Cứu Vớt Anh Chồng Phản Diện

Chương 17: Cứu Vớt Anh Chồng Phản Diện



Kiếp trước cũng vậy, anh đã bị nam chính đè ép đến mức không thở nổi, nhưng vẫn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, đưa thẻ cho tôi và bảo tôi cứ thoải mái mua sắm, tiêu xài.

Thà gánh chịu một mình tất cả mọi khó khăn còn hơn là để tôi phải lo lắng hay giúp đỡ anh, anh luôn muốn bảo vệ tôi.

Mắt tôi không kìm được mà rưng rưng, tôi quay lưng lại, không muốn nhìn anh nữa, cảm thấy vừa thương vừa giận.

Thẩm Việt luống cuống, vội vàng nhận sai, giọng điệu đầy hối lỗi:

“Em yêu, anh xin lỗi… Anh chỉ nghĩ rằng mình có thể tự giải quyết được tất cả mọi chuyện. Không cần thiết để em phải lo lắng hay bận tâm.”

Đúng là đầu óc cố chấp, tôi hít một hơi sâu để kiềm chế cảm xúc đang dâng trào trong lòng.

“Nếu đã vậy, em đi đây.”

Vừa bước đi, tay tôi đã bị anh nắm chặt, anh nhẹ nhàng tựa đầu vào vai tôi, giọng nói đầy sự hối lỗi và trìu mến:

“Đừng đi. Chúng ta là người yêu của nhau, nên cùng nhau đối mặt với mọi chuyện. Anh sai rồi, anh đã quá bảo thủ.”

“Anh không nên chỉ nghĩ đến việc bảo vệ em dưới đôi cánh của mình mà quên mất rằng em cũng biết bay, em cũng có thể cùng anh vượt qua mọi khó khăn.”

“Tha thứ cho anh, được không em?”

Tôi thở dài, biết rằng không thể vội vàng ép anh thay đổi ngay lập tức, mọi thứ cần thời gian.

Việc anh nhận ra sai lầm của mình đã là một bước tiến lớn, một tín hiệu đáng mừng.

Tôi khẽ gật đầu, rồi nhắc đến một chuyện khác, muốn xác nhận lại thông tin:

“Người đã đánh cắp công nghệ cốt lõi của công ty là Lý Sơn, đúng không?”

Anh gật đầu, vẻ mặt không chút ngạc nhiên:

“Anh đã cho người giám sát hắn từ lâu rồi. Thứ mà hắn lấy được cũng không phải bản thật, chỉ là bản sao thôi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Tốt. Giao hắn cho cảnh sát đi, để pháp luật xử lý.”

“Được.”

Về đến nhà, Thẩm Việt vẫn không vui, vẻ mặt anh vẫn còn nặng trĩu, chắc là vì chuyện đứt gãy chuỗi vốn khiến anh ấy rất lo lắng.

Ban đầu, tôi định dành cho anh một bất ngờ lớn, nhưng thấy anh buồn bã như vậy, tôi không đành lòng, muốn an ủi anh.

Tôi lén ra góc khác gọi điện cho Trình Nam.

“Trình Tổng, việc hợp tác với tập đoàn Thẩm thị đã xong chưa? Mọi thứ có thuận lợi không?”

Giọng Trình Nam nghe có vẻ tức tối và có chút nghiến răng, như đang kìm nén sự khó chịu:

“Lê Hi, thật ra chuyện này cô không cần tìm tôi đâu.”

Tôi ngạc nhiên, không hiểu ý anh ấy là gì:

“Ý anh là sao?”

Điện thoại trên tay tôi đột ngột bị giật lấy.

Thẩm Việt đứng đó, từ trên cao nhìn xuống, vẻ mặt đầy kiêu ngạo, nói chuyện với Trình Nam qua điện thoại:

“Vì tôi cũng là cổ đông trong công ty của cậu ấy, nắm giữ không ít cổ phần đâu.”

Hóa ra khi thấy tôi đầu tư vào công ty của Trình Nam, Thẩm Việt cũng không chịu thua kém. Anh ấy dỗi và bỏ thêm tiền đầu tư vào đó, thậm chí còn đầu tư nhiều hơn tôi, muốn chứng tỏ bản thân.

Tên đại phản diện này đúng là ngang ngược và trẻ con!

Bây giờ, cả hai chúng tôi chiếm đến một nửa cổ phần của công ty nam chính, thật là một sự sắp đặt kỳ lạ.

Người đáng khóc nhất có lẽ phải là Trình Nam, bị chúng tôi “áp đảo” như vậy.




Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com