Bầu không khí trong xe thật kỳ quặc.
Tài xế taxi liên tục liếc nhìn gương chiếu hậu.
Bởi vì cái gã mặt đen vạm vỡ vừa lên xe đã không còn bộ dạng cười cợt khi mặc cả nữa, ngược lại trông rất dữ dằn.
Hơn nữa, bốn hành khách trong xe toàn là đàn ông.
Ban đầu giả vờ không quen biết nhau, lên xe rồi lại cùng một điểm đến, đã thế còn mặc cả hăng say, rồi đi vào cái làng hẻo lánh đến mức phải bật định vị dẫn đường...
Tài xế bất giác chạm phải ánh mắt của Trương Yến Bình, lập tức không dám nhìn gương chiếu hậu nữa, vội hắng giọng:
"Khụ! Nói gì thì nói, bây giờ ra ngoài thuận tiện thật, toàn là quét mã thanh toán... Cả ngày hôm nay tôi chưa nhận được đồng tiền mặt nào, trong túi chỉ có năm mươi tệ lẻ..."
Đây chẳng phải là lời thừa à? Giờ ngay cả trộm cũng thất nghiệp rồi.
Có điều, chắc tài xế là người hay nói.
Trương Yến Bình ân cần tỏ ý thấu hiểu: "Đúng vậy, chuyển khoản qua điện thoại tiện thật, trước kia mang theo tiền mặt cứ lo ngay ngáy, bây giờ mấy chục ngàn cũng chẳng cần rút, chỉ cần động ngón tay là xong."
Tim tài xế thót lên một cái.
Anh ta vội nói: "Ây dà, nhưng cũng có chỗ không hay, tra lịch sử giao dịch một cái là lộ ngay! Dữ liệu lớn kết nối mạng, cái gì cũng bị theo dõi..."
Rốt cuộc tài xế này muốn nói chuyện gì đây! Trương Yến Bình cũng không biết nên tiếp lời thế nào, mới nãy còn nói thanh toán trực tuyến, giờ lại quay sang dữ liệu lớn rồi?
Tần Quân ngồi bên cạnh lặng lẽ lắng nghe, nhìn dáng vẻ tài xế bật điều hòa mà trán vẫn đẫm mồ hôi, suýt thì bật cười!
Anh ta vội lên tiếng giải cứu tài xế cảnh giác quá mức này: "Kiều Kiều, sắp về đến nhà rồi, em có đói không?"
Kiều Kiều sờ bụng: "Đói. Nhưng mà thầy Tần, chắc chắn Ultraman của em vẫn còn ở nhà chứ?"
"Để thầy xem nào."
Tần Quân mở điện thoại, trong tầm mắt thoáng thấy tài xế bên cạnh bỗng thở phào nhẹ nhõm, còn rút khăn giấy lau mồ hôi trên trán. Anh ta nhìn sang Trương Yến Bình đang tỏ vẻ nghiêm túc, chợt cảm thấy đưa cậu ta ra ngoài thật thú vị!
Vừa suy nghĩ vừa nhìn màn hình điện thoại, anh ta nhanh chóng trả lời Kiều Kiều: "Có một cái đã nhận rồi, còn một cái đang trên đường giao."
"Yeah! Thầy Tần, là Ultraman nào vậy? Dạo này em mới xem Taro đó..."
Hai người trò chuyện rôm rả, bầu không khí trong xe cũng thấy rõ là thoải mái hơn.
Trương Yến Bình cũng sờ bụng: "Thật sự đói rồi..."
Lúc này, anh thanh niên ngồi bên cạnh lặng lẽ mở ba lô, để lộ cả túi đầy ắp chân gà, ô mai, bánh mì nhỏ, Oreo:
"Ăn không?"
Thấy vậy, Trương Yến Bình càng thêm tủi thân: Người ta ra ngoài đều biết mang cả ba lô đồ ăn, sao anh ta lại không mang cả thùng chứ!
Nhưng anh ta chỉ có thể uể oải phẩy tay: "Cảm ơn nhé, anh bạn, tôi thèm cơm nhà hơn. À đúng rồi, anh cũng là người thôn Vân Kiều à? Sao tôi chưa gặp anh bao giờ? Nhà nào thế?"
Anh thanh niên thầm nghĩ, tôi cũng chưa từng thấy anh đấy!
Có điều, Kiều Kiều ngồi phía trước lại hơi quen mắt, nhưng trông cậu ấy không giống dáng vẻ ngốc nghếch trong trí nhớ lắm...
Anh ta thu lại ánh mắt: "Tôi ở nhà chỗ ngã rẽ gần trạm xá thôn, cha tôi họ Trương, Trương Mao Trụ. Anh là nhà nào?"
"Ối dồi ôi! Ối dồi ôi!"
Trương Yến Bình giật mình kinh ngạc: "Hóa ra anh là con trai của chú Mao Trụ! Anh tên gì ấy nhỉ? Sao không nói sớm, tôi là họ hàng nhà lão Tống đấy, năm nay chú Mao Trụ còn giúp nhà tôi sao khá nhiều trà đó!"
"Chẳng phải anh cũng lớn lên ở thôn sao? Kiều Kiều, nhà chú Mao Trụ đấy, em có quen không?"
Kiều Kiều lúc này mới nghiêng đầu nhìn anh thanh niên kia một cái, rồi lại nhìn thêm một cái, lại nhìn thêm cái nữa, sau đó nhíu c.h.ặ.t mày:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
"Anh Thiên Vũ? Sao anh xấu đi thế? Gầy đến mức mặt hóp cả vào rồi."
