Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 812: Khách kéo đến như mây.



Tại văn phòng của Du Nhiên Cư, mấy người đang chăm chăm nhìn chằm chằm vào bức ảnh chụp rõ nét thực đơn, im phăng phắc.

[Thực đơn tinh phẩm – số lượng giới hạn:]

Rau muống xào tỏi / 288 tệ

Rau dền đỏ xào / 288 tệ

Bí đao xào thịt / 288 tệ



Chè tuyết nhĩ dưỡng nhan thượng phẩm / 288 tệ/phần



Gì thế này, định giá thời nay chỉ còn biết g.i.ế.t đại gia và làm qua loa hả?!

Tôi duyệt hẳn một vạn tệ, mà c.uối cùng chỉ mua về được cái trò này?!

Sếp lớn trong lòng hậm hực nghiến răng.

Còn cậu em vợ phó tổng, giám đốc kinh doanh và bếp trưởng liếc nhau một cái, sau đó cúi gằm xuống đầy chột dạ.

Đừng nói là… cái “thực đơn cơ mật” mà tụi tôi dùng 8000 / 5000 / 2000 tệ để mua về là hàng fake chứ?!

Hơn nữa…

“Khuyến mãi đâu? Mở nhà hàng mới mà không có lấy một chương trình gì là sao?!”

“Thật sự là không có.”

Giám đốc kinh doanh nhỏ giọng báo cáo:

“Tôi có dò hỏi, ngoài cái hộp quà tặng sáng nay đi kèm thiệp mời, thì bên đó không có bất kỳ quảng bá nào, không làm khuyến mãi, cứ như bỏ c.uộc luôn rồi ấy.”

Bỏ c.uộc thì càng tốt!

Càng bỏ c.uộc thì khả năng bán lại nhà hàng càng cao.

Sếp lớn thèm thuồng cái mặt bằng bên Trường Lạc Cư đã lâu, thế mà cứ không lấy được. Rõ ràng chỉ cách nhau đúng một con phố, vậy mà mọi quy hoạch tốt nhất đều rơi vào phía đối diện!

Đúng là tức c.h.ế.t đi được!

Bên này cố sống cố c.h.ế.t đu theo thời đại, nào là big data, đa nền tảng hút khách, nhìn thì hoành tráng lắm, vậy mà khách hàng cao cấp thì cứ lần lượt bỏ đi.

Mình làm khuyến mãi là ở khu đại sảnh tầng 1, có ảnh hưởng gì tới phòng riêng đâu chứ?

Vậy mà khách cũ lại không quay lại!

Chính vì vậy, sếp lớn càng lúc càng cảnh giác với Trường Lạc Cư. Nhưng càng cảnh giác thì các chiêu trò của đối phương càng khó hiểu.

Cả đám vây quanh thực đơn mà phân tích cả buổi, c.uối cùng sếp đập bàn gầm lên:

“Thôi kệ đi! Đầu bếp Bạch, tay nghề anh được khen là ngang ngửa với lão Tiền bên kia mà! Bên đó chơi trò gì thì kệ họ, dạo này bếp cứ đẩy thêm món mới lên, tóm lại là không để Trường Lạc Cư ngóc đầu lên được!”

Dứt lời, ông ta tức giận đi vài vòng trong phòng rồi liếc qua cửa sổ.

Mà vừa nhìn xong, ông ta tái mặt luôn.

Gí sát vào khung cửa, ông ta hét lên:

“Lại đây mau! Cặp vợ chồng đang bước lên bậc thang kia… chẳng phải là Triệu tổng, đại gia Giang Thành à?!”

Cái gì?!

Mọi người còn chưa kịp xác định rõ thì ông sếp đã hít ngay một hơi bụi cửa sổ rồi nghẹn giọng nói tiếp:

“Cái ông lão kia… có phải là giám khảo của chương trình 'Quốc Yến' không? Còn là người kiêm đánh giá sao nhà hàng nữa đó?!”

“Còn kìa kìa, bên trái! Người kia có phải là vị đã nghỉ hưu từ ban lãnh đạo tỉnh không?”

Phải nói thật, trước cửa Trường Lạc Cư hôm nay không hề đông người. Ai tới cũng chỉ nhìn sơ qua kiến trúc nhà hàng, rồi chào hỏi khách sáo vài câu là đi vào trong.

Nhưng chỉ mấy phút ấy, cũng đủ làm cho sếp lớn bên Du Nhiên Cư tức đến nghiến nát cả cái răng sâu, ghen đến tay run chân lạnh.

Ông ta hít sâu mấy hơi, sau đó nghiến răng rít ra từng chữ:

“Cái thằng nhóc mới mọc lông mi kia… Còn không phải là dựa vào quan hệ từ đời ông cố để mời được mấy người đó tới à?! Xì! Cứ chờ xem, mấy người đó có ai chịu nổi cái giá trời đánh của mấy món ăn kia không?!”



Bên trong nhà hàng, bà Triệu đang ôm khư khư cái ly trà, nhất quyết không buông.

Ông Triệu thì giống như bị trói c.h.ặ.t vào dây thừng, cứ lẽo đẽo theo sau, c.uộc họp 7 giờ gì đó?

Anh đây là tư bản tốt, nghỉ lễ Quốc Khánh đàng hoàng!

Thấy ông chủ Thường, ông cũng cười niềm nở:

“Ông chủ Thường, trà này cũng bán trong tiệm luôn à?”

