Chỉ thấy ở quầy lễ tân lúc này, một người đàn ông trung niên đang đứng đó, vừa lau mồ hôi trên trán vừa nói:
“Chào cô, tôi muốn gọi món!”
Lễ tân nở một nụ cười, chẳng hiểu sao trong nụ cười ấy còn pha thêm chút bất đắc dĩ:
“Thưa anh, nhà hàng của chúng tôi vẫn chưa đến giờ mở cửa…”
Dù sao thì cũng chưa đến 10 giờ sáng, trừ khi có tiệc đặt trước, chứ bình thường thì không nhà hàng nào mở cửa sớm vậy cả.
Tầng trên là tiệm trà thì có mở đấy, nhưng đã kín lịch hẹn rồi, chẳng còn chỗ để đề cập nữa.
“Tôi biết, tôi biết mà…” Người đàn ông cũng cười theo, “Chúng ta gặp nhau suốt rồi còn gì, mấy câu xã giao ấy bỏ qua đi ha! Trưa nay 1 giờ lên món, tôi đặt một phần cơm chan canh rau dền đỏ nhé!”
Nói xong còn thành thạo quét mã thanh toán: “Xong! 288 tệ, tôi biết mà!”
Lễ tân thật sự không nhịn được mà thở dài:
“Anh có thể đợi tới 1 giờ rồi gọi cũng được mà… đặt sớm vậy, sắp thành đặt trước luôn rồi. Mà mấy bàn nhỏ ở đại sảnh thì bọn em đâu có nhận đặt chỗ trước đâu…”
Người đàn ông kia thanh toán xong, c.uối cùng cũng yên tâm, liền cười hì hì phản bác:
“Tôi muốn đợi cũng không kịp ấy chứ! Tan làm xong sợ kẹt xe nên tôi đi luôn xe đạp công cộng tới đây, cô nhìn kìa, ngoài cửa tôi còn chưa trả xe đó!”
“Chứ tôi mà tới muộn không còn món thì sao? Mấy người là cố tình tạo hiệu ứng ‘thiếu hàng’ đó, bắt ép khách quen như tôi đấy!”
Nhắc đến “hiệu ứng đói hàng”, mấy ngày nay lễ tân bị mắng đủ rồi, nghe xong cũng tủi thân:
“Thật sự không phải tụi em cố ý, là món ăn mỗi ngày được c.ung cấp có hạn thật mà…”
“Tôi biết, tôi biết,” ông chú phẩy tay:
“Tôi cũng chỉ nói vậy thôi! Hàng nội bộ c.ung cấp còn được thế này là tốt rồi, tôi hài lòng lắm rồi… Aiz, bảo sao buôn bán không bằng làm quan, đãi ngộ khác biệt thiệt!”
Nói mấy câu y như “biết chuyện trong nội bộ”, làm lễ tân hoảng hốt:
“Cái gì mà nội bộ? Bên em không có…”
Hiểu lầm này là lớn lắm rồi! Ông chủ còn đích thân đến tận nơi xem nguyên liệu đó, đều là hàng nông dân trong núi, làm gì có chuyện gì mà “đơn đặt hàng nội bộ” gì chứ!
“Biết mà, biết mà!” Ông “biết tuốt” kia lại gật đầu phẩy tay:
“Tôi lỡ miệng rồi đúng không? Tôi hiểu mà, lần sau tôi không nói nữa, tóm lại, mai tôi dẫn vợ tới ăn, đừng có bảo tôi tới trễ nữa, lần trước tới trễ có nửa tiếng mà rau đã nguội ngắt rồi!”
“À mà lúc nãy còn nói tôi gọi sớm, vậy cô nói xem trước tôi đã có bao nhiêu người gọi món rồi? Phải cả trăm người rồi chứ gì? Tôi biết ngay mà!”
