Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 1328: Tuyển dụng phòng livestream.



Trời tạnh mưa, nắng lên, hoa cũng trồng xong. Trong làng, bận rộn chỉnh sửa vườn rau, chỉ chờ đem cây con trồng.

Chờ họ trồng xong nhà , là bắt đầu chuyển cây sang đất trống nhà họ Tống.

Thế nhưng…

Vị trí đêm lương 1200 vẫn tuyển ai.

Hiện tại chỉ bảo vệ và Lưu Liễu mỗi đêm hì hục hái rau, lâu dài thì cách !

c.uối cùng là Lục Xuyên đề nghị: “Hay là đăng tuyển trong livestream thử xem?”

“Xa thế thì ai tới?” Ngô Lan lẩm bẩm: “Đi xa mà chẳng kiếm bao nhiêu, gì đáng để tới ?”

Dù thì là nông dân cả đời, bà vẫn hiểu áp lực sinh tồn của giới trẻ hiện nay. Lục Xuyên thì hiểu.

Dù hiểu cũng chỉ cần thái độ ‘cá mặn chờ c.h.ế.t’ của cư dân mạng là đủ . Mười năm tiểu thuyết mạng là nhân vật chính chăm chỉ vươn lên ngừng, mười năm là bật hack tận răng, chờ thắng lợi.

Cùng lắm thì sang tiểu thuyết ngôn tình, một nửa giang sơn của tổng tài bá đạo cũng dần nữ chính thi công chức giành mất…

Không vì nhiều tiền , mà là vì một công việc định, ăn chắc mặc bền, mới là an nhất.

Trương Yến Bình càng cảm khái: “Biết đó!”

Anh nghĩ đến mấy video ngắn từng xem dạo gần đây, nào là cô gái trẻ gia nhập nhóm ăn cơm mâm nhỏ, sống mỗi ngày với 10 tệ, trầm cảm bỏ phố về quê…

Tất cả những tiêu đề đó đều cho thấy chi phí và áp lực c.uộc sống ở thành phố hiện nay.

Anh càng nghĩ càng hứng thú: “Biết thực sự xuống quê tận hưởng thời gian yên bình thì ? Bên bao ăn bao ở, mỗi tối chỉ hai ba tiếng, dù là dưỡng thể dưỡng tinh thần, chẳng đều !”

“Sao nào Đàm Đàm, tuyển ?”

Tống Đàm cũng lên: “Tuyển chứ !”

Tống Tam Thành thì do dự: “Tuyển cũng chắc họ mấy hôm, định lắm !”

“Hơn nữa, nếu vì tiền lương, thì chắc là dân thành phố tiền… Bọn họ hái rau ?”

“Cái đó gì khó ạ!” Trương Yến Bình hớn hở : “Chỉ cần hái rau, sắp xếp gọn gàng, bỏ giỏ, chất lên xe, thì dạy vài là xong!”

“Nếu thế mà còn , thì đành khuyên nghỉ thôi ạ.”

“Nếu cố tình lười biếng dây dưa, cùng lắm bán rau cho họ nữa là !”

“Năm nay nhiều loại rau, chỗ ông chủ Thường mỗi ngày đều yêu cầu hàng tươi mới, tuyển thì chẳng lẽ cứ bắt bảo vệ gánh vác mãi?”

Là kiêm nhiệm nhân sự, Trương Yến Bình tung chiêu sát thủ: “Dì , nghĩ kỹ , giờ nhóm bảo vệ ban đêm, tính lương tăng ca đó.”

“Còn cao hơn cả thuê riêng ngoài chứ.”

Tính thêm cả chi phí ăn ở thì cao lắm, nhưng chỉ tính lương thì Tống Tam Thành và Ngô Lan lập tức quyết định:

“Vậy thì tuyển thôi.”

Rồi Lục Xuyên: “Vẫn là Tiểu Lục đầu óc nhanh nhạy, bọn thế mà nghĩ mãi !”

Lục Xuyên: …

Sự thiên vị trắng trợn như ngại, đành giải thích: “Đàm Đàm và chắc nghĩ tới từ lâu , chỉ là nếu quanh đây thật sự tuyển thì mới tính đến cách .”

“Dù tuyển kiểu , đến , giữ bí mật về địa chỉ, cũng phiền lắm ạ.”

bây giờ, cũng chỉ đành chấp nhận thôi.

Và nhiệm vụ tuyển dụng , nhiều chuyển giao, c.uối cùng đương nhiên rơi tay Kiều Kiều.

