà anh đã lập tức mong ngóng lần sau. Không ai biết, khi anh vội vàng đóng gói đống đồ ăn trong nhà, tay nhấn nút thang máy vẫn khẽ run lên.
May mà anh đã kịp.
May mà cô chưa đi.
Cũng may mà, khi anh còn đang chần chừ do dự, thì Tống Đàm đã có thể bình thản nắm bắt trái tim anh.
Và giờ đây, khi Tống Đàm nhìn vào đôi mắt khẽ run lên đầy lúng túng của anh, không nhịn được lại đưa tay chạm vào vết sẹo bên tai anh, sau đó nhẹ giọng hỏi:
“Không nỡ đến vậy sao?”
Lời còn chưa dứt, Lục Xuyên đã lại nghiêng người tới gần, hôn lên môi cô.
Ngoài trời gió lạnh gào thét, lờ mờ có thể nghe thấy những hạt nhỏ li ti đập lên mái nhà kính, nhảy nhót lách tách, nhưng lại như reo vui. Như chính trái tim anh, sau bao năm trưởng thành, c.uối cùng cũng tìm được chốn nương tựa và cảm giác thuộc về.
…
Kiều Kiều bị Ngô Lan kéo lại bắt đội mũ lên, rồi mới không tình nguyện mà đi về phía nhà kính, miệng còn vui vẻ reo lên:
“Chị ơi, sắp có tuyết rồi! Mẹ bảo chị mau hái…”
Ngay giây tiếp theo, thừa lúc xung quanh không ai để ý, cậu nhóc vội vàng tháo mũ xuống, cảm nhận những hạt tuyết nhỏ như muối hột rơi nhẹ lên đầu, mát lạnh, khiến cậu càng thêm phấn khích.
Nhưng mà…
Chị lại không trả lời.
Kiều Kiều hơi ngờ vực, vừa định vén rèm nhà kính thì đã thấy Tống Đàm đi ra trước một bước.
Có lẽ bên trong quá nóng, mặt cô ửng hồng.
Còn anh trai đẹp trai theo sau sát phía sau, từ má đến mang tai đều đỏ ửng! Ngay cả khóe mắt cũng có chút hồng.
Kiều Kiều hơi nghi hoặc: “Bên trong nóng quá ạ?”
Tống Đàm không trả lời cậu, chỉ giơ tay ra hứng tuyết rơi, sau đó quay sang nói với Lục Xuyên: “Phải đi sớm một chút, nếu không tuyết rơi thêm nữa thì đường trơn đấy.”
Lục Xuyên trầm mặc gật đầu, giọng cũng trầm trầm: “Ừ, xem dự báo thì sắp có tuyết lớn rồi, nên mới định đi hôm nay.”
Vừa nói, anh vừa thuận tay lấy mũ của Kiều Kiều, đội lại cho cậu: “Đừng để bị cảm.”
Kiều Kiều “ồ” một tiếng, nhìn hai người mà cứ thấy có gì là lạ. Một lúc sau mới đột nhiên phản ứng lại:
“Chị ơi, không phải chị đi hái dâu sao? Dâu đâu?”
Bước chân Tống Đàm lập tức khựng lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
…
Về đến sân nhà, mọi người quả nhiên đều đẩy nhanh tốc độ, đầu bếp Tưởng cũng đã xuống núi, đang cùng ông chú Bảy thu dọn trong bếp.
Ngay cả Kiều Kiều cũng lập tức lao vào giúp một tay.
Ngô Lan vừa lục tung các ngăn tủ trong nhà tìm đồ, vừa thở dài: “Sao tự dưng lại có tuyết chứ? Chút nữa xe chạy trên đường có bị sao không? Không được thì ở lại thêm hai ngày rồi hãy đi…”
Tống Tam Thành cũng đang lục tìm chai rượu trong kho, lúc này lên tiếng trấn an: “Không sao đâu, tuyết lấm tấm thế này, rơi xuống đất một lát là tan ngay… Tiểu Lục còn nói sẽ quay lại ăn Tết mà, cứ gói đồ tử tế cho cậu ấy mang nhiều chút, đến lúc Tết đem đi tặng người ta cũng được.”
Lúc này Lục Xuyên cũng theo vào, trong lòng thấy vô cùng ấm áp, ngược lại còn lên tiếng khuyên: “Chú, dì, đừng chuẩn bị nhiều đồ quá, con một mình ăn không hết đâu ạ.”
