Hàng trăm con rắn đã dàn trận cách Diệp Lâm mười bước, đứng im không nhúc nhích.
Chúng lần lượt đứng thẳng lên, thè lưỡi ra, ánh mắt lạnh lùng, cảm giác vô cùng áp bức.
Nếu người bình thường nhìn thấy cảnh tượng này, chắc chắn sẽ sợ chết khiếp.
Ngay cả những vị khách trong phòng riêng trên tầng hai cũng cảm thấy sợ hãi dù chỉ quan sát từ khoảng cách xa.
Bị đám rắn vây quanh, Diệp Lâm đứng im bất động. "Hừ!"
Diệp Lâm hừ lạnh một tiếng, liếc nhìn bà già trên lầu, bình tĩnh nói: "Muốn ra tay thì cứ xuống đây đánh với tôi một trận, triệu tập những con vật này có ích lợi gì?"
Dù là rắn rết hay sư tử thì trong mắt Diệp Lâm, chẳng qua cũng chỉ như con kiến mà thôi.
"Nhà họ Liễu ở Phụng Thiên sống dựa vào rắn, đám rắn này có thể để cho cậu chết không có chỗ chôn đấy!"
Bà Xà kiêu ngạo đứng lên nói: “Tôi cho cậu mười giây để giao linh chỉ ngàn năm ra, nếu không, cậu sẽ chìm sâu trong đám rän, sống không được, chết cũng chẳng xong!”