Cậu nhóc tự hào với vai trò HR của , còn âm thầm nhẩm qua lời mở đầu, mạnh mẽ vung tay:

“Mở livestream thôi!”

“Mở cái gì mà mở?” Ngô Lan mắng: “Ở nhà thì livestream cái gì? Muốn tuyển thì đồng livestream , thấy thích coi mấy cái đó hơn.”

“Tiện thể để xin việc thấy luôn môi trường việc nhà .”

“Đi , lên núi vườn rau.”

“Dạ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

HR nhỏ tuổi Kiều Kiều đầu trận thất bại, ngoan ngoãn leo lên chiếc xe ba bánh nhỏ, lên núi.

Trương Yến Bình thì nhanh chóng treo thông báo tuyển dụng trong livestream.

Dù mỗi cái thông báo đó với lúc bắt đầu phát sóng cũng chỉ cách vài phút.

[Tuyển đây! Không bảo hiểm lương hưu, tuyển ca đêm đây!]



Thao Dang

Vì , khi Kiều Kiều bật livestream núi, màn hình lập tức ngập tràn những dòng bình luận chồng chất kịp chào hỏi, chỉ là dấu hỏi.

[…???]

[??? Tuyển á???]

[Được lắm lắm! Giờ cả Kiều Kiều nhà cũng thành tư bản !]

[Thiếu niên trừ rồng c.uối cùng cũng thành ác long, vùng đất trong sạch của mạng biến mất ?]

[A a a dân công thể cái tiêu đề ! Mau treo Kiều Kiều lên cột đèn !]

[Hehehe mấy treo , treo xong ăn trộm, bắt Kiều Bảo về nhà.]

[Người thất nghiệp lao đến, chuyện dễ thôi! Lương đủ cao là !]

[Người thiếu tiền lao đến, chuyện dễ thôi, bán rau cho là !]

[Trời ơi gì bắt đầu cạnh tranh , còn đến đãi ngộ nữa cơ mà!]

[ quan tâm, quan tâm! Xuân tới , streamer bán cánh hoa đào ?]

[Tuyết nhĩ nên bán nhỉ?]

[Trà …]

Còn Kiều Kiều thì lặng lẽ chỉnh góc máy và giá đỡ:

“Các bạn nhỏ thấy mảnh ruộng rau mặt ? Đây chính là môi trường việc của các bạn đó nha!”

[Sao là của tụi ? còn ứng tuyển mà.]

[Woa, đằng xa núi với sương mù kìa, quá!]

[Cảm giác sống trong làng chắc dưỡng sinh lắm luôn!]

[Ai mà sống kiểu điền viên cơ chứ?]

[Môi trường việc vẻ cũng tệ ha? mà gánh nợ thì tùy hứng.]

[Streamer ! là sinh viên đại học, ngây thơ dễ dụ, chịu khó chịu khổ, lương thấp cũng chịu!]

Trên núi, Kiều Kiều chăm chỉ giới thiệu môi trường việc diện cho .

Dưới núi, Trương Yến Bình màn hình bình luận mà phì :

Cư dân mạng thời nay, ngoài đời thì sợ giao tiếp, lên mạng cái là gì cũng dám!

Số lượng xem livestream đang tăng nhanh chóng, vì hôm nay treo thông báo (dù chẳng sớm là bao), thêm tiêu đề thu hút, cho nên hiện giờ xem náo nhiệt còn nhiều hơn cả khi!

Trương Yến Bình con góc màn hình tăng vùn vụt, bất chợt nhớ :

“Đàm Đàm, tuyển bao nhiêu ?”

Tống Đàm nghĩ ngợi một lúc: “Khoảng 6–10 .”

Dù cũng tính đến chuyện trụ lâu, hoặc tay chân chậm chạp...

Hơn nữa lượng rau cũng thực sự lớn, còn cần sơ chế sạch một chút, nên 6–10 chắc là .

Hiện tại vì thiếu nên rau cứ để nguyên cả đất lẫn rễ chuyển tới bếp khách sạn để rửa, nhưng thật tiện bằng xử lý luôn ở quê.

Trước đây Tống Đàm bán rau ngoài chợ cũng sơ chế qua. Bây giờ đối mặt với ông chủ Thường, khách hàng lý tưởng, cô càng chú ý kỹ càng.

Trương Yến Bình tính toán một chút:

“Livestream giờ hơn năm vạn xem , một lát nữa còn tăng nữa, tin chọn 10 !”