Mặc cho có đường mật ngọt ngào đến mấy, nhưng bánh c.uộn hành tối nay không có phần của họ thì cũng đành chịu.
Mọi người dán mắt nhìn vào nhà bếp, tận mắt thấy mấy chiếc bánh c.uộn được xếp ngay ngắn lên xửng hấp, chỉ chờ nửa tiếng trước giờ cơm là cho lên bếp, khiến người ta đau lòng đến mức nước mắt sắp chảy từ… khoé miệng ra ngoài.
Đám chủ chó: Chắc… không đến nỗi vậy chứ?
Lại nhìn bảng thực đơn trên bảng đen, nào là thịt kho tàu, nào là cá rô kho, rõ ràng đều là món mặn mà!
Lúc này, Trương Yến Bình đã dẫn cả đoàn đi xem phòng ký túc xá, gọi to:
“Các anh em bên này đi theo tôi nha, đây là ký túc xá bên nam. Chăn ga gối đệm đều là đồ mới cả, nếu mọi người cảm thấy không yên tâm thì có thể dùng loại một lần, bên tôi có chuẩn bị cả khăn mặt, vỏ gối, các anh tự chọn nhé.”
“Điều kiện thì chỉ có vậy thôi, có phần đơn sơ, mong mọi người thông cảm!”
Anh ta nói rất chân thành, nhưng suốt buổi chiều không ai dám lại gần, đến lúc này nhìn gương mặt anh ta vẫn có chút… e dè.
Lại nghe câu này, mọi người chỉ thấy như đang nghe câu.
[Tôi xem thử mấy người còn muốn càm ràm cái gì nữa!]
Cả nhóm lập tức quay đầu, nhìn sang mặt của Cẩu ca thấy thân thiện hẳn lên, rồi rối rít đẩy nhau đi vào ký túc.
Tôn Thủ Bình nhỏ giọng: “…??? Đừng có đẩy tôi chứ!”
Bên phía các cô gái thì nhẹ nhàng hơn nhiều, việc tiếp đón tân binh được giao cho Tự Khảo tỷ bởi vì cô ta là người nhiệt tình nhất, năng lượng dồi dào, mà cũng dày dạn kinh nghiệm.
Trên người cô ta hoàn toàn không có cái sự u ám và gò bó như của Lưu Liễu, cảm giác gần gũi vô cùng.
“Đi nào đi nào, tôi dẫn các cô đi coi phòng nha!”
“Quản lý Trương (Trương Yến Bình) nói các cô chỉ ở mấy hôm thôi đúng không? Theo tôi thì đừng dùng đồ một lần làm gì. Bộ chăn gối này là tôi trông thấy người ta lấy từ kho ra đấy, trước đó đều giặt sấy khử trùng đàng hoàng rồi mới hút chân không đóng gói lại.”
“Sao tôi biết á? Vì bọn tôi là người dọn dẹp sau khi các cô đi nè, một người được 50 đó.”
Tự Khảo tỷ đúng là rất có khao khát với tiền, hôm kia còn đi hái mầm rau ngải cứu cả ngày nữa kìa!
Nhưng cô ta cũng không quên bản thân đang bồi bổ sức khỏe là chính, nhận ra rằng vừa đi làm ban ngày, tối lại còn trực ca thì mệt quá, thế là lập tức bỏ luôn.
Dù gì cũng chỉ có 6 cô gái đến đây, sáu bộ chăn ga vỏ gối giặt giũ khử trùng gì đó, quá dễ mà!
Cô ta, Đạm Nhiên tỷ kia, với cô gái mắt tròn, ba người nhận hết, làm sơ sơ là xong.
Qua vài hôm nữa, họ còn định đi hái trà nữa cơ. Năm nay người nhiều, cô chủ nói là năm nay có lời rồi, nên muốn đổi hình thức tính lương, không tính theo ngày nữa, mà tính theo cân!
Trà đạt chuẩn, một cân 50 tệ.
Tự Khảo tỷ cũng hỏi rõ ràng rồi, hái trà tuy mệt nhưng chẳng có gì khó. Khi trà nhiều, người hái thành thạo có thể được 4–5 cân mỗi ngày.
Còn họ thì không đòi hỏi nhiều, mỗi ngày một cân thôi, một tháng cũng được 1500 rồi còn gì!
Ai nấy đều hăng hái, đến cả mấy anh bên nam cũng quyết tâm kiếm thêm phần ngoại thu nhập này.
Còn Lưu Liễu… con của cô ta giao cho bà cụ mẹ chồng thím Liên Hoa chăm, một tháng 1000. Đừng thấy bà cụ lớn tuổi, đi lại không tiện mà lầm, chứ đứa bé mới nửa tuổi có cần làm gì đâu.
Bà cụ còn có thể lái xe lăn điện, ôm đứa nhỏ đi dạo đó!
Lưu Liễu không còn gì phải lo lắng nữa, giờ là cắm đầu làm việc. Nếu không phải nông trại trên núi không nhận công nhân dài hạn, chắc cô ta đã tính chuyện chuyển hẳn rồi.
Hiện tại, nếu không phải đang hái rau diếp cá ở bờ ao, thì cũng là leo lên Thạch Đầu Pha hái mầm ngải cứu, chưa tới giờ cơm thì không quay lại đâu.