Ông chủ Thường tươi cười như gió xuân, nhã nhặn nói:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Dạ đúng, phải nhờ vả rất nhiều mối quan hệ mới gom được một ít trà quý như vậy, số lượng cực kỳ có hạn. Lúc gửi đi mấy hộp quà kia cũng là miễn cưỡng lắm mới dám chia… Triệu tổng, ngài đừng trách nhé!”

Ông Triệu cười khà khà:

“Trách gì chứ? Hồi trước ông già nhà tôi và bố vợ tôi đều rất thích món bên ông mà, tình cảm mấy đời rồi. Mà này… trà này, có thể chia cho tôi 10 cân được không?”

Nụ cười trên mặt ông chủ Thường suýt nữa thì… đóng băng tại chỗ.

Không trách sao người ta làm được đại gia số một, không chỉ thân thiện không ra vẻ, mà vừa thấy có trà ngon, đã mở miệng lôi luôn tình thân ba đời ra nói chuyện…

Nhưng vấn đề là, ông chủ Thường có đủ 10 cân trà không mới là chuyện!

Tổng cộng chỉ gom được 55 cân, anh ta đã tính kỹ từng li từng tí:

Ngoài mối quan hệ cứng, tuyệt đối không được lơi lỏng!

Giờ chỉ còn biết cười khổ:

“Ngài nói vui rồi, loại trà này sản lượng vốn cực kỳ ít, người ta còn không định kiếm lời từ nó đâu… Nghe đâu rảnh rỗi thì thỉnh thoảng mới đăng lên mạng bán vài lạng, mà giá cũng toàn chục ngàn trở lên, bán chơi là chính thôi!”

Ồ, nói vậy thì Triệu tổng hiểu rồi.

Ý là…

Cầm tiền cũng không lay được nguồn hàng, phải không?

Ông lặng lẽ nhìn chằm chằm ông chủ Thường, không nói một lời.

Ông chủ Thường lúc này trong lòng giằng xé, đau đớn như mất m.á.u, nghiến răng nhỏ giọng, như ăn trộm:

“Nửa cân! Tối đa chỉ chia được nửa cân thôi, thật đấy!”

Còn chuyện tiền nong, hai bên đều không nhắc tới.

Dù gì với thân phận của Triệu tổng, chắc chắn không để ông chủ Thường chịu thiệt.

Mà lúc này, thấy chồng mình nở nụ cười hài lòng, bà Triệu cũng lập tức không nhịn được hỏi:

“Ông chủ Thường, tiệm có dịch vụ giao trà chiều định kỳ không?

Tôi muốn đặt luôn 3 tháng, mỗi chiều chỉ cần chè tuyết nhĩ với chút bánh ngọt như hôm nay là được rồi.”

Tất nhiên là có rồi!

Thao Dang

Dù trước đó chưa nghĩ tới, nhưng giờ ông chủ Thường gật đầu cái rụp, tỏ ra như thể đã chuẩn bị sẵn từ lâu, sau đó vội vàng mời hai người vào trong.

Vừa ngẩng đầu, ôi mẹ ơi!

Vị lão thực khách nổi danh toàn thành, đồng thời là giám khảo ẩm thực quyền lực, đã xuất hiện trước cửa!

Anh ta vội vàng chạy lên đón, còn chưa kịp mở miệng, đối phương đã cười ha hả:

“Tiểu Thường à, đều là người quen cả, đừng làm mấy trò lễ nghi khách sáo ấy!

Có món gì ngon thì bưng lên lẹ lẹ đi, hôm nay ta đem cả cái bụng rỗng tới chờ ăn đây nhé!”

Ông chủ Thường cười tươi rói, c.ung kính mà không mất thân thiết:

“Ngài là khách quen lâu năm, hôm nay mời ngài đến góp ý chứ đâu dám nói tới chuyện tiền nong gì. Thật lòng mà nói, tối nay tất cả đồ ăn, đồ uống đều miễn phí, ai tới cũng vậy!”

Vốn dĩ khách mời cũng không nhiều, nhờ món ăn, rượu chè thì có thể kiếm được tí tiền, nhưng…

Sau buổi tối hôm nay, còn sợ sau này thiếu gì khách sao?

“Ngài cứ tự nhiên nhé! Hôm nay chỉ mời khách quen, không có mời giới truyền thông, cũng là để không khí yên tĩnh chút.”

“Được được được!”

Ông lão béo kia cũng không khách sáo, đập tay xuống bàn:

“Mau bưng cho ta ấm trà ngon cái đã!”

“À ừm…”

Ông chủ Thường lộ vẻ lúng túng:

“Trà đó… thực sự không tiện phục vụ tối nay.

Số lượng quá ít, tối nay không dám lấy ra pha.

Nếu ngài thích thật, ba ngày nữa bên trà quán chúng tôi có buổi trà khách thưởng trà, đến lúc đó xin ngài đến dự!”



Trời dần sẫm tối, khách trong nhà hàng càng lúc càng đông, kể cả mấy người ban sáng chẳng buồn liếc tới hộp quà, giờ thấy trong giới bạn bè ai ai cũng đến,

dù không có thiệp mời, cũng liều mặt vác tới xin một chỗ!

Một buổi khai trương thử nhỏ gọn, vậy mà tạo ra cảnh khách khứa nườm nượp như trẩy hội.

Ngay cả bãi đỗ xe cũng phải tăng gấp ba số bảo vệ để điều phối.

Không còn cách nào khác, bởi vì xe tới tối nay sang quá chừng!

Nhiều người nghe động tĩnh lớn, còn đến đứng xem, chụp ảnh, chen nhau hóng chuyện!


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com