“Đám trẻ các con thì biết cái gì.” Ngô Lan chẳng buồn ngẩng đầu:
“Con sống ở thủ đô bao năm nay, ắt hẳn có vài người bạn thân hoặc người gần gũi chứ gì. Giờ người ta không thiếu tiền nữa, mấy thứ ăn dùng cũng chẳng hiếm hoi, chỉ có mấy đồ nhà mình trồng là thấy hay ho. Cứ cho con nhiều một chút, mang về mà tặng người ta…”
“Đúng đúng đúng,” Tống Tam Thành cũng truyền đạt mấy kinh nghiệm không mấy thành công của mình: “Giờ mấy đứa biết kiếm tiền rồi, lúc tặng đồ thì đừng tính toán giá trị. Con về quê bọn chú rồi, trước kia ai từng giúp con thì đừng quên nhé.”
Lục Xuyên không nói gì thêm, mãi đến lúc sau mới nhẹ nhàng “ừm” một tiếng.
Tần Vân đi theo sau phụ việc, cũng nghe thấy những lời này. Đợi Lục Xuyên ra ngoài rồi, anh ta không nhịn được thở dài, nhìn mọi người bận rộn trong sân, thấp giọng nói:
“A Xuyên à, tuy tôi thấy cậu hơi bị yêu đến mê muội, nhưng phải nói thật, nhà Tống Đàm là gia đình tốt thật đấy.”
“Lần này cậu trúng số độc đắc rồi… nhớ mà quý trọng, tụi tôi còn trông mong được thơm lây đây.”
Lục Xuyên nhìn mặt đất dần bị tuyết thấm ướt, nhẹ nhàng đáp: “Ừ.”
…
Khi từng bông tuyết rơi xuống, xe cũng dần dần lăn bánh rời đi. Nhìn sân nhà phút chốc trở nên trống trải, Ngô Lan cảm thấy hơi buồn:
“Mới đi có mấy người thôi mà, sao lại thấy trống vắng thế này nhỉ.”
“Đúng đấy.” Tống Tam Thành cũng nói theo: “Giáo sư Tống này, Tết năm nay nếu không bận gì, hay là gọi cả lũ nhỏ về quê ăn Tết đi.”
“Nông thôn mà, cốt ở chỗ đông người thì mới vui.”
“Còn cả đầu bếp Tưởng nữa, trước bảo con gái sẽ về cùng, sao không thấy đâu nhỉ? Tôi có thể đích thân đi đón luôn.”
Đầu bếp Tưởng và Đỗ Mai đưa mắt nhìn nhau, cũng không khỏi cười khổ.
Biết nói sao đây? Ai mà chẳng muốn đón Tết ở chỗ này chứ!
Nhưng con người sống trong xã hội, luôn có những mối quan hệ chẳng dễ dứt bỏ, bạn bè thân thích. Bình thường khó mà gặp nhau, dịp Tết đến phải thăm hỏi qua lại chứ!
Tính đi tính lại, đến Tết, nhà họ Tống e là cũng chẳng còn mấy người.
Lúc này, ông chú Bảy vỗ vai Kiều Kiều:
Thao Dang
“Dạo này bận việc lung tung, con không được lơ là chuyện nấu ăn đấy nhé! Tết này chắc phải giao mâm cỗ đêm giao thừa cho con đấy.”
“Á?” Kiều Kiều ngơ ngác nhìn ông: “Ông chú Bảy, Tết ông không ăn Tết cùng tụi con à?”
“Không đâu,” ông chú Bảy thở dài: “Tết này con trai ta về rồi, còn dẫn cả cháu nội về nữa.”
“Cái này dù sao cũng là chuyện của ta, làm ông nội thì lần đầu tiên gặp mặt bọn trẻ, chuyện nên làm vẫn phải làm.”
Vừa nói, ông vừa nhìn Kiều Kiều đầy vui mừng: “Không sao, con cứ làm mấy món con thích là được.”
Kiều Kiều tuy có hơi khờ khạo, nhưng học cái gì là cực kỳ chuyên tâm, nửa năm nay theo học, tay nghề thực sự chẳng tệ chút nào.
Chỉ là nghĩ đến chuyện người ta được đoàn tụ gia đình vui vẻ, mà mình thì mấy chục năm mới gặp con một lần…
Hầy!
Nhà họ Tống này, nhìn mà thấy xót xa thật đấy!