Ký túc thì cũng chẳng có gì đáng nói, phòng 4 người, mọi thứ đều mới tinh, điều kiện ở đây không cao cấp nhưng cũng chẳng đến nỗi không sống nổi.
Còn mấy cô gái mới đến thì trò chuyện rôm rả:
“Chị làm việc ở đây hả? Lương có cao không? Ở đây có bất tiện gì không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tự Khảo tỷ mỉm cười: “Ừ, chủ yếu là tới dưỡng sức, ở đây núi non sông suối đẹp, tốt cho sức khỏe ấy mà.”
Chuẩn thật vậy.
Nhịp sống ở làng rất chậm, điện thoại không rời tay ở thành phố mà ở đây cũng không buồn cầm.
“Lương không cao đâu, mỗi ngày chỉ làm hai tiếng, được 1300. Nhưng bao ăn ở, có mạng, căn bản là không có chỗ tiêu tiền.”
“Giờ muốn nhận hàng đặt cũng phải ra thị trấn, nhưng đợi ít hôm nữa khi vào mùa hái trà, anh giao hàng sẽ ghé mỗi chiều.”
Vì chuyện giao hàng không tiện, cô ta để dành cả đống đồ trong giỏ hàng, nhưng để mãi lại thấy không còn hứng thú, thế là… cũng chẳng tiêu được tiền gì.
Cô ta nghĩ đến đây, mặt lại hiện lên một nụ cười ngại ngùng.
“Ủa?”
Mấy cô kia nghe xong lại ngẩn ra.
Bởi vì lương 1300 nghe sao mà xa lạ, không giống xã hội hiện đại gì cả.
Nhưng mà ngẫm lại, chỉ làm việc hai tiếng mỗi ngày, thì cũng chẳng giống xã hội hiện đại cho lắm…
Nghĩ đến việc cô ấy đến để dưỡng bệnh, thì… cũng có thể hiểu được?
“Thế đồ ăn ở đây ngon không chị?”
Nhớ đến cảnh mấy người kia thèm bánh c.uộn hành, mấy cô gái lại hơi lo lắng.
“Ngon chứ.” Tự Khảo tỷ hơi ngơ ngác: “Chẳng phải bảng thực đơn treo ngoài cổng hết rồi sao? Viết cái gì thì nấu đúng cái đó. Đầu bếp Tưởng hồi trước làm ở khách sạn lớn đó, tay nghề xịn lắm!”
Cô ta vừa nói vừa thở dài: “Mấy cô ăn thử là biết liền. Tôi hồi đó đi làm không được ăn cơm nấu, toàn ăn quán hoặc gọi đồ ăn sẵn, ăn tới mức mà… ngửi mùi dầu thôi là đã buồn nôn rồi.”
Giờ thì khác rồi!
Cô ta vung tay mô tả: “Cái món thịt kho tàu ấy, thịt ba rọi lựa kỹ lắm! Cắn một miếng, mỡ thì mềm mượt, nạc thì đậm đà thơm phức, nước sốt chan cơm nóng…”
Cô ta sờ sờ bụng mình, gương mặt rầu rĩ: “Bao tử cũng phình ra luôn rồi!”
Bụng nhỏ cũng lồi ra rồi! Mặt cũng tròn vo luôn rồi!
Đặc biệt là Điềm Nhiên tỷ, nếu cứ ăn tiếp thế này thì chẳng còn là “người nhàn nhã như cúc” gì nữa, mà chỉ có thể trở thành một “nhân gian phú quý hoa” tròn vo thôi!
Cô ta kể một cách thiết tha như vậy, mọi người cũng không phải không tin, chỉ là…
“Ăn đã ngon thế rồi, sao còn thèm bánh c.uộn hành dữ vậy chị?”
Tự Khảo tỷ khó hiểu: “Mấy cô chịu về quê ở, không phải cũng là vì cơm nhà họ Tống sao?”
Thao Dang
Cô ta như hiểu ra điều gì đó, đôi mắt sáng rực: “Bánh c.uộn hanhg mấy cô không cần thì để tôi ăn!”
“Thật đó, buổi tối ăn nhiều tinh bột không tốt đâu, dễ béo dễ buồn ngủ… để tôi ăn giùm cho!”
Mà bên ký túc nam, cũng đang diễn ra tình cảnh tương tự.
Vừa thấy anh “cắt dạ dày” tỏ ra đáng thương, thì liền nghe Cẩu ca từ ngoài cửa hét lên khản cổ: “Đừng tin anh ta! Đừng tin anh ta! Bánh c.uộn hành ai cũng không được cho!”
Ngừng một chút, anh ta lại bổ sung một câu: “Nếu bắt buộc phải cho… thì cho tôi nha!”
Cả đám: … tụi tôi đâu có ngốc!
Ban đầu không hiểu, cũng không thấy cái bánh c.uộn hành kia có gì ghê gớm.
Nhưng nào là nét mặt xúc động bên bờ sông của Cẩu ca, nào là ánh mắt khao khát trước cửa nhà ăn, rồi cả cái vẻ quyết liệt đến mức này…
Cả đám lập tức sinh lòng tò mò: “Tôi phải nếm thử mới được, rốt c.uộc cái bánh c.uộn hành này có vị gì mà ghê gớm vậy chứ!”