Tôi hài lòng nhìn anh ấy, một nụ cười nhẹ nở trên môi.
Kiếp trước, sau khi ra nước ngoài, tôi gầy hẳn đi, vòng eo cũng nhỏ lại, chẳng hề có chút bụng nào. Nhưng kiếp này, ăn uống đầy đủ, không cố ý hóp bụng, trông thật sự giống như có em bé. Thẩm Việt vẫn luôn tin tưởng tuyệt đối rằng tôi đang mang thai, vui vẻ chăm sóc tôi mà không chút nghi ngờ. Còn tôi thì đón nhận sự chăm sóc đó một cách rất tự nhiên, như thể đó là điều hiển nhiên.
Khi tôi đi lấy nước, Thẩm Việt bị vài nam sinh khác vây quanh. Tôi nghe không rõ họ nói gì, chỉ thấy mấy người bạn ấy nháy mắt cười cợt đầy ẩn ý.
Một cậu bạn chơi khá thân với Thẩm Việt nháy mắt trêu ghẹo, giọng điệu đầy ẩn ý:
“Anh Việt, anh là người duy nhất trong phòng 501 có người yêu, em có món quà đặc biệt muốn tặng anh.”
Thẩm Việt nhướn mày, vẻ mặt đầy tò mò: “Gì vậy?”
Cậu bạn và những người khác nhìn nhau cười đầy bí ẩn, không nói rõ.
“Vài gigabyte ‘tài nguyên’, về nhà từ từ mà thưởng thức.”
Sau bữa tiệc, có người đề nghị đi hát karaoke, nhưng tôi và Thẩm Việt không đi. Anh nói rằng tôi là bà bầu, không nên thức khuya, rồi dắt tôi về nhà.
Thật ra, tôi cũng muốn về nhà để thức đêm đọc tiểu thuyết nên chẳng phản đối.
Về đến nhà, vì rảnh rỗi, Thẩm Việt mở tập tin mà cậu bạn gửi cho anh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ban đầu, trong video là hình ảnh một giáo viên đang giảng bài cho học sinh. Với hai năm chăm chỉ học tập đã khắc sâu vào thói quen, Thẩm Việt vô thức ngồi thẳng người, chăm chú theo dõi, như thể đang học bài.
Nhưng chỉ sau vài giây, hình ảnh trong video bắt đầu trở nên kỳ lạ, không còn là bài giảng thông thường nữa.
Khi nhận ra nội dung thực sự của video, bàn tay anh run lên vội vàng định tắt đi, nhưng vô tình lại nhấn vào nút tăng âm lượng. Âm thanh mập mờ và nhịp thở gấp gáp vang lên rõ ràng, khiến cả người anh nóng bừng.
Anh vội xuống giường, uống liền hai ly nước mới miễn cưỡng kiềm chế được cảm giác khó nói ấy. Nhