Cứu Rỗi

Chương 6





Tôi đã bị lạc mất mười lăm năm.



Trong mười lăm năm cơ cực ấy, tôi khóc cũng chưa từng có ai dỗ dành.



Trại trẻ mồ côi có quá nhiều đứa trẻ, nhiều đến nỗi khi có người tình nguyện đến thăm, tôi có cố gắng chen lên phía trước hết sức cũng không nhận được một cái ôm.



Năm tuổi, có một chị gái thơm tho mang đến rất nhiều đồ ăn vặt.



Chị ấy kiên nhẫn ngồi xổm xuống, ôm từng đứa trẻ một.



Hôm đó tôi không cố gắng chen lên, liền được chị ấy ôm vào lòng.



Chị ấy khen tôi đáng yêu, khen tôi là đứa trẻ ngoan nhất trại trẻ.



Nhiều ngày sau khi chị ấy rời đi, tôi nằm trên đất khóc lóc đòi gặp lại chị gái đó, muốn dùng cách khóc lóc để được một cái ôm.



Nhưng không bao giờ đợi được chị ấy đến nữa.



Chỉ nhận được tiếng thở dài từ miệng của viện trưởng.



"Haiz, lại phải náo loạn một hồi lâu mới chịu yên."



Tôi nằm trên mặt đất, chỉ cảm nhận được sự lạnh lẽo thấu xương của gạch men, và một trái tim ngày càng khô héo.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Tất cả cảm xúc của tôi đã bị bào mòn trong cuộc sống dài đằng đẵng.



Tôi chưa từng có được, nên không biết phải phản ứng như thế nào.



Cũng giống như lúc này, tôi chỉ có thể lạnh lùng nhìn nước mắt của Mẹ Giang, rồi chán ghét nói.



"Nếu khóc có thể giải quyết vấn đề, vậy thì tôi đã khổ sở bao nhiêu năm nay, còn khóc giỏi hơn bà nữa.



"Tôi có lấy tiền của nhà họ Giang các người đâu, bà bày ra bộ mặt khóc lóc này cho tôi xem làm gì?"



Tôi bước lên bục diễn thuyết.



Hiệu trưởng nhiệt tình chụp ảnh cùng tôi, và mời tôi phát biểu cảm nghĩ.



Tôi đưa mắt nhìn qua gương mặt đầy mong đợi của nhà họ Giang.



Rồi mỉm cười nhẹ.



"Các thầy cô trong trường đều biết, tôi là trẻ mồ côi, không cha không mẹ, không anh chị em.



"Vì vậy, để có thể từng bước đi đến ngày hôm nay, người tôi cảm ơn nhất chính là cô giáo chủ nhiệm của tôi."



Lời này vừa dứt, những vị lãnh đạo nhà trường vốn vây quanh nhà họ Giang liền nhao nhao  tránh xa.



Ánh mắt nhìn ba người bọn họ, giống như đang nhìn kẻ lừa đảo vậy.



Tiếng xì xào bàn tán vang lên.



"Người ta thi đậu Trạng Nguyên, cha mẹ ruột liền đến nhận, đây không phải là lừa đảo thì là gì?"



"Giỏi làm màu thật đấy."



"Ngày mai tôi cũng ra cổng trường Thanh Bắc nhận họ hàng, biết đâu lại nhận được mấy người anh em cùng cha khác mẹ về thì sao."



Mặt mũi nhà họ Giang trong nháy mắt đỏ bừng lên.



Giang Ngôn Chu biện minh.



"Cô ấy rõ ràng là em gái ruột của tôi!"



Không ai tin.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

Tôi mím môi cười.



Tôi đang đứng ở vị trí đủ cao.



Chỉ một thoáng lơ đãng, thậm chí giữa đám đông ồn ào náo nhiệt, cũng không tìm thấy bóng dáng của nhà họ Giang đâu nữa.



Bọn họ đã bị chìm nghỉm giữa dòng người.



Bài diễn thuyết kết thúc, Bố Giang tức giận nhìn tôi.



"Chúng ta là cha mẹ ruột của con, sao con có thể nói mình là trẻ mồ côi được chứ?"



Tôi không khách sáo nói.



"Giang tiên sinh, ngày đầu tiên tôi về nhà, chẳng phải ông đã nói rồi sao?



"Sợ Giang Uyển Nhi buồn, tạm thời không công khai thân phận của tôi ra ngoài."



Ông ta nghẹn lời.



Ngày thứ hai sau khi tôi được tìm thấy, Giang Uyển Nhi vu oan tôi ăn trộm trang sức của cô ta.



Cô ta bướng bỉnh rúc vào lòng Mẹ Giang, nước mắt lưng tròng, ra vẻ như bị oan ức mà vẫn phải cắn răng nuốt vào bụng.



Cha ruột của tôi mềm lòng, lập tức quyết định, chuyện tìm được con gái ruột tạm thời không công bố ra ngoài.



Đợi đến thời điểm thích hợp, sẽ nói với bên ngoài, tôi là con gái nuôi được nhà họ Giang nhận nuôi.



Con gái ruột biến thành con gái nuôi.



Giang Uyển Nhi lúc này mới nín khóc mỉm cười.



Bố Giang hiển nhiên nhớ lại chuyện này, sắc mặt trắng bệch.



Mẹ Giang vẻ mặt lúng túng.



"Trần Hòa, chúng ta cứ chữa bệnh đã, bệnh ung thư dạ dày của con không thể trì hoãn thêm nữa.



"Lúc trước đuổi con ra khỏi nhóm chat WeChat là vì sợ con ở bên ngoài mười mấy năm học thói hư tật xấu đòi tiền, rõ ràng mỗi đứa trẻ trong nhà hàng tháng đều được cho mười vạn tiền tiêu vặt, con—"



Bà ta đột nhiên im bặt.



Bà ta nhớ lại rồi.



Người được nhận tiền là Giang Uyển Nhi và Giang Ngôn Chu.



Không có phần của tôi.



Tôi đã mất tích mười lăm năm, một xu cũng không nhận được.





Tôi hiếm khi an ủi bọn họ.



"Tôi không có bất kỳ quan hệ nào với các người, các người không cho tôi tiền cũng là lẽ đương nhiên."



Nói xong, tôi phẩy tay rời đi.



Kể từ khi nuốt viên thuốc Đông y xuống, cơn đau dạ dày vậy mà không tái phát nữa.



Cơ thể vẫn còn có thể hoạt động, tôi dự định tiếp tục quay lại Hải Thành, làm phục vụ kiếm tiền nạp game nuôi nhân vật cổ trang.



Nhà họ Giang chê bai tôi.



Nhưng nhân vật cổ trang cần tôi mà.