Cậu nhóc chu môi, hóp hai má lại, sinh động tái hiện dáng vẻ "xấu" của anh Thiên Vũ.
Trương Yến Bình vừa nhìn đã bật cười ha ha!
Kiều Kiều đúng là nắm bắt tinh túy ghê!
Trước mắt anh ta, Trương Thiên Vũ có khuôn mặt vuông vắn, hai gò má hơi hóp lại, cả người trông không có tinh thần, một dáng vẻ điển hình của dân công sở bị vắt kiệt sức lực…
Thao Dang
Nhưng anh ta đâu biết rằng, Trương Thiên Vũ còn kinh ngạc hơn cả Kiều Kiều:
"Kiều Kiều, em… em thay đổi rồi!"
Trước đây quê mùa, ánh mắt thì vừa trong sáng vừa ngốc nghếch, nhưng bây giờ, Kiều Kiều trước mắt anh ta trông thật sự rất… rất…
Anh ta nghĩ mãi mới nhớ ra mấy cái thuật ngữ mà fan hâm mộ trên mạng hay dùng: “cảm giác thiếu niên”, “sạch sẽ, thuần khiết”.
Nhưng với tư cách là một thôn dân sống trong ký túc xá của trường từ hồi cấp hai, tuổi tác chênh lệch với Kiều Kiều, ký ức của anh ta cũng mơ hồ, nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng đành bỏ qua. Thay vào đó, anh ta vui vẻ hỏi:
"Trà mà cha tôi gửi tới hóa ra là nhà các anh bán à? Tôi về lần này cũng muốn mua thêm mấy cân làm quà đây!"
Nói rồi anh ta còn thở dài:
"Tôi bảo cha gửi cho tôi, mà ông ấy nhất quyết không chịu… làm hại tôi đến Tết Đoan Ngọ cũng chẳng có gì để tặng."
Người tài xế ngồi nghe nãy giờ cuối cùng cũng tìm được đề tài để nói!
Lúc này lập tức xen vào:
"Làng Vân Kiều… chẳng phải là nơi có trà địa phương sao? Loại này không có thương hiệu, nói ra người ta còn tưởng là trà hoang trên núi. Tiểu tử à, cha cậu không gửi là đúng rồi! Quà biếu thì phải có nhãn mác mới được."
"Lại nói, nếu là loại trà rừng trên núi sâu, một cân vài nghìn tệ, thì tặng cho người sành trà còn có lý. Nhưng trà của chúng ta, cao lắm cũng chỉ vài trăm tệ một cân, thật sự không đáng…"
Ông ta bắt đầu luyên thuyên không ngừng.
Trương Thiên Vũ thì không đồng ý:
"Bác tài, vậy là bác chưa biết rồi! Tôi tặng trà này đi, ai cũng hỏi chỗ mua, nói gì cũng muốn lấy thêm vài cân!"
"Ơ kìa!" Tài xế cũng giật mình: "Cậu làm việc ở đâu vậy? Làm nghề gì thế? Xem ra là tặng cho người hiểu trà rồi…"
Trương Thiên Vũ cười nhã nhặn:
"Tôi làm việc ở thành phố Bối."
"Ui cha! Thành phố ven biển, tuyến đầu đô thị, ghê thật đấy? Bên đó giá nhà đất có đắt lắm không?"
Hai người cứ trò chuyện qua lại, làm Trương Yến Bình ngày càng mơ hồ.
Mới Tết Đoan Ngọ thôi mà đã tặng cả cân trà, vậy đến Tết Nguyên Đán chẳng phải phải gấp đôi số đó sao? Mọi người đều còn trẻ, sao ai nấy phát triển dữ vậy!
Anh ta cảm thán hỏi:
"Người anh em, anh làm ăn gì thế? Định tặng trà cho ai à? Chậc, chú Trương sao không nói một tiếng, giờ kho còn ít lắm, nhưng vài cân thì vẫn có thể nhường ra được."
Nhắc đến chuyện này, Trương Thiên Vũ cũng đau đầu:
"Tôi chỉ là một nhân viên công ty thôi, làm trong ngành giáo dục người lớn ấy, anh biết không? Ban đầu là dạy luyện thi cấp hai, cấp ba, sau đó chính sách thay đổi, công ty chuyển sang giáo dục mầm non, đào tạo tư duy logic cho trẻ em, dạy năng khiếu… Sau này lại có chính sách mới, thế là chuyển qua luyện thi đại học cho người lớn."
"Chính là dạng nâng cao học vấn ấy, giúp người ta tốt nghiệp cấp hai, cấp ba lấy bằng đại học… Anh xem có ai cần không? Công ty tôi uy tín lắm đó."
Anh ta có vẻ làm ăn rất tốt, nói đến chuyện này thì tự tin hẳn. Lại quay về chủ đề trà:
"Còn về trà, tôi tặng cho mấy vị quản lý trong bộ phận. Sau đó tặng đúng người, họ thích, lại còn hỏi chỗ mua… Kết quả là cha tôi tiếc tiền, khăng khăng nói một cân trà tận mười nghìn tệ… Tôi đâu có không biết! Ông ấy chỉ là tiếc tiền thôi!"
"Ông ấy không nghĩ xem, lương tôi một tháng hơn mười nghìn tệ, tặng vài cân trà địa phương, cùng lắm chỉ tốn vài trăm, nhưng sau này người ta chia thêm cho tôi mấy đơn hàng, thế là lấy lại vốn ngay!"