Cuộc Sống Sinh Tồn Hàng Ngày Của Bé Báo Tuyết

Chương 2



Mặc dù Diệp Trừng đã có chút lợi thế, nhưng cậu dần dần bắt đầu cảm thấy thể lực của mình đang cạn kiệt.

 

Cậu chỉ là tiểu báo tuyết mới thành niên, bên kia lại là hai con đại bàng trưởng thành có kinh nghiệm phối hợp tác chiến. Đặc biệt là con đại bàng giống đực có vết thương trên mắt, dường như cậu đã khơi dậy bản chất săn mồi của nó.

 

Nó hung dữ đến mức Diệp Trừng hoàn toàn không thể chống đỡ được.

 

Nhìn mặt trời càng lúc càng lên cao, cường độ vận động kịch liệt khiến Diệp Trừng cảm thấy khát nước vô cùng.

 

Không được, cậu không thể lãng phí sức lực ở đây nữa. Nếu không, cậu nhất định sẽ kiệt sức mà chết.

 

Vốn dĩ, Diệp Trừng không nghĩ sẽ rời khỏi vùng núi cao nguyên này. Nơi đây giàu tài nguyên, địa hình dốc và kỹ năng sinh tồn của báo tuyết đều phụ thuộc vào cao nguyên.

 

Nếu đi đến vùng đồng bằng dưới núi, chắc chắn sẽ không có chỗ cho báo tuyết sinh tồn.

 

Phải biết rằng sống ở vùng đồng bằng sẽ đối đầu với hổ và sư tử. Chúng còn hung dữ hơn cả đại bàng, thậm chí còn có gấu đen, cá sấu và các loài thú hung dữ khác.

 

Sau khi nhìn thấy bạn đời của mình bị thương, con đại bàng giống đực ngày càng hung dữ hơn. Diệp Trừng hạ quyết tâm, phải né tránh tất cả đòn tấn công của nó.

 

Cậu sẽ đi đến vùng đồng bằng ẩn náu một khoảng thời gian. Sau khi qua cơn nguy kịch, cậu sẽ trở về vùng cao nguyên.

 

Có lẽ đến lúc đó, đôi vợ chồng đại bàng này sẽ không còn nhớ cậu là con báo tuyết nào nữa.

 

Diệp Trừng nuốt nước miếng, cuối cùng bản năng sinh tồn đã giúp cậu vượt qua nỗi sợ hãi khi đối mặt với những điều nguy hiểm.

 

Lợi dụng khoảng cách giữa các đòn tấn công của con đại bàng. Diệp Trừng dùng hết sức lực chạy xuống núi theo một phương hướng ngẫu nhiên.

 

Mặc kệ xung quanh, chỉ cần bảo toàn tính mạng rồi tính tiếp.

 

Diệp Trừng dùng toàn lực chạy thật nhanh, vừa chú ý đến chuyển động của con đại bàng giống cái, vừa né tránh đòn tấn công của con đại bàng giống đực.

 

Chẳng mấy chốc, Diệp Trừng chạy vào khu rừng rậm nhiệt đới tươi tốt và tùy tiện tìm một bụi cây để ẩn náu.

 

Lúc này, con đại bàng đã mất đi tầm nhìn. Nó chỉ có thể bất đắc dĩ bay lượn trên bầu trời vài vòng, rồi bỏ đi trong tiếc nuối.

 

Sau khi nhìn thấy vợ chồng đại bàng thực sự rời đi. Diệp Trừng mới dám hít một hơi thật sâu, chiếc lưỡi hái màu đen tượng trưng cho cái chết cuối cùng cũng biến mất khỏi đầu cậu.

 

Để đảm bảo an toàn, Diệp Trừng đợi thêm một hồi. Cho đến khi lông trên người ướt đẫm sương sớm trên lá rồi mới ló đầu ra ngoài.

 

Bộ lông của cậu ướt nhẹp, khiến đôi chân vốn đang đau nhức vì vận động kịch liệt càng trở nên nặng nề hơn.

 

Chưa kể miệng vết thương bị dính nước, toàn thân cậu đau rát vô cùng.

 

Diệp Trừng đứng trên mặt đất, xung quanh là những cành cây mục nát và lá khô. Cậu theo bản năng lắc người và rũ bỏ những giọt nước dính trên lông.

 

May mắn thay, không dính quá nhiều nước và bộ lông của cậu được hông khô một cách nhanh chóng.

 

Lúc này Diệp Trừng mới có thời gian xử lý vết thương trên lưng. Vết thương trên lưng không nặng lắm, dưỡng thương vài ngày là được. Chỉ có vết thương ở chân trước bên trái là nghiêm trọng nhất.

