Anh top 1 đang khoe khoang trong livestream, vô tình kéo hết thù hận từ mọi người về phía mình thay cho ông chủ Thường. Đợi đến khi Kiều Kiều cầm điện thoại, vẻ mặt phức tạp rời đi, thì ông chủ Thường đã xách sọt vòng ra phía bên kia dãy trà của anh top 1, chân thành nói:
“Huynh đệ, cảm ơn nhé!”
Thấy đối phương nghi hoặc, ông chủ Thường thở dài: “Tôi chỉ là vô tình lỡ lời một chút, chắc bị mọi người trong livestream nghe được, không vui cho lắm...”
Đường đường là đàn ông mà nói chuyện kiểu trà xanh thế này. Nhưng anh top 1 là người phóng khoáng, giờ phút này cũng phóng khoáng đáp: “Không sao đâu, tôi thấy anh hái trà không ổn, nhìn như thể có thể làm nền cho tôi…”
Thật ra là anh ta muốn khoe khoang đấy chứ! Có thể được tặng mấy lạng trà miễn phí, ai mà không vui? Dù bây giờ mỗi nửa ngày anh ta chỉ hái được sáu lạng, mà sau khi sao khô chỉ còn hơn một lạng... nhưng chắc chắn là do kỹ năng chưa thuần thục, luyện thêm là ổn thôi mà?
Tóm lại!
Tối nay về, anh ta nhất định phải xem lại livestream lần nữa! Anh ta rất thích cái cảm giác bị người khác ghen tỵ mà không có được!
“Nhưng mà…”
Anh ta lại tò mò đánh giá ông chủ Thường: “Anh đột nhiên cảm ơn tôi làm gì? Anh nói khiến người ta không vui, tôi nói chẳng phải càng khiến người ta không vui hơn à? Rốt c.uộc anh nói cái gì vậy?”
Ông chủ Thường ho khẽ một tiếng: “Cũng không có gì, tôi chỉ nghĩ, muốn bảo cô chủ Tống bán hết hàng nhà cô ấy cho tôi, đừng bán online nữa... Mà tôi nói thế cũng không phải không có lý, bán online thì hồi tiền chậm, còn bị đánh giá xấu, phiền lắm chứ!”
Ai ngờ vừa nói xong, mấy hàng người đang hái trà quanh đó đồng loạt quay đầu nhìn anh ta, tình hình nhất thời trở nên rùng rợn!
“Hay quá nhỉ, thì ra là anh!” Anh Cắt Dạ Dày nghiến răng ken két: cường độ công việc của anh ta vốn dĩ chẳng coi được mấy lần livestream? Thế mà đúng lúc coi lại có hàng, tranh mãi cũng không mua được, hỏi ra mới biết là bị đại lão bao trọn rồi!
Thì ra đại lão ngay trước mặt!
Cô Tự Khảo cũng cau mày: “Mớ rau trong vườn cũng là anh thu mua à?”
Ông chủ Thường: …
Nói thật, lúc này anh ta thật sự không muốn trả lời. Nhưng bị mọi người trừng mắt nhìn, anh ta đành phải rón rén đáp: “Ừ, là tôi thu đó. Mấy món này mà bán online thì khó lắm...”
Ồ, thì ra là bên A đáng ghét.
Mọi người lập tức nghẹn một hơi, cúi đầu làm việc, không ai thèm nói chuyện nữa.
Ông chủ Thường bị cho ra rìa, hái thêm mấy lá trà, cảm thấy đứng trên núi mà da cũng ớn lạnh, đành xách cái sọt trống trơn quay lại.
Vừa về tới sân liền than vãn không ngừng: “Mấy người hái trà này cũng bài xích người khác quá! Tôi chỉ nói là đến thu hàng thôi mà, ai nấy đều bày sắc mặt với tôi! Còn cô lập tôi nữa! Trẻ con! Quá trẻ con luôn!”
Tống Đàm sớm đã nghe Kiều Kiều méc chuyện, giờ nhìn cái sọt chỉ có mấy lá trà của anh ta, không nhịn được bật cười: “Với hiệu suất làm việc như anh, ai mà không bài xích chứ? Nào, nói cho anh tin vui, có muốn rượu không?”
Rượu trong hầm ủ đã được cất giữ hơn nửa năm, giờ hương rượu càng thêm nồng nàn, chỉ có điều người thường không chịu nổi độ mạnh của nó, khi uống nhất định phải pha loãng.
Rượu sau khi pha thì ổn, nhưng lại có dư âm kéo dài, nhà họ Tống ngày nào cũng có người phải giám sát công việc, uống rượu thật sự ảnh hưởng việc chính!
Thế mà năm ngoái lại nấu nhiều quá, trừ phần đem biếu, cả năm tiêu thụ cũng chỉ khiến mấy chum rượu bị sứt mẻ sơ sơ. Dạo trước, khi khoai lang trong hầm đã được trồng hết, Tống Đàm đã có ý định xử lý mớ rượu đó rồi.
Tất nhiên không phải bán hết sạch, mà là để lại một phần tiếp tục lưu trữ, hoặc đem biếu hoặc nhà dùng, phần còn lại mới đem bán.
Giờ thì, theo cái sọt khoai c.uối cùng được moi ra từ xó xỉnh trong hầm đem tặng cho Lục Tĩnh, hầm lại trống rồi.
Thế là đúng lúc ông chủ Thường tới!
