Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 814: Dữ liệu cho thấy điều gì.



Vừa nghe câu hỏi ấy, ông chủ Thường lập tức tỏ ra đắc ý:

“Ngài nói thế oan cho tôi rồi! Trường Lạc Cư chúng tôi bao giờ không đáng tin chứ?”

Anh ta mở thực đơn ra, lật tới phần sau cùng:

“Vẫn như cũ, tất cả giấy chứng nhận kiểm nghiệm đều có đủ, nếu không yên tâm, hoan nghênh mọi người mang mẫu đến trung tâm kiểm tra luôn!”

Nói thật, không chỉ riêng ông chủ Thường, đến cả fan mua hàng online cũng có không dưới cả trăm người mang rau đi test rồi ấy chứ.

Kết quả thì sao?

Giống như nhóm chợ mua rau nội địa khi xưa chẳng ai muốn chia sẻ, ai nấy lặng lẽ giấu tiệt, y như kiểu:

"Tôi không rủ bạn bè đến thì may ra còn có phần mua!"

Chỉ có nhà của Tống Đàm là chưa từng mang đi kiểm.

Giáo sư Tống thì có, từ nước, đất, không khí cho tới mẫu vật, ông đều đã làm xét nghiệm. Nhưng ông cũng tính kỹ rồi:

"Đợi qua đông, làm một phát tới nơi."

Nên cũng không ai nhắc tới nữa.



Giờ phút này, ông lão béo cầm lấy thực đơn, lật đến phần giấy chứng nhận dày đặc, cau mày nhíu trán:

“Mấy con số này cũng… đâu có gì đặc biệt đâu!”

Thật ra, chỉ cần đảm bảo sạch sẽ an toàn là được rồi.

Thú vị là, vì chuyện số liệu này, ông chủ Thường từng đi test hai lần cũng chẳng hiểu nổi sao món ăn lại ngon đến thế.

c.uối cùng là lão Tiền lạnh lùng hừ một tiếng:

“Gì cũng phải số liệu…

Vậy anh test thử cải cúc dại ngoài đồng với cải trong nhà kính đi, xem bên nào số đẹp hơn, bên nào ăn ngon hơn?”

Lúc ấy ông chủ Thường mới bừng tỉnh ngộ!

Nay anh ta đem lý luận ấy ra nói, mà khỏi cần nói thêm lời nào, người khác nghe là tin liền.

Vì đúng là sự thật hiển nhiên!

Cũng như cái chuyện, trời nóng đến đâu cũng phải đắp mền lên bụng để ngủ.

"Chẳng có lý do nào cả, chỉ là vì thế mới đúng!"

Cả đám người gật gù, rất chi là vui vẻ tiếp nhận.

Và ngay khi ông lão béo còn chưa kịp phản ứng, thì…

Hả?!

Cháo gạo hết sạch rồi???

Ngay cả món rau xanh trên bàn cũng không còn một cọng dư dả?!!

Nhìn kỹ lại, tất cả đã nằm gọn trong chén mỗi người, ăn hay không ăn không quan trọng, cốt yếu là phải nhanh tay!

Cải cúc hấp mềm mịn thơm phức.

Rau muống xào tỏi giòn rụm đầy vị.

Ớt xào trứng và đậu tương sốt đậm đà đưa cơm.

Cải bẹ non tươi rói cắn một cái “rắc” một tiếng giòn tan.

Thịt bò xào rau thơm mùi vị độc đáo.

Ớt xanh nhồi thịt nướng mằn mặn.

Đậu hũ với hành hoa thanh mát nhẹ nhàng.

Bánh xếp nhân hẹ vừa cắn một cái là nước súp chảy ra, không nỡ để rớt giọt nào!

Còn nữa, gạo trắng nấu cơm.

Tại sao lại chỉ cho mỗi người đúng một chén vậy trời ơi!!!



Trong các phòng ăn riêng, không ai nói chuyện, chỉ còn tiếng va chạm chén đũa, tiếng nhai rau rộp rộp.

Thỉnh thoảng nổ ra vài tiếng la hét tranh giành, nhưng sau đó lại nhanh chóng… trở lại yên lặng.

Ai nấy ngồi thẳng tắp, không ai gù lưng khom vai.

Nếu tất cả mặc âu phục, thì khung cảnh này còn nghiêm túc hơn cả đại hội cổ đông.

Phía phục vụ và nhân viên bưng bê thì đeo khẩu trang, lúc dọn món hay thu dọn bát đĩa đều như đang xử lý… b.o.m nguyên tử.

Mặc dù khẩu trang N95 đã che chắn mùi, nhưng vẫn nín thở nghiêm túc, sợ ngửi nhầm rồi… ôm hận ngàn thu!

---

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Hệ thống camera hành lang hôm nay cũng được giám sát gắt gao, tuyệt đối không để bất kỳ nhân viên nào lỡ tay phạm lỗi… ăn vụng.

Nhưng mà!!!

Thơm quá đi mất trời ơi!

Nếu chưa từng ăn còn đỡ, giờ ăn rồi mà không được ăn nữa, phải chịu đựng sao nổi huhuhu…



Bà Triệu hôm nay mặc bộ đầm dạ hội, trông rất xinh đẹp.

Vóc dáng đẫy đà phúc hậu, được bộ váy tôn lên cực kỳ sang trọng.

Vốn luôn là người dễ gần vui vẻ, nhưng lúc này, đứng giữa sân vườn Trường Lạc Cư, dưới ánh đèn vàng rọi xuống, khí chất của bà rực rỡ như một nữ hoàng sắp đăng quang.

Khi bà giơ tay gọi ông chủ Thường, đối phương chạy vù tới như thể trễ một giây là mang tội trời.

Còn bà Triệu thì…

Bụng tròn căng ních, khiến khóa váy bung một khúc, vậy mà bà vẫn cố gồng bụng, hít sâu thu người, tạo dáng như một thiên nga trắng cao quý không có bụng mỡ…

Lúc này, trong lòng bà chỉ có một nỗi ân hận sâu sắc, tại sao không mặc đồ thể thao đi chứ trời ơi!!

Bà Triệu không chỉ hối hận vì mặc váy body mà còn thầm giận bản thân vì quá có trách nhiệm.

“Làm một quý bà nhà giàu chỉ ăn chơi hưởng thụ thì không được sao?”

“Sự nghiệp giao hết cho đội ngũ điều hành rồi, còn gì phải lo nữa chứ?!”

Thế nhưng, bà là người từng tay trắng làm nên sự nghiệp, tận mắt chứng kiến thị phần sản phẩm của mình tụt dốc từng năm, trong lòng cũng không khỏi nóng ruột.

Tính bà vốn dứt khoát thẳng thắn, ngày trước nói muốn chuyển đổi mô hình là chuyển liền tay, c.uối cùng cứu sống và mở rộng được cả một doanh nghiệp cũ kỹ của gia đình.

Lúc cảm thấy cả đời đã vất vả quá đủ, bà cũng quả quyết rút lui đúng lúc, tìm một CEO đáng tin, để mình ở nhà hưởng nhàn.

Nhưng giờ vừa ăn xong, vị giác còn chưa nguôi, lại nhớ tới công việc nhà, chẳng đợi được tới mai, bụng còn căng tròn mà đã chạy đến gặp ông chủ Thường rồi.

“Tiểu Thường này, cậu nhỏ hơn tôi mười mấy hai mươi tuổi, gọi thế được chứ?”

“Được được!”

Ông chủ Thường tươi cười nịnh nọt, đu dây mượt mà:

“Chị gọi thế là đúng rồi! Có gì cứ dặn em nha!”

(Đừng nhìn anh ta chê bai Triệu tổng mặt dày, chứ anh ta cũng chẳng vừa đâu, miệng lưỡi trơn tru lắm ấy!)

Bà Triệu bỗng mím môi lại.

Suýt thì… ợ hơi một cái, may mà nén kịp!

Bà im lặng vài giây, mới chậm rãi nói:

“Bên nhà c.ung cấp hàng cho cậu giỏi thật đấy! Cậu hỏi giúp xem, người ta có muốn thêm một đối tác hợp tác nữa không?”

Ông chủ Thường lập tức cảnh giác:

“Chị ơi, cái này là… muốn cướp nồi cơm nhà em đấy ạ?”

Bà Triệu mỉm cười đầy kiềm chế:

Thao Dang

“Yên tâm đi, chị chỉ bán đồ ăn nhanh, với mấy nhà hàng chính quy như cậu không cạnh tranh trực tiếp đâu.”

Bà xưa nay làm ăn bình dân, bắt đầu từ các món ăn nhanh giá 3–5 tệ, nếu không phải nhờ thời ấy tích cóp từng hào từng cắc, thì giờ cũng không được sống sung túc đến thế.

Cho nên mới mẫn cảm đặc biệt với giá cả, cũng là chuyện thường tình.

Ông chủ Thường biết rõ tình hình của bà, nghe vậy cũng nhíu mày:

“Chị à, em không cố tình giấu đâu, thật sự là bên đó sản lượng ít lắm. Chị nhìn cái thực đơn giới hạn bên em mà xem, nếu có nhiều, sao em phải keo kiệt từng cọng rau như vậy?”

Bà Triệu bật cười, không nói tin hay không tin, mà đi thẳng vào vấn đề:

“Cậu hỏi giúp thử đi. Nếu họ chịu hợp tác, bên chị có mấy nhà máy sẵn sàng ký hợp đồng bất kỳ lúc nào.”

Ông chủ Thường nghe thế cũng không tiện từ chối.

Dù gì lượng hàng bên kia chắc chắn không c.ung nổi, cho nên chẳng cần phải lo xa.

Chỉ là tò mò:

“Chị à… chỗ này đắt thật sự đấy, chị mang đi làm đồ ăn nhanh có hơi… không kinh tế lắm không?”

Bà Triệu nở nụ cười đầy ẩn ý:

“Chị muốn thử mở hẳn một dòng sản phẩm mới.”

Thực ra trước đó bà đã bàn bạc với Triệu tổng, rằng:

“Sản phẩm đồ ăn nhanh nhà mình, dù có thị phần nhất định, nhưng giờ thiếu điểm nhấn, quá nhiều đối thủ rồi.”

Đã vậy, sao không tấn công từ hương vị?

Ví dụ như… gói rau trong hộp mì ăn liền. Nếu thay bằng loại rau cao cấp của nhà này, thì sao?

Chỉ cần tạo ra được “lợi thế cốt lõi”, dù giá tăng thêm 1–2 tệ, chỉ cần hương vị đủ ngon, thì:

Giới trẻ thời nay, một chút tiền đâu tiếc gì!


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com