…
Còn bên livestream của Tiểu Miệng Khó Tính, đám bình luận đang cãi nhau cũng đột nhiên im bặt.
Một lúc sau mới có người dám gõ lại dòng bình luận:
[Rực rỡ lóa mắt mơ mơ hồ hồ!]
[Uầy, thì ra là nội bộ c.ung cấp! Bảo sao tôi cứ thấy lạ…]
[Trời ạ! Ông chủ dám bán thẳng cho dân thường luôn, ghê thiệt!]
[Ban đầu còn không tin, giờ thì… tôi đúng là thiển cận rồi!]
[Gì mà nội bộ? Nhà tôi làm Nhà nước nè, không có chuyện như vậy đâu!]
[Cùng là cơ quan tỉnh, mấy ông nói xàm vừa thôi!]
[Biết rồi biết rồi!]
[Biết rồi biết rồi!]
[Thôi thôi, Tiểu Miệng Khó Tính là người thường mà, để an toàn thì đổi đề tài đi!]
[Tôi nói thật đó, không có hàng nội bộ gì hết!]
[Biết rồi biết rồi, mà ủa, Tiểu Miệng nói thật hả? Mới 10 giờ mà đã đặt món 1 giờ chiều?!]
[Điên thiệt, rảnh vậy sao không đặt luôn cả tuần đi?]
[Đúng đó, Tiểu Miệng ơi, giải thích coi sao mà được thế?]
…
Tiểu Miệng Khó Tính nhìn luồng bình luận đang từ lệch hướng trở về chủ đề, cũng không giấu được sự hoài nghi: Mùi vị món ăn ở đây đúng là không giống bình thường, đã vậy còn có báo cáo kiểm định chất lượng gắn trong quy trình đặt món, một chạm là xem được…
Ngay cả anh ta cũng bắt đầu tin!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Vì đã tin, anh ta càng tin rằng ông chủ chắc chắn có "ô dù khủng", chứ sao nữa? Trong một khu CBD lớn như vậy, đất vàng đắt đỏ, không xây chung cư, không xây trung tâm thương mại, lại mở một nhà hàng?!
Dù nhà hàng có mở rộng liên tục, diện tích giờ ngang ngửa siêu thị rồi, nhưng ở nơi đất chật người đông như thế, nếu không có hậu thuẫn, ông chủ nào dám?
Còn ông chủ Thường, đời tổ tiên có một chút "vận may", kiếm được miếng đất lớn, thật sự chẳng có bối cảnh gì to tát, lúc này lại:
“Hắt xì!”
…
Tóm lại, lúc này nét mặt của Tiểu Miệng Khó Tính trở nên nghiêm túc hẳn, thậm chí anh ta còn ngẫm lại: dạo này mình hình như… chưa chê món nào nhỉ?
Sau đó Tiểu Miệng Khó Tính mới giải thích tiếp:
“Vì nhà hàng này có quy định là đại sảnh chỉ chấp nhận đặt món trong ngày, mà kiểu bàn hai ba người như tụi mình thì lại không nhận đặt trước.”
“Còn mấy phòng tiệc thì có thể đặt, nhưng tôi nghe ngóng được rồi, từ sau khi nhà hàng này tân trang lại, món ở phòng tiệc đã được đưa vào thực đơn trân phẩm luôn, một bàn thấp nhất cũng phải 4 ngàn tệ, mà lại còn phải có thân phận, có ‘bối cảnh’ mới đặt được nữa. Nhiều người có thân phận nhạy cảm, có khi cũng ngại thể hiện quá lố…”
Trong khi đó, ông chủ Thường bận đến độ chân chạy như gắn lửa, ngày nào cũng phải tiếp khách VIP, nguyên liệu thì không đủ, chẳng còn sức để xoay thêm mấy vụ tiệc tùng, lúc này đang…
“Hắt xì! Hắt xì!”
…
Nói chung, Tiểu Miệng Khó Tính cũng đâu biết thật giả thế nào, chỉ là nghe nói vậy rồi nhại lại thôi, mà khán giả trong livestream thì lại… tin răm rắp.
[Ờ đúng, nghe bảo giờ tổ chức tiệc cưới còn có "quy định tám điều", tôi hiểu mà!]
[Ai mà biết! Tôi làm nhân viên văn phòng bình thường thôi mà cưới cũng có người tới kiểm tra.]
[Tôi thấy vậy cũng tốt, không đãi tiệc, cưới đơn giản khỏi phải lăn tăn mệt người.]
[Đúng đó, nhà tôi còn giản dị hơn, cả nhà ngồi ăn một bữa là xong.]
[Cái vụ đặt bàn này streamer nói đúng đó, mấy nhà hàng hot đều vậy, bàn nhỏ không nhận đặt trước.]
[Chuẩn, tôi làm trong nhà hàng đây, bàn nhỏ lời ít, khách đặt rồi mà đến không đúng giờ thì dễ gây tranh cãi, phiền phức lắm!]
[Chuẩn luôn! Bàn nhỏ phải quay vòng nhanh, đặt trước làm chậm tiến độ thì mất khách sau.]
[Bảo sao cái ông kia tới sớm để gọi món.]
[Mà nói nghe, ông đó đặt món 1 giờ trưa, vậy mà tới 11 giờ là có món rồi thì thành vòng thứ ba rồi còn gì?!]
[Tôi chỉ muốn biết… cái món “cơm chan canh rau dền đỏ” kia, ngon không vậy?]
[Ngon không ngon không ngon không?]
[Streamer, gọi thử đi!]
Tiểu Miệng Khó Tính ngay lập tức quên sạch mớ đề tài trước, đau khổ rơi vào trạng thái giằng xé nội tâm:
“Tôi mấy bữa nay toàn gọi mấy món hợp ăn cơm, ăn xong là vét tới ba bát liền.”
Ví dụ như đậu c.uộn xào tương đen với ớt khoanh, cà tím om tương dưa hấu, hoặc là trứng xào ớt cay (loại siêu cay Nhị Kinh Điều) …
Tóm lại, vòng xoay cơm trưa bảy ngày, dù không đến nỗi sinh ra bệnh trĩ, nhưng cái bụng thì đúng là đang kêu cứu rồi. Mấy ngày nay đi đâu cũng phải cầm theo trà giải nhiệt, trà hoa cúc…
Hôm nay là bữa “xa hoa” c.uối cùng trước khi tạm chia tay, anh ta đã dự định sẽ gọi hai món thanh đạm, rồi tự thưởng thêm một phần mì trộn hành dầu thân quen… Nhưng mà nếu gọi cái món cơm chan canh rau dền đỏ đó, chẳng phải là một phần đã bao gồm cả món lẫn cơm rồi sao?
Thế thì không được!
Anh ta dứt khoát từ chối:
“Cái món gì ấy à, rau dền chứa nhiều axit oxalic, ăn nhiều không tốt đâu.”
Livestream: …
[Gọi món đi anh ơi!]
[Axit oxalic cao thì sao? Bộ anh định ăn sáng trưa chiều đều là nó à?]
[Nói đúng thì đúng, nhưng nói độc mà không tính liều lượng thì là ngụy biện đó bạn ơi]
[Gọi đi! Trưa nay tôi định ăn món đó!]
[Gọi đi Tiểu Miệng, cho bọn tôi ăn ảo một miếng!]
Thao Dang
[Nghĩ thử coi, người ta mất công chạy xa đến để gọi đúng món đó, chẳng lẽ không phải vì nó ngon sao?]
Tiểu Miệng Khó Tính: …
“Chẳng phải vì nó vừa có cơm, có rau, có nước canh… mà chỉ có 288 tệ, là món ‘combo’ rẻ nhất trong thực đơn trân phẩm sao?!”