Tình hình ở Thạch Đầu Pha phức tạp hơn nhiều so với làng Vân Kiều.
Bí thư chi bộ ở đây đúng là được bổ nhiệm, nhưng khác với làng Vân Kiều do bí thư Tiểu Chúc “một mình cân hết”, thì Thạch Đầu Pha còn có một ông trưởng thôn do dân bầu, tức là, mỗi việc cần làm, đều phải kéo co qua lại giữa vài người, nên hiệu suất thực hiện kéo theo giảm hẳn.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, dù rắc rối vậy, nhưng ít ra dân làng cũng không bày mưu tính kế gì trong chuyện nhận khoán đất, thế đã là "có quy củ" lắm rồi.
Bí thư Tiểu Chúc tỏ ra khó chịu là cố ý, để khiến đối phương e ngại, không dám giở trò. Nhưng hiện giờ mấy người bên đó chỉ biết gật đầu liên tục, cô ta cũng không thể nói thêm gì, đành rút hợp đồng ra:
“Xem lại đi, nếu không vấn đề gì thì ký.”
Dù gì cũng chẳng ai hiểu luật lắm, cả đám người ùa đến xem, rồi bị một đống chữ nhỏ li ti với “Bên A – Bên B” làm cho choáng váng đầu óc, c.uối cùng chỉ nhìn chằm chằm vào mục số tiền.
80 tệ một mẫu!
Trời đất! Thạch Đầu Pha mà cũng có giá 80 một mẫu á?!
Dân làng nhìn mà phát sốt, dù rằng khoản tiền này mọi người cũng sẽ được chia phần, nhưng trong đó có gần 200 mẫu là đất cá nhân, ai mà chẳng mơ?
Thế là cả đám quay sang nhìn ông trưởng thôn.
Trưởng thôn nhấc tách trà lên, toan nói gì đó, nhưng vừa nhớ ra vừa rồi bí thư chi bộ đã bị mắng “lép vế”, ông bèn dè chừng hơn:
“80 tệ một mẫu đất… đúng là rẻ như cho thật!”
Bí thư Tiểu Chúc liếc mắt, không mấy thiện cảm với ông già này.
Ban đầu là cô làm việc với bí thư chi bộ, giá 66 tệ, bên cô đồng ý, đôi bên còn vui vẻ nói chuyện kế hoạch phát triển sau này… Dù gì thì 600 mẫu đất kia, gieo vài bao cỏ cũng không thể một người lo hết. Nay đất cho người ta khoán, sau này làng cũng có lợi chứ?
Ai ngờ ông trưởng thôn này lại nhảy ra xen ngang, mồm mép nào là “người ngoài bán đất tổ tiên không xót ruột”, còn xúi giục dân làng im lặng, không ai dám lên tiếng nữa. Kéo tới kéo lui mãi mới đẩy giá lên 80 tệ.
Chênh lệch 14 tệ một mẫu nghe thì không nhiều, nhưng phải xem là đất gì. Đất màu, đất tốt, Tống Đàm sẵn sàng trả 300 tệ một mẫu. Nhưng cái đồi đá như ở đây, nếu có thể sử dụng được thật, thì chẳng lẽ từng ấy năm không ai đụng vào?
Vậy nên cô chẳng buồn ngẩng đầu, đáp luôn:
“Dù sao hợp đồng vẫn chưa ký, nếu thật sự thấy không đáng, thì khỏi ký cũng được.”
Câu nói vừa dứt, dân làng bắt đầu xôn xao.
Ông trưởng thôn lập tức bật cười:
“Nói gì vậy chứ, tôi cũng chỉ nghĩ cho bà con trong làng thôi mà… 80 thì 80, được chưa!”
“Ừm.” Bí thư Tiểu Chúc ra vẻ không quan tâm, lại bổ sung:
“À đúng rồi, sau khi hợp đồng ký xong, bên chúng tôi sẽ cho người dựng hàng rào quanh khu đất này. Đất tư rồi, người làng chắc sẽ không tiện ra vào nữa, mà toàn đá cả, trước giờ các ông có dùng gì đến đâu, chắc cũng không ảnh hưởng gì ha?”
Trưởng thôn mặt sầm xuống:
“Ý cô là gì đây? Cô định làm gì trên đó thì kệ cô, chẳng lẽ chúng tôi còn vào đó… ăn trộm chắc? Nhà ai cũng gần nhau, cô rào lại chẳng khác nào tát vào mặt tôi!”
Bí thư Tiểu Chúc sẵn sàng làm vai “ác nhân”, đang chuẩn bị mở miệng lần nữa thì Tống Đàm vội tiếp lời:
“Không sao đâu! Vậy thì khỏi rào cũng được mà. Tôi thấy trưởng thôn ở làng mình cũng có uy tín lớn lắm, ai cũng nể, hay là để chú ký riêng một bản hợp đồng…”
Tống Đàm quay sang nhìn đám người xung quanh, biểu cảm chân thành:
“Nếu lỡ có ai trong làng vô tình đi vào, gây hư hỏng gì đó, thì để chú… chịu trách nhiệm bồi thường cũng được. Chú có tiếng nói, mà lại lo cho dân, chắc người làng sẽ không để chú chịu thiệt đâu, nhỉ?”
Bí thư Tiểu Chúc ra vẻ khó xử, miễn cưỡng nói:
“Thế cũng được đi.”
Bí thư chi bộ bên cạnh đang xem mà phải nhịn cười:
Giỏi quá, đúng là cặp đôi sát thương kép…
Trưởng thôn: …
Sao lại là tôi phải bồi thường chứ? Mà dân làng sẽ làm gì, trong lòng tôi lẽ nào không biết?!
“Đúng là hai đứa con gái mồm miệng sắc bén… Tôi có bảo không cho rào đâu chứ, đất thành của các cô rồi, muốn làm gì thì làm!”
“Vâng.” Tống Đàm nghiêm túc đáp:
“Nhà tôi có mời cả đội ngũ luật sư từ nơi khác về. Nếu bác thấy không yên tâm, có thể hỏi thử dân làng, giờ họ vẫn đang ở nhà cháu mà…”
Có lẽ lời lẽ vừa rồi quá lạnh lùng, Tống Đàm rất nhanh liền bổ sung thêm:
“Dù gì hai làng cũng là hàng xóm láng giềng cả, bác cứ yên tâm. Đến lúc đó nếu có phải bồi thường thì cháu cũng không đòi nhiều đâu, cùng lắm là… đi kiện thêm vài lần. Nhưng cũng chẳng ảnh hưởng gì đâu ạ, trong ba đời trực hệ nhà bác chắc cũng chẳng ai đang thi công chức hay đi nghĩa vụ gì nhỉ? Không liên quan.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Dân làng: …
Ơ này, chỉ là nhận khoán cái đồi đá không ai buồn lấy thôi mà, sao lại kéo cả ba đời trực hệ với thi công chức ra thế? Trong làng có nhà cháu mới học lớp ba thôi mà!
Có đến mức ấy không?
Thật là… bọn trẻ bây giờ đúng là chẳng hiểu tình người chút nào!
Mà nghe giọng nói thì… người nhà họ Tống ở làng Vân Kiều này cũng khá đấy chứ. Cô bé này nói chuyện như vậy, chắc cũng là nhờ có cô bí thư trẻ kia đứng sau hỗ trợ nhỉ...
Cả đám làng xóm ủ rũ:
“Thôi thôi, nhắc gì nhiều thế, cái đồi đá này có phải của nhà mình đâu, làm gì có gì đáng để mình phí công. Cô có muốn vây tôn, dựng hàng rào, muốn làm gì cũng được hết đó… Ký đi, ký nhanh còn về ăn cơm…”
…
Trên đường về, Kiều Kiều tò mò hỏi:
“Chị ơi, có phải là vì mình trả chưa đủ tiền không?”
Chưa kịp để Tống Đàm đáp, cậu lại hỏi tiếp:
“Nhưng nếu trả thấp quá, sao họ lại đồng ý bán nhỉ? Với lại em thấy lúc chị ký tên, ai nấy đều mừng lắm…”
Tống Đàm há miệng, muốn giải thích gì đó nhưng lại không biết nên nói thế nào, đành đẩy vấn đề sang hướng khác:
“Chuyện này phức tạp lắm, về nhà em nhờ thầy Tần giải thích kỹ cho.”
Bí thư Tiểu Chúc lúc này đang ngồi trong thùng xe ba bánh, thấy Tống Đàm né tránh thì bĩu môi chê:
“Cái này thì có gì khó đâu. Kiều Kiều, chị nói cho em nghe nhé, ban đầu họ cứ chần chừ là vì muốn bán giá cao hơn chút nữa… Em từng xem cảnh mặc cả bao giờ chưa? Người mua thì muốn rẻ, người bán thì muốn giá cao hơn.”
Nghe vậy, Kiều Kiều lập tức hiểu ra, còn nhanh chóng nhập vai diễn:
“Ý là kiểu như: ‘100 tệ không bán đâu, lỗ mất! Vậy tôi không lấy nữa… Thôi được rồi được rồi, 100 đưa anh thêm một cái’, kiểu vậy đúng không chị?”
Cậu phấn khích hỏi:
“Là như vậy đúng không ạ?”
“Đúng rồi!” Bí thư Tiểu Chúc vỗ tay:
“Kiều Kiều giỏi lắm! Chính xác là như vậy!”
“Ồ…” Kiều Kiều gật gù, như đã ngộ ra đạo lý lớn lao gì đó.
Tối hôm đó, cậu nhóc hí hửng mở lại link dán hình Peppa mà mình đã thích từ lâu:
[Chủ shop ơi, 9.9 đắt quá, 8.8 bán không?]
Chủ shop: ?!
Người bán mở lại gian hàng của mình, “Hình xăm dán chống nước cao cấp hình Heo Peppa, 9.9 tệ/miếng, miễn phí vận chuyển.” Đắt à? Không hề!
Mà loại đồ này cũng không phải hàng rẻ bèo gì, còn muốn mặc cả nữa thì quá đáng thật rồi!
Thế là chủ shop trả lời một cách lạnh lùng:
[Xin lỗi nha bạn, shop mình kinh doanh nhỏ, không nhận mặc cả đâu ạ!]
Kiều Kiều chớp chớp mắt, ngơ ngác:
Ủa ủa ủa? Hình như không đúng kịch bản nhỉ, nhưng mà… cũng giống giống?
Cậu liền gửi tiếp:
[Không bán thì em đi đây nha!]
Thao Dang
Chủ shop: [Vâng bạn.]
Kiều Kiều: …
Cái gì thế này?!
Không phải sẽ có cảnh như trên TV hay ở chợ huyện à, gọi giật mình lại rồi bảo: ‘Thôi được rồi, 8.8 bán cho cậu thêm một tấm’ hay sao?!
~~~~~~~~
Lời tác giả:
Kiều Kiều học xong kỹ năng mặc cả… và phát hiện thương mại điện tử không giống chợ quê.