 

Ba vết sẹo dài khoảng lòng bàn tay, sâu đến mức lộ ra cả xương, và đang chậm rãi chảy máu. Không biết xương cốt của cậu có chỗ nào bị tổn thương hay không.

 

Diệp Trừng thở dài, cậu không biết có phải vì quá đau đớn mà cơ thể không còn cảm giác hay không. Hiện tại, cậu cư nhiên còn tâm tư nghĩ đến việc khác.

 

Kiếp trước, cậu là tiểu thiếu gia yếu đuối, ngay cả khi bị tiêm thuốc cũng sẽ khóc. Cậu nhớ người thân trong nhà, bọn họ yêu thương cậu đến tận xương tủy. Giờ đây, cậu không bao giờ có thể gặp lại họ.

 

May mắn, cậu không phải là đứa con duy nhất trong gia đình. Cậu có một người anh trai và một người em gái. Sau khi cậu qua đời, ít nhất cha mẹ cậu cũng có người để họ nương tựa.

 

Nhưng trong thế giới động vật cô độc này, từ nay cậu chỉ có thể dựa vào chính mình.

 

Diệp Trừng đứng ngây người một lúc, chợt nhớ tới nước bọt của động vật có thành phần chữa lành vết thương.

 

Cậu chịu đựng sự ghét bỏ và dùng lưỡi liếʍ ba vết thương ở chân trước bên trái.

 

Mùi máu tanh nồng nặc xông vào miệng, Diệp Trừng cười khổ. Hôm nay vẫn chưa được ăn cơm, còn phải uống một ngụm máu của chính mình.

 

Sau khi liếʍ xong miệng vết thương, may mắn vết thương không còn chảy máu. Nhưng toàn bộ miệng của cậu nồng nặc mùi rỉ sét buồn nôn.

 

Diệp Trừng cảm thấy có chút buồn nôn, vì đang đói bụng nên đầu óc choáng váng như bị tuột huyết áp.

 

Mặc kệ thế nào, cậu phải tìm nguồn nước trước đã. Nếu may mắn trên đường đi, cậu sẽ tìm được một số quả mọng để bổ sung lượng đường cho mình.

 

Động vật có thể cảm nhận được sự hiện diện của hơi nước trong không khí thông qua khứu giác, từ đó xác định được vị trí của nguồn nước.

 

Diệp Trừng dùng chiếc mũi hồng phấn của mình đánh hơi, cảm giác được rừng rậm đầy hơi nước. Tuy nhiên cậu học kém, không phân biệt được phương hướng của nguồn nước.

 

Diệp Trừng không nhịn được mà thở dài. Chắc là không có con báo tuyết nào vô dụng như cậu đâu nhỉ?

 

Không còn cách nào khác, cậu không thể ở đây chờ chết. Diệp Trừng chỉ có thể khập khiễng hai chân, mò mẫm tiến sâu vào trong rừng.

 

Không biết đi bao lâu, Diệp Trừng đã tiến vào sâu trong rừng. Xung quanh là những hàng cây cao vυ"t trời, lá cây tươi tốt che khuất ánh nắng.

 

Chỉ một vài tia sáng nghịch ngợm có thể lọt ra từ những khoảng trống nhỏ, tạo thêm điểm nhấn tươi sáng cho khu rừng tối tăm.

 

Trên đường đi, Diệp Trừng cũng nhìn thấy rất nhiều loại trái cây có màu sắc rực rỡ, nhưng cậu không dám nếm thử vì sợ có độc.

 

Cậu chỉ hái một vài quả có vết chim mổ, miễn cưỡng nếm thử hương vị. Nhưng không ngờ trái cây lại chua và chát đến mức suýt nữa khiến răng của cậu đau nhức.

 

Diệp Trừng lập tức nhổ trái cây trong miệng ra, những quả còn lại trực tiếp ném xuống đất.

 

Ai muốn ăn loại quả này thì có thể lấy, còn cậu sẽ không bao giờ ăn thứ này nữa.

 

May mắn thay, ông trời không phụ lòng người. Không lâu sau khi Diệp Trừng nhổ trái cây ra, cuối cùng cậu cũng phát hiện ra một hồ nước trong suốt.

 

Hơn nữa, khi xuyên qua khu rừng rậm. Diệp Trừng còn phát hiện, một đàn lợn rừng đang uống nước ở bên kia hồ.

 

Có vẻ như bờ hồ này khá an toàn, nếu có cá sấu thì lũ lợn rừng đã sớm chạy từ lâu.

 

Thừa dịp cơ hội, Diệp Trừng lẻn tới bên hồ. Bắt đầu tưới nước lên người.