Lúc này anh ta mặt mày rạng rỡ, người còn run lên vì mừng, gật đầu liên tục: “Thu! Tôi thu hết!”
“Đừng vội, đừng vội!”
Thao Dang
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Làm sao mà không gấp cho được chứ?
Ông chủ Thường sốt ruột đến mức muốn đập đùi luôn rồi!
Rượu nhà họ Tống anh ta đã thèm nhỏ dãi từ lâu, năm ngoái hỏi tới mấy lần mà người ta đều bảo không bán không bán, giờ c.uối cùng cũng chịu hé miệng rồi, có phải gánh đi giữa đêm, anh ta cũng phải gánh!
Nếu mang được loại rượu này về “Trường Lạc Cư” nhà họ, mang ra mời khách một cái, ôi chao, không dám tưởng tượng sẽ tạo ra hiệu ứng chấn động cỡ nào nữa!
Thế nhưng, chuyện này thật sự không thể gấp được:
Tống Đàm chỉ tay vào trong nhà: “Giấy phép sản xuất kinh doanh quy mô nhỏ thì chúng tôi làm xong rồi... chậc, cái này cũng phiền thật đấy.”
“Nhưng mà rượu này vẫn chưa được gửi kiểm định, nếu anh muốn lấy, thì phiền anh đem đi kiểm.”
Ông chủ Thường hơi ngạc nhiên: “Có chút xíu rượu thế này mà cũng phải làm cho đàng hoàng thế à?”
Tống Đàm xua tay: “Trực tiếp bán cho anh cũng được thôi, nhưng nhà tôi giờ không thiếu tiếng tăm, không thiếu khách hàng, cũng chẳng thiếu tiền, làm việc vẫn nên rõ ràng thì hơn, mà kiểm định rượu thì tôi vẫn chưa biết gửi chỗ nào...”
Câu nói lười biếng thế kia, ông chủ Thường liếc mắt đã hiểu: cô ta đâu phải không biết gửi đâu, rõ ràng là lười không muốn làm.
“Tôi làm! Tôi làm hết!”
Lười càng tốt! Lười là lười đến mức chẳng buồn thay đối tác! Tuyệt quá đi chứ!
Anh ta đã muốn vỗ n.g.ự.c đồng ý luôn: “Chuyện kiểm định để tôi lo, đảm bảo 100% xử lý cho cô! Làm gấp, làm nhanh! Nhưng mà, rượu... có thể cho tôi chở đi trước không? Giá cả đảm bảo ổn thỏa!”
Không gấp không được! Anh ta ta sợ mình vừa rời đi, thứ tốt thế này sẽ bị người khác nẫng tay trên, hoặc nhà họ Tống lại đổi ý không bán nữa...
Tóm lại, rượu này mà bỏ lỡ thì chỉ có nước đập đùi đến tím thôi!
Tống Đàm suy nghĩ một lát, đối với nhân phẩm của ông chủ Thường vẫn khá tin tưởng: “Anh cứ chở đi trước, đợi khi có kết quả kiểm định, bên tôi đầy đủ giấy tờ rồi, mình bàn giá sau.”
“Vậy sao được!” Ông chủ Thường đập n.g.ự.c rầm rầm: “Nếu cô tin tôi, rượu tôi chở đi, thì giá phải bàn trước! Đợi bên cô xong thủ tục, tôi lập tức chuyển tiền luôn!”
Hai bên đều kinh doanh đồ ăn uống, cần thận trọng thì ông chủ Thường cũng không dám qua loa. Lúc này ánh mắt anh ta nóng rực nhìn Tống Đàm:
“Có tiện cho tôi nếm thử một chút buổi trưa không?”
Tống Đàm nghĩ một lúc: “Trưa uống thì được, nhưng chỉ một ngụm, một ngụm nhỏ thôi.”
Người nhà cô đã kiểm chứng nhiều lần trong đêm rồi, cứ quá hai ngụm là không gục tại chỗ thì cũng gục sau đó, ngủ mê mệt không ai gọi dậy nổi.
Vì vậy, chỉ một ngụm thôi, giữ ở mức hơi ngà ngà là tốt nhất, uống nhiều thì thật sự không còn!
Nhưng ông chủ Thường thì đã mừng rỡ hết biết rồi!
Anh ta nghĩ ngợi một chút, liền gọi điện cho đầu bếp Tưởng trên núi:
“Đầu bếp Tưởng, tôi hỏi anh chuyện này, nhà họ Tống nói muốn bán rượu cho tôi, anh biết rồi đấy, khả năng nếm rượu của tôi thì cũng thường thôi, anh thấy loại rượu này nên định giá bao nhiêu thì hợp lý? Cho tôi cái tham khảo đi!”
Cái gì? Muốn bán rượu?!
Đầu bếp Tưởng lập tức bừng tỉnh: “Ông chủ Thường, giá cả để sau tính, nhưng rượu này anh có thể chia cho tôi trước 5 cân không? À không đúng, giờ các anh còn chưa đàm phán xong, tôi trực tiếp tìm Tống Đàm luôn cho rồi!”
Ông chủ Thường: “…”
Tôi đúng là cái miệng hại cái thân mà!
Hỏi giá làm gì cơ chứ, cứ mạnh tay mà mua là được rồi! Giờ thì hay rồi, đàm phán còn chưa xong mà đã mất trước 5 cân rượu!