“Sư phụ, có thể tạm thời bỏ qua chuyện này không..” Hoa Quốc Đống khó khăn mà mở miệng cầu xin.
Anh ta biết rõ thực lực đáng sợ của Diệp Lâm, nếu lát nữa thật sự có đánh nhau, thì đám vệ sĩ của Bàng thiếu sẽ chẳng có tác dụng gì cả, người chịu thiệt ši cùng cũng sẽ là Bàng thiếu.
Đồng thời, anh ta cũng biết rõ thế lực khổng lồ của nhà họ Bàng. Dù hôm nay Bàng thiếu chết hay bị thương, thì nhà họ Bàng đều sẽ không bỏ qua.
Nhà họ Bàng và Diệp Lâm đánh nhau, kết quả sẽ là hai bên cùng có hại.
Hoa Quốc Đống cảm thấy vẫn nên cố gắng biến chiến tranh thành tơ lụa, để giữ mặt mũi cho hai bên thì tốt hơn.
Lúc này, nghe được cuộc đối thoại của hai người, rồi thấy Diệp Lâm ngồi ngay ngắn, còn Hoa Quốc Đống thì khom lưng đứng bên cạnh, mở miệng ngậm miệng đều gọi sư phụ, giống như là đồ đệ thăm hỏi sư phụ, sư phụ dạy dỗ đồ đệ vậy, mọi
người đều cực kì giật mình.
Bọn họ nghĩ: Chẳng lẽ đầu óc Hoa thiếu thật sự có vấn đề? Coi thằng nhãi kia là sư phụ của mình thật hả?
“Quốc Đống!”
“Cậu mẹ nó uống lộn thuốc hả?”
“Coi thằng nhãi kia là sư phụ thật hả?”
Bàng thiếu cũng vô cùng ngạc nhiên, không thể tin nổi. Một màn trước mắt thật sự là trò cười lớn nhất thiên hạ!
“Văn Hiên!”
Hoa Quốc Đống quay người lại nhìn Bàng thiếu lần nữa, nghiêm túc nói: “Diệp tiên sinh thật sự là sư phụ của tôi!”
“Cậu hãy nể mặt tôi một lần, bỏ qua chuyện này đi. Tôi cũng sẽ cầu xin sư phụ tha cho cậu.”
Nghe vậy, Bàng thiếu tức giận đến mức bật cười.
“Bỏ qua? Con mẹ nó... anh ta đánh tôi, lấy chai rượu đập lên đầu tôi, mà cậu bảo tôi bỏ qua cho anh ta?”
“Còn nữa... cậu vừa nói cái gì cơ? Cầu xin anh ta tha cho tôi hả? Ha ha... tôi không nghe lầm chứ?”
“Hiện giờ mẹ nó là tôi sẽ không bỏ qua cho anh ta. Anh ta có tư cách gì không bỏ qua cho tôi?”
“Đừng tưởng rằng có tên đồ đệ hờ là cậu là có thể đấu với tôi!”