Đầu bếp Tưởng nói vậy, trong nhà ăn chẳng ai buồn để tâm.
Đội quân thu hoạch rau đang ngồi nhìn chằm chằm vào đĩa cơm của mình, mỗi miếng ăn vào đều thấy tiếc hùi hụi, nhưng lại không dám thể hiện là chê, kẻo làm đầu bếp Tưởng buồn lòng.
Nếu anh ta sau này không nấu ngon nữa thì biết làm sao?
Dù sao bánh c.uộn cũng không dành cho họ, thì còn nói gì nữa chứ?
Lúc này, mấy người đang đi hái mầm ngải cứu và rau diếp cá vẫn chưa về, đám "chủ chó" còn lại thì đã lao vào khay cơm của mình, vừa ăn vừa lớn tiếng tán thưởng:
“Ôi, thịt kho tàu thơm quá, chuẩn vị ghê!”
“Nhìn con cá rô này xem, thịt mềm mà không tanh.”
“Uống ngụm canh đã… nóng hổi, ấm bụng dễ chịu thật.”
Cả nhóm lời nào cũng đầy bất ngờ, chẳng ngờ đầu bếp thôn quê lại có tay nghề tuyệt đến thế. Một miếng rau, một miếng cơm, ăn vèo vèo gần hết bát, cảm giác được ăn no thật sự quá tuyệt vời!
Cho đến khi nồi hấp phát ra tiếng báo, đầu bếp Tưởng mở cửa lò hấp, hai anh phụ bếp nhanh nhẹn đeo găng chịu nhiệt, kéo ra cả một mẻ bánh c.uộn hành trăm cái giữa làn hơi nước mờ ảo.
Mùi hành phi thơm nức, kết hợp với hương bánh mềm xốp, lan tỏa khắp nhà ăn.
Đúng lúc ấy, nhóm hái mầm ngải cứu về đúng giờ, vừa bước vào đã hít một hơi sâu:
“Thơm quá trời ơi!”
Ngay lúc đó, thấy Cẩu ca cầm chiếc đĩa trống, cả buổi chỉ uống nửa bát chè ngọt đầy khiêm tốn, bỗng chồm lên một bước:
“Bánh c.uộn của tôi! Năm cái nha!”
Anh ta chìa cả bàn tay ra, năm ngón xòe rõ ràng, sợ người ta đếm thiếu mất ngón nào.
Đầu bếp Tưởng liếc mắt nhìn anh ta, tuy là đầu bếp, nhưng đồ ăn của anh ta phần lớn đều mang từ dưới núi lên, có món đặc biệt nào cũng đều chừa lại phần cho anh ta, lần này cũng vậy, đúng năm cái bánh c.uộn.
Tuy nhiên, anh ta đã có tuổi, ăn nhiều bột mì một lúc không tốt, vì vậy anh ta nhanh tay dùng kẹp gắp năm cái bánh đặt lên đĩa của Cẩu ca, rồi quay sang gọi mấy người phụ bếp:
“Lại đây, tổng cộng 5 cái, ba người mỗi người một cái.”
Cả nhóm mừng rỡ đồng thanh nhận phần.
Mấy “chủ chó” đang vô tình nhìn thấy cảnh này: …??? Đầu bếp là người đầu tiên được ăn bánh c.uộn?
Lại nhìn sang đĩa cơm của mình, chỉ còn lại vài mẩu vụn… rồi sờ sờ cái bụng no tròn.
Bọn họ có phải đã lật ngược trình tự rồi không nhỉ?
…
Cẩu ca vui vẻ cầm đĩa bánh trở lại chỗ ngồi, thấy mấy người bên cạnh vẫn còn đang ngẩn ngơ nhìn mình, bèn hối thúc:
“Sao còn ngây ra đó? Mau ăn đi chứ! Đây là phúc lợi tôi cất công xin được đó.”
Nói xong bèn vớ ngay một cái bánh mềm nóng, vừa chạm tay đã bị bỏng, vội buông ra rồi đưa tay lên dụi tai để xoa dịu.
Nhưng chẳng ảnh hưởng gì tới tốc độ ăn của anh ta cả, gắp ngay bằng đũa, “a ùm” một miếng, cắn cái đã rồi tính tiếp!
Nói thật, lớp vỏ bánh này không phải kiểu dai chắc, mà vì men nở vừa phải, bột được lên chuẩn nên cực kỳ mềm mịn, giúp dầu hành hòa quyện hoàn hảo với mùi bột mì thơm lừng.
Vừa cắn vào đã cảm thấy mềm như bánh gạo nếp, mùi thơm nức nở lan tỏa cả khoang miệng.
Càng nhai chậm, vị ngọt dịu của tinh bột dần bung ra nơi đầu lưỡi, kết hợp với hương hành béo ngậy, đúng là một loại mỹ vị chậm rãi thấm đẫm tâm hồn!
Anh Tôn ăn đến mức mắt muốn híp lại.
Ngay khoảnh khắc đó, toàn bộ “chủ chó” đang nhìn chằm chằm lập tức bỏ đũa, bưng khay cơm xông lên quầy phát bánh:
“Bánh c.uộn! Bánh của tôi đâu!”
“Tôi lấy năm cái!”
“Của tôi, của tôi!”
Đám dân làng vừa mới định xếp hàng sau lưng: …
Chờ nãy giờ không thấy ai tới lấy, còn tưởng hôm nay được ăn bữa phụ cơ đấy, haizz!
Đám "chủ chó" thì cầm bánh c.uộn, lật tới lật lui ngắm nghía, hít hà mùi thơm ngào ngạt, không phải là không muốn há miệng cắn một phát rõ to đâu, mà là bụng họ, giờ… no thật rồi!
Cho dù bánh c.uộn hành này có hơi mềm quá, chưa đủ chắc tay, nhưng cái nào cái nấy đều to vật vã!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ăn hết một cái thôi là cơm cũng muốn trào lên tới cổ họng.
Mọi người cẩn thận cắn một miếng, lập tức bị hương vị trước giờ chưa từng có này đánh gục, sau đó đồng loạt quay sang nhìn Cẩu ca bằng ánh mắt oán trách,
Thứ ngon thế này!!!
Cẩu ca làm sao chịu nhận tội oan: “Tôi không nhắc trước rồi à?”
Anh ta âm thầm đắc ý nghĩ, lúc trước suýt nữa phải quỳ xuống van nài các người đấy, giờ thì biết rồi chứ!
Thôi được.
Cả đám lại ủ rũ ngồi trở về, Cẩu ca không chỉ nhắc, mà còn nhắc hơn một lần cơ đấy.
Nhưng mà…
“Thế thì sao?”
Có người ôm bụng căng phồng đứng dậy, hùng hổ bước tới cửa sổ nhà bếp rồi hét lớn một tiếng:
“Đầu bếp ơi, có túi ni lông không?”
Tất nhiên là có, mà còn vài c.uộn cơ. Địch Tiểu Phụng cười tươi rói ghé qua: “Có chứ, muốn mấy cái?”
Người kia giơ một ngón tay: “Một cái là đủ rồi, bánh của tôi tối nay ăn không hết, phải gói lại.”
“Để nguội ăn được chứ?” Anh ta quay sang hỏi Địch Tiểu Phụng, khiến cô ta có phần do dự.
“Bên trong dùng mỡ heo…”
Nói thật thì ăn vẫn ăn được, dân quê vốn ăn được mọi thứ. Nhưng người nào bụng yếu thì... khó nói.
Thao Dang
Song người kia hỏi thì hỏi vậy thôi, chứ chẳng định nghe lời khuyên. Anh ta vui vẻ nhận túi rồi tự lên kế hoạch: “Cho vô túi, tối làm bữa đêm ăn thêm hai cái, sáng mai ăn với cháo thêm hai cái!”
Còn cái c.uối cùng… chẳng phải đã trôi vào bụng rồi sao? Không thì làm sao no đến vậy chứ?
Thấy cảnh này, những người khác lập tức tỉnh ngộ, rồi đồng loạt xông ra cửa bếp:
“Tôi cũng cần một túi!”
“Tôi cũng thế!”
“Tôi tôi tôi…”
Đằng sau, Lưu Liễu vừa chuẩn bị xếp hàng lấy cơm: …
Cô ta còn đang phân vân có nên mở miệng xin nhường đường không, thì đã thấy Địch Tiểu Phụng nhanh nhẹn đưa cả c.uộn túi ni lông ra:
“Tự lấy đi, đừng chắn lối ở đây.”
Thế là mọi người ùn ùn kéo sang bên kia như đàn kiến chuyển nhà.
Mùi bánh c.uộn hành vẫn còn lảng vảng trong không khí, Địch Tiểu Phụng vừa múc cơm vừa vươn cổ nhìn thử.
Họ đúng là có phúc thật, mỗi người được ăn tận năm cái cơ mà!
…
Trên núi đã ăn uống phong phú thế, dưới núi lại càng được chuẩn bị long trọng.
Nhất là lần này còn có thông gia tương lai đến, nếu không phải Lục Xuyên cản quyết liệt, chắc cả đống cá thịt đã được bưng lên rồi.
Lục Tĩnh c.uối cùng cũng được nếm món mình mong chờ bấy lâu, không giấu nổi vẻ cảm động và lưu luyến.
Rồi chợt nhớ từ nay chuyện ăn uống đều phải dựa vào nhà họ Tống, bà vội vã tích cực hỏi:
“Ngày mai có việc gì cần làm không?”
Ngày mai chắc không có việc gì đâu nhỉ?
Ngô Lan vừa định mở miệng thì nghe Kiều Kiều nói: “Có đấy ạ, mai cháu phải bán trà ngải cứu và trà diếp cá cho mấy bạn nhỏ, cần đóng gói nữa.”
“À à à!” Ngô Lan c.uối cùng cũng nhớ ra chuyện này.
Đợt trà ngải cứu và diếp cá trước đã gửi đi mấy hôm rồi, sau đó Trương Yến Bình nói đợt mở bán đầu năm mới nên gom nhiều chút rồi mới bán.
Chủ yếu là lần trước trêu người quá đà, khiến dân tình phẫn nộ, đại ca “hắc đạo” cũng hơi chột dạ.
Tóm lại, lần này bán nhiều chút để xoa dịu lòng dân cũng tốt!