Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 591: Thời gian livestream không đủ.



Mãi đến lúc này, mọi người mới thở phào một hơi:

“Trời nóng thế này, chắc hai ngày là phơi xong nhỉ?”

Tống Đàm cũng đầy mong đợi:

“Đến lúc đó làm bí đỏ sấy ăn, chắc cũng ngọt lắm ha? Phơi được nhiều không ạ? Có bán được không ạ?”

Ông chú Bảy lại thong thả nói:

“Gấp gì, phơi khô rồi còn phải hấp lại, rồi phơi tiếp. Đến lúc đó hẵng tính.”

Không sao, không sao, miễn là bữa tới không phải ăn bí đỏ là được.

Lúc này đã hơn chín giờ sáng, trời nóng chẳng có gì để làm, cả đám ăn ý kéo nhau vào phòng khách nằm dài.

Yến Nhiên vẫn không quên tán dương:

“Dì ơi, bộ ghế sô pha nhà mình là dì chọn hả? Màu sắc rực rỡ ghê!”

“Vậy à?” Ngô Lan không thích trong nhà treo tranh "hoa khai phú quý" hay "đại triển hoành đồ" gì đó, thậm chí tông màu chủ đạo còn là trắng… trông rất đơn giản!

Bọc ghế bằng vải bố sọc cầu vồng, nhìn xem, rực rỡ thế này mới đẹp chứ! Hơn nữa còn bền, dễ giặt, so với mấy cái ghế màu be, màu Morandi gì đó thì thực tế hơn nhiều!

Tống Đàm chẳng nói gì, chỉ coi như bọc ghế không thể tháo ra, hoặc tiệm bán ghế không tặng kèm vỏ thay thế ba màu khác nhau. Mẹ cô nói đúng, loại vải này chỉ cần rút ra là quăng vào máy giặt được ngay, thực sự tiện lợi.

Dù trong nhà chủ yếu là gam màu nhẹ, nhưng thêm bộ sô pha cầu vồng này vào, dù hơi lạc quẻ chút nhưng không đến nỗi xấu.

Lúc này, Kiều Kiều cầm điện thoại lên:

“Chị ơi, bên livestream gửi tin nhắn cho em.”

Trương Yến Bình không có nhà, nên phần livestream tạm thời do Tống Đàm phụ trách. Cô cầm điện thoại lên xem.

[Chào bạn, thời gian livestream tháng này của bạn…]

Tóm lại, hôm nay là 31/7, thời gian livestream còn thiếu hai tiếng.

Kiều Kiều tiếc nuối:

“Hồi nãy gọt bí đỏ quên bật livestream rồi.”

Tống Đàm an ủi:

“Không sao, em lên núi, đặt điện thoại quay cảnh máy xúc làm việc đi, chị thấy mọi người cũng thích xem lắm.”

Kiều Kiều lắc đầu:

“Không muốn, trên núi nóng lắm, điện thoại sắp cháy luôn ấy.”

Cũng đúng, hiệu suất của máy xúc rất cao, hôm qua mới bắt đầu làm, sáng nay lên lại đã thấy san phẳng được một khu rộng. Mà gần đó thì chẳng có bóng râm, nắng chiếu thẳng xuống, điện thoại chắc chắn chịu không nổi.

Ngô Lan bỗng nhớ ra:

“Không phải còn mấy quả bí đỏ hỏng sao? Dạo này trời nóng, heo ăn ít đi, Kiều Kiều, hay là con cắt bí cho heo ăn đi? Mẹ thấy fan của con đâu có kén chọn gì.”

Đúng thật, fan còn dễ nuôi hơn cả heo, livestream gì cũng xem… Haizz! Sao bà không có nhiều fan như thế nhỉ?

Lời này nói ra, ngay cả Tống Đàm cũng không biết rốt cuộc bí đỏ này là để cho heo ăn, hay cho fan xem nữa.

“Wow!” Kiều Kiều reo lên: “Đúng đúng đúng! Heo lớn ăn cơm, fan rất thích xem mà!”

Nói xong, cậu xách giỏ vào nhà gom bí đỏ.

Từ trong phòng vẫn còn nghe giọng ông chú Bảy than thở:

“Cho heo ăn có cần nhiều thế không? Mai ta còn định làm bánh bao bí đỏ, bánh bí đỏ để trữ đông nữa đấy…”

Kiều Kiều giờ không còn là cậu bé ngoan ngoãn nghe gì làm nấy ngày trước nữa. Vừa hớn hở chọn mấy quả bí đỏ hỏng nhiều nhất bỏ vào giỏ, vừa đáp lời:

“Không sao đâu ạ, trên núi vẫn còn nhiều lắm. Ngày mai ông có làm không? Vậy sáng mai con lên hái cho! Ông muốn bí non hay bí già?”

Ông chú Bảy: …

Thôi vậy, bánh bí đỏ cũng không cần gấp. Dù sao tủ đông cũng sắp hết chỗ, mà dạo này mọi người cũng ngán bí đỏ rồi.

“Cứ để nguyên trên giàn đi.” Ông lầu bầu.

Kiều Kiều rất thực tế, nghĩ đến đám heo mấy trăm ký, trời nóng thế này chỉ biết lủi vào rừng đào bới hoặc ngủ lăn lóc. Vậy là cậu xách một giỏ đầy bí đỏ, cầm theo con d.a.o cũ từng dùng trong bếp (giờ bị ông chú Bảy cho "nghỉ hưu"), hớn hở đội nắng lên núi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

“Thằng bé này ngốc thật…”

Ngô Lan cũng bó tay, trời nóng thế này, chiều tối cho heo ăn cũng được mà. Nhưng rồi bà chợt nhớ ra chuyện khác:

“Đàm Đàm, con nói với Tiểu Trương, xem mấy ngày tới có thể mang hai bịch hạt giống củ cải qua không? Đến mùa gieo củ cải mùa thu rồi.”

“Trời nóng thế này ạ?” Tống Đàm hơi do dự.

Ngô Lan cũng phân vân:

“Ừ, năm nay nắng quá… nhưng cũng phải gieo thôi, đúng mùa rồi. Cả tháng trời nóng như thế này, tháng sau có khi còn oi hơn.”

“Được ạ!” Tống Đàm lấy điện thoại ra: “Con nhắn cho anh ấy đây.”

Giáo sư Tống ngồi bên cạnh nghe thấy, bỗng nhiên giật mình:

“Khoan khoan! Tôi có hạt giống củ cải đây!”

Tất nhiên, bây giờ thì chưa có, nhưng ông biết chỗ nào có mà!

Vậy nên, vấn đề là: "Em muốn củ cải trắng hay củ cải đỏ? Loại cay hay loại ngọt? Muốn củ cải to hay loại nhỏ hơn một chút?"

Ông chú Bảy cũng chẳng buồn để ý đến đám bí đỏ nữa, vội vàng chạy vào: "Loại nào cũng cần, loại nào cũng muốn! Tống Đàm, con trồng thêm đi! Lá củ cải muối ăn ngon lắm đấy!"

"Còn cả cải thảo nữa, giờ cũng có thể trồng rồi, trồng thêm đi! Làm dưa chua không thể thiếu được!"

Tống Đàm: … Nghe cũng hợp lý ghê nhỉ! Dưa chua nấu món gì cũng ngon hết!

Cô chậm rãi quay đầu, nhìn về phía giáo sư Tống.

Giáo sư Tống: …

Sau một hồi im lặng, ông thử thăm dò: "Vậy thì cải thảo, rau chân vịt, đậu đũa thu, cải đen, cà chua, cải vàng, hẹ, cà tím thu…"

"Trồng hết, trồng hết! Cái gì cũng cần, giống gì cũng được!"

Tống Đàm vui vẻ ra mặt, còn Ngô Lan thì cười đến nỗi mắt híp lại.

Khoan đã!

Ngô Lan đột nhiên nhớ ra: "Thế con định trồng ở đâu?"

"Trên núi chứ đâu!"

Tống Đàm đáp đầy tự tin: Đất rừng cả mấy trăm mẫu chứ ít gì! Bên này máy xúc rầm rập cày đất, bên kia gieo hạt, ươm giống, làm đâu vào đấy hết cả!

"Nhưng chẳng phải mọi người bàn nhau là năm nay sẽ trồng cây ăn quả vào mùa thu sao? Nói là để chúng thích nghi một năm, bén rễ tốt rồi năm sau mới cho sản lượng."

Thao Dang

"Đúng thế." Lần này giáo sư Tống đáp: "Nhưng không sao, rau vụ thu trồng nhanh thu hoạch nhanh, bây giờ mới cuối tháng bảy, mà mãi tận tháng mười một trời mới bắt đầu lạnh, vẫn kịp để thu hoạch rau."

"Lúc trời lạnh đi trồng cây, tốc độ sinh trưởng của cây có chậm hơn một chút, nhưng tỉ lệ sống lại cao hơn, thực ra cũng là một lựa chọn tốt!"

Hơn nữa…

Còn một chuyện nữa giáo sư Tống chưa nói ra.

Vì Tống Đàm không ngại đầu tư vào giai đoạn đầu, nên thực ra ông đã tìm hiểu về một số cây trưởng thành rồi. Trời nóng không tiện vận chuyển, nhưng khi thời tiết mát mẻ thì lại là lúc thích hợp nhất.

Có điều, việc này một là chưa đến lúc, hai là vẫn còn đang thương thảo, đợi quyết định xong hẵng nói sau.

---

Lúc này, trên núi, Kiều Kiều cũng vui vẻ xách giỏ, cầm giá đỡ đi đến chuồng heo, mở livestream.

Như thường lệ, không báo trước cho fan một chút nào.

"Các bạn nhỏ ơi, vì hôm nay livestream còn thiếu hai tiếng nữa nên chúng ta sẽ cho heo ăn nhé. Cái này dạy rồi, mọi người không cần học nữa đâu, chỉ ôn tập thôi."

Thế nhưng khi cúi đầu nhìn đống bí đỏ trong giỏ, cậu lại hơi do dự: "Chỉ ăn cái này có đơn điệu quá không nhỉ? Đại Vương à, chúng ta đi hái một giỏ dây khoai lang nhé? Thêm ít rau xanh chắc sẽ ngon hơn."

Đại Vương: "Gâu!"

Thế là, những khán giả vừa vào livestream còn chưa kịp chào hỏi, đã mắt tròn mắt dẹt nhìn thấy Streamer trút hết bí đỏ trong giỏ ra, xách giá đỡ lên rồi lại hướng lên núi:

"Sau núi có trồng ít khoai lang, chúng ta đi vặt dây khoai lang!"

Bình luận bay đầy màn hình:

[Tạ ơn trời đất, ít nhất Streamer vẫn nhớ cầm theo điện thoại! Không bỏ tụi tui lại trong chuồng heo!]

[Hôm qua ăn chút dưa của nhà Lục Giang nhưng chỗ này không tiện bàn chuyện đó nên thôi vậy… Nhưng tui thề là tui không hề ăn bí đỏ đâu!!!]