 

Mười phút sau, cậu không những uống đủ nước mà còn có thể nhúng chân vào nước để rửa sạch vết máu trên người.

 

Cậu nhìn vào mặt hồ và nhận ra, giờ đây cậu là một con báo tuyết nhỏ xinh đẹp, đáng yêu.

 

Thấy sắc trời không còn sớm, cậu muốn tìm một nơi an toàn để nghỉ ngơi trước khi trời tối.

 

Mặc dù Diệp Trừng chưa bao giờ đặt chân đến khu rừng nguyên thủy rộng lớn nhưng phim tài liệu về nó luôn được chiếu trên TV và cậu sẽ xem chúng mỗi khi buồn chán.

 

Cậu không có nhiều kinh nghiệm làm báo tuyết, nhưng cậu vẫn biết đôi chút về cách sinh tồn trong rừng nguyên thủy.

 

Vì vậy, ưu tiên hàng đầu của cậu là tìm một hang động tương đối cao làm căn cứ cho tương lai.

 

Bởi vì nếu trong rừng xuất hiện trời mưa, địa hình thấp sẽ dễ bị ngập nước mưa.

 

Hơn nữa, hang động này không nên cách nguồn nước quá xa. Vì vậy Diệp Trừng bắt đầu tìm kiếm hang động yêu thích của mình gần quanh hồ nước.

 

Chính là nó!

 

Diệp Trừng chưa đi được bao xa đã tìm thấy một hang động trống trải trên sườn núi cao.

 

Cậu trèo vào trong và đi lại xung quanh. Toàn bộ hang động khô ráo và ấm áp. Nơi này không có mùi phân của động vật lớn hay dấu vết của các loài động vật khác.

 

Chắc chắn hang động này vẫn chưa có chủ sở hữu. Một khi đã như vậy, cậu sẽ tiếp quản toàn bộ hang động mà không chút do dự.

 

Mệt mỏi cả ngày, Diệp Trừng không cảm thấy hang động sạch sẽ như vậy có gì đó không ổn. Ngược lại, cậu cảm thấy đây là do ông trời muốn đền bù cho số phận bi thảm của mình.

 

Diệp Trừng hài lòng mà đi tiểu ở cửa hang, biểu thị hang động đã bị cậu chiếm giữ.

 

Sau đó cậu quay trở lại hang động, tùy tiện tìm một chỗ ngẫu nhiên rồi cuộn mình nằm xuống. Giây tiếp theo liền chìm vào giấc ngủ.

 

Lục Vân Kiêu đi tản bộ sau khi ăn xong bữa tối trở về, hắn phát hiện hang động của mình có một mùi hương xa lạ. Dường như hang động của hắn đã bị ai đó xâm nhập.

 

Con hổ Siberia trắng trưởng thành chậm rãi đi qua vũng bùn ở cửa hang tỏa ra mùi vị khó tả, lặng lẽ đến gần tiểu báo tuyết đang ngủ say.

 

Chậc, yếu quá. Có vẻ như nó chỉ mới được một phần ba tuổi. Tiểu ấu tể này đang ngủ say và thậm chí còn không nhận ra rằng kẻ thù đang đến gần.

 

Lục Vân Kiêu cẩn thận nhìn Diệp Trừng một lúc, hắn nhận ra rằng báo tuyết không phải là động vật sẽ xuất hiện trong rừng rậm.

 

Quên đi, hắn không muốn bận tâm đ ến việc này. Để vật nhỏ này ở đây một đêm rồi sáng mai đuổi ra ngoài.

 

Khứu giác nhạy bén của Lục Vân Kiêu không bỏ sót mùi máu thoang thoảng tỏa ra từ Diệp Trừng, có vẻ như vật nhỏ này đã bị thương nặng.

 

Bất quá, chuyện này có liên quan gì đến hắn chứ? Hắn thậm chí còn không thể tự bảo toàn tính mạng của chính mình. Vì vậy vật nhỏ này nên tránh xa hắn là cách an toàn nhất.

 

Màn đêm rất nhanh trôi qua, ngoài hang động vang lên tiếng chim hót lanh lảnh, đánh thức cả khu rừng. Lúc này Lục Vân Kiêu cũng tỉnh dậy.

 

Đã bao lâu rồi hắn không được ngủ một giấc ngon lành như hôm nay. Tỉnh táo được một lúc, hắn cảm thấy có chút nghi hoặc.

 

Kể từ khi bị ném xuống hành tinh này, hắn chưa bao giờ cảm thấy thoải mái đến thế, chẳng lẽ..?

 

Lục Vân Kiêu không nhịn được mà nhìn tiểu báo tuyết đang ngủ ngon lành đến mức nước mũi chảy ra ngoài.

 

"Dậy đi, tiểu báo tuyết."

 

Lục Vân Kiêu không muốn suy nghĩ nhiều, chuẩn bị đuổi tiểu báo tuyết không có lễ phép này ra ngoài.

 

"Ba ba, cho con ngủ thêm chút nữa đi mà."

 

Diệp Trừng tưởng rằng mình đang nằm trên ổ chăn của mình ở kiếp trước. Mỗi buổi sáng, trước khi ba ba của cậu đi làm. Ông ấy sẽ đánh thức cậu bằng một giọng nói trầm thấp đầy dịu dàng.

 

Sắc mặt của Lục Vân Kiêu lập tức đen lại.

 

Hắn không phải, hắn không có, đừng bôi nhọ sự trong trắng của hắn. Hắn không hề có đứa con trai lớn như vật nhỏ này.

 

Lục Vân Kiêu, người vẫn còn là một con hổ độc thân. Hắn cảm thấy bất bình đến mức không nhịn được mà phản bác trong lòng.

 

Nhìn thấy tiểu báo tuyết vẫn ngủ say, Lục Vân Kiêu rốt cuộc không nhịn được mà dùng chân hổ nhẹ nhàng đánh thức.

 

"Ba ba, đang làm gì vậy?"

 

Diệp Trừng miễn cưỡng mở mắt ra, nhẹ giọng nói lời phàn nàn.

 

Đôi mắt xanh vẫn còn mờ sương, trông giống như sắp khóc.

 

Khoảnh khắc tiếp theo, Diệp Trừng dường như đã phản ứng. Cậu nhảy lên cao ba thước, dang rộng hai chân trước và xoay một vòng trên không.

 

Chiếc đuôi dày và dài được dựng cao lên giúp cậu giữ thăng bằng. Dưới đuôi là lớp lông tơ và hai quả bóng tròn nhỏ.

 

Lục Vân Kiêu đứng ở một bên, nhìn tiểu báo tuyết liên tục thực hiện vài động tác kỳ lạ mà không hề bối rối. Hắn không nhịn được mà muốn chạm vào bàn chân của vật nhỏ trước mặt.

 

Muốn lông xù xù, muốn chạm cái đuôi to của vật nhỏ.

 

Sự tỉnh táo còn lại khiến Lục Vân Kiêu đứng yên tại chỗ mà không làm điều gì lỗ m ãng. Ngay cả khi hắn không chạm vào, bầu không khí xung quanh hang động càng trở nên đáng sợ hơn.

 

Bất cứ ai đang ngủ dậy và nhìn thấy một con hổ trắng thuần chủng trưởng thành đứng cạnh giường, chắc chắn sẽ bị doạ đến mức nhảy dựng.

 

Thôi xong rồi, cái mạng nhỏ của cậu sắp kết thúc tại đây. Sau khi nhìn thấy rõ con vật ở trước mặt, trong lòng cậu chỉ có một ý niệm.

 

Là ai đã cho cậu lá gan, để cậu làm nũng trước mặt con hổ to khoẻ này?

 

Bây giờ cậu phải làm sao đây?

 

Diệp Trừng không nhịn được mà run rẩy, toàn thân khẩn trương đến mức dựng thẳng cả lông. Cơ thể nhỏ bé của cậu trực tiếp bồng bềnh thành quả cầu lông.

 

Cứu mạng!!!

 

Lục Vân Kiêu không nhịn được nữa, móng vuốt bắt đầu ngo ngoe rục rịch. Hắn muốn chạm vào người vật nhỏ trước mặt này.

 

Nhưng trong mắt Diệp Trừng, bộ dáng của Lục Vân Kiêu có nghĩa là con hổ lớn này đang thiếu kiên nhẫn và chuẩn bị lấy đi sinh mạng nhỏ bé của cậu.

 

Không được--

 

Tim Diệp Trừng đập thình thịch như trống, cậu dùng hết dũng khí cả đời để giao lưu với Hổ ca ca trước mặt.

 

"Hức hức, Hổ ca ca ơi! Thực xin lỗi, tôi không cố ý xâm nhập vào hang động của anh. Tôi biết sai rồi, xin hãy thả tôi ra. Tôi ăn không ngon đâu, hức hức..."

 

Giọng nói của Diệp Trừng mềm mại yếu ớt, nhưng lúc này cậu hoàn toàn không để ý tới. Cậu chỉ hy vọng Hổ ca ca sẽ để cậu đi vì cậu chỉ là một đứa trẻ, là tiểu báo tuyết đáng thương.