Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 819: Quá bận rộn (góc nhìn tập thể)



Kế hoạch của Trà Đa Phênh rất hay, nhưng Máy kiểm tiền 997 vừa ngủ dậy đã thông minh lên hẳn hai điểm IQ, quyết định dùng chiêu mới!

Thế là vừa gặp sếp khi đi làm, việc đầu tiên cô làm chính là…

“Ông chủ, em làm ở khách sạn này đã hai năm rồi, hồi mới vào làm có nói sẽ tăng lương mà…”

Quả thật có hứa, nhưng cũng chỉ là câu nói gió bay của nhân sự, đến mức chẳng buồn nói sẽ tăng bao nhiêu.

Nhưng mà, hai năm rồi đó!

Trong hai năm ấy, phó tổng còn từ anh trai ông chủ biến thành em rể của bà vợ thứ hai nữa là (theo tôi hiểu là hai anh em ông chủ cưới 2 bà vợ là chị em, ông chủ thì cưới bà chị, còn anh ông chủ thì cưới bà em, có ai có ý kiến gì khác không?  – lời Editor)! Giờ Máy kiểm tiền nhắc lại chuyện này, đúng là không thể bắt bẻ.

Bên cạnh mấy chị em phục vụ “đi ngang qua” cũng xúm vào líu ríu phụ họa: “Phải đó phải đó, hồi đó còn nói nhân viên cũ mỗi tháng tăng 300 tệ nữa mà!”

Ông chủ keo kiệt chau mày, lật sổ sách ra coi một lượt rồi… quyết định sa thải bớt người cho nhẹ gánh.

Dưới sảnh toàn là khách đặt qua voucher giảm giá hay chương trình khuyến mãi, gần như không có lời, cần gì nhiều phục vụ đến vậy?

Dù sao cũng đã bỏ tiền thuê người lên mạng "tạo cảm giác tốt" rồi, có hơi bận một chút cũng chẳng sao.

Nhà hàng của ông đây lại không phải như cái đối diện, Trường Lạc Cư, chẳng sợ gì, tha hồ vung tiền, nào là xây vườn, nào là tạo tiểu cảnh, còn có cả phòng riêng với cảnh quan độc lập…

Nói tóm lại, tiền phải chi đúng chỗ!

Còn nhân viên phục vụ á? Không ký hợp đồng, càng chẳng có chế độ bồi thường khi sa thải. Giờ người thất nghiệp nhiều vô kể, cùng một mức lương thì ông có thể tuyển không ngớt…

Ông ta không nói sa thải, chỉ bảo mấy quản lý các bộ phận @ tất cả nhân viên trong nhóm nội bộ, nội dung đại khái là: hiện tại tình hình kinh tế khó khăn, nhà hàng cũng gặp nhiều thách thức. Nhưng xin mọi người yên tâm, trong ba năm tới, mức lương sẽ luôn ổn định…

Ổn định cái kiểu gì không biết nữa!

Dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, Máy kiểm tiền vẫn suýt bật cười vì tức, liền ấp úng nộp đơn xin nghỉ việc, c.uối cùng còn "tha thiết" nói:

“Nếu em trụ được đến c.uối tháng là tròn hai năm rưỡi rồi, nếu tháng này có thể tính lương theo mức mới thì em sẽ tiếp tục làm! Em vẫn có tình cảm với khách sạn mà.”

Tình cảm này, ông chủ xin miễn!

Chỉ trong buổi trưa hôm ấy, khách sạn lặng lẽ có 11 nhân viên nghỉ việc! Trong đó 3 người bê món, 7 phục vụ, đúng lúc ông chủ Thường đang cần người như cứu hỏa vậy.

Bận rộn lắm! Cả nhà hàng bận tới mức muốn mọc cánh mà bay cho lẹ! Nhân viên bên đối diện được huấn luyện sẵn, vừa bước qua đã vào làm, chẳng cần huấn luyện lại. Thay đồng phục, đeo khẩu trang, bắt chước theo mấy người cũ là lên sàn liền!

Ông chủ Thường ngồi trong văn phòng mà vừa cảm ơn trời đất, vừa cảm ơn nhà hàng bên kia.

Thật đó, mấy ngày đầu mới khai trương vẫn chưa phải là giai đoạn đông khách nhất đâu, về sau sẽ càng đông hơn. Thêm được mười một người chẳng thấm vào đâu!

Nhưng mà… ngay ngày đầu tiên đi làm ở chỗ mới, Máy kiểm tiền ngồi ở quầy gọi món mà mồ hôi vã như tắm!

Mới đến nên cô còn chưa quen hệ thống, nhưng mà sao khách gọi món đông dữ vậy trời!!

Chiếc khẩu trang N95 dày cộm khiến cả mặt nóng hầm hập, hệ thống gọi món với hệ thống bếp lại cập nhật liên tục, chồng chéo nhau. Bàn này vừa đòi thêm một bát canh tuyết nhĩ, chưa kịp bấm món thì nguyên liệu bên trong đã bị hệ thống báo hết hàng.

Món ớt xanh hổ bì giá 368 một đĩa, hình như nhét cả tuyết liên và đông trùng hạ thảo vô, mấy phòng VIP đua nhau gọi, ăn cứ như đang phát miễn phí vậy đó.

Trong tai nghe, bếp dưới đang la hét om sòm, mắng mỏ ầm ĩ “đừng hối nữa”, mà lại đúng kênh truyền thông của bộ phận gọi món, không tắt được!

Thao Dang

Hành lang phòng riêng thì náo loạn, có đứa bé 4–5 tuổi nằm lăn ra sàn khóc đòi thêm đĩa đậu phụ trộn hành, hét ầm ầm...

Trời ơi đất hỡi!

Hồi xưa sếp cũ còn bỏ tiền làm marketing, quảng bá “khách đến nườm nượp”. Giờ mới thấy “khách nườm nượp” là gì!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Chỉ trong 2 tiếng buổi trưa, mỗi bàn phòng riêng đều lật bàn một lần. Còn đại sảnh… hễ mùi thơm của món ăn bay ra, là khách mới vô liên tục không dứt.

Phòng riêng hết chỗ, nhiều người thà ngồi ở đại sảnh còn hơn không ăn được. Bãi đỗ xe thì toàn là xe sang, đại sảnh có 3 người đang livestream, còn 2 người đem cả tấm phản quang ra nhưng bị nhân viên cản lại.

Nói tóm lại là: náo nhiệt, ồn ào, bận không xuể!

Mấy nhân viên mới vừa vào chưa kịp "nhập gia" gì hết đã bị c.uốn vào vòng xoáy công việc, mệt đến muốn tan chảy ra luôn! Không trách gì mà lương gấp ba còn lì xì 200 mỗi ngày… không có tiền chống đỡ thì siêu nhân cũng chịu thua!

Mãi đến 1 giờ 30 chiều, trong bếp mới liên tục truyền ra thông báo “món đặc biệt đã bán hết”, lúc đó lượng khách mới bắt đầu thưa dần, mọi người c.uối cùng cũng được thở một hơi.

Nhưng vừa liếc nhìn phiếu đặt bàn từ quầy lễ tân và quản lý đưa qua.

Rồi xong, tối nay lại một trận chiến lớn nữa.

Đến 2 giờ 30 chiều, toàn khách sạn chỉ còn một bàn đang dùng bữa tại đại sảnh.

Trưởng ca quen tay sắp xếp người ở lại trực như thường lệ, thuận tiện thông báo cho bếp trước rằng nguyên liệu đã dùng hết, rồi mới dẫn mọi người đi nghỉ ngơi.

Trong lúc nghỉ ngơi, khách sạn còn gọi thêm bảo vệ giúp dọn hành lý cho nhân viên mới, sắp xếp chỗ ở, và cho họ vào ca trễ hơn một giờ...

Phải nói là, từng chi tiết nhỏ tích góp lại, khiến cho những người phục vụ mà buổi trưa chân chạy đến muốn gãy cũng phải thở dài cảm thán:

“Dù có bận rộn thật, nhưng bận xong là được nghỉ ngơi, sắp xếp chu đáo… cũng thấy đáng!”

Quả là như vậy.

Cái “Căn cứ sinh thái Du Nhiên” ban đầu cũng không tệ, nhưng về sau người thân quen lũ lượt được nhét vào, môi trường làm việc ngày càng xuống cấp.

Giờ được đến một chỗ làm khác, mọi người ngược lại đều cảm thấy có động lực hơn.

Ngay lúc ấy, một nhân viên đang lướt điện thoại đột nhiên la lên:

“Ơ ơ ơ?!”

Toàn bộ nhân viên trong phòng nghỉ đều móc điện thoại ra, c.uối cùng ông chủ Thường cũng xuất hiện, chiếu màn hình lên tường để cùng xem.

Là một đoạn livestream phát lại từ một nền tảng nào đó.

Người livestream là một cô gái trẻ ăn mặc khá đơn giản, nhưng lượt người xem lại lên đến hơn hai trăm ngàn.

Trong video, cô đang đứng trên bậc thềm, xung quanh thấp thoáng đầy xe đậu kín mít.

“Chào các anh chị em thân yêu! Hôm nay Tiểu Vũ dẫn mọi người đi khám phá một quán ăn! Nhưng lần này không phải là tiệm nhỏ ven đường, cũng không phải nhà hàng mới nổi tiếng, mà là một nhà hàng trăm năm tuổi tại Giang Thành của chúng ta — Trường Lạc Cư!”

“Nào, nhìn xem! Nhà hàng Trung Hoa sang trọng và hoành tráng này, chính là Trường Lạc Cư mới được tân trang và khai trương lại!”

“Nói thật nhé, chỉ riêng ngoại hình và khu vườn hành lang ở giữa đã hơn hẳn cái nhà hàng cải tạo từ phủ Vương gia ở Đế Đô kia rồi!”

“Lần đầu tiên mình tới đây… Hả? Các bạn nói vì đây là tỉnh lẻ nên mới thấy rộng rãi giàu sang à? Các bạn ơi, mình đang đứng ở trung tâm thành phố Giang Thành đấy!”

“Tuy không bằng Đế Đô, nhưng giá nhà ở đây cũng phải 5 vạn một mét vuông, theo giá thị trường hiện nay, mà sở dĩ ông chủ ở đây chịu chơi làm cả vườn hoa, chỉ vì… đất là của người ta hết rồi!”

“Đừng ghen tị nha! Người ta cũng là mấy đời khởi nghiệp mới có được như bây giờ đó, ăn có ngon không á? Không ngon thì làm sao xây được nhà hàng trên đất như vầy chớ!”

“Còn nói là đặc sắc ư? Cũng không đến mức ấy. Mình từng tới ăn hồi xưa với gia đình, nơi này chuyên về món ăn truyền thống…”

“Giá cả à? Hồi trước thì khá hợp lý.”

“Nhưng hôm nay thì sao… nhìn thử cái décor này, nhìn cái không gian này… mình nói rẻ, mấy bạn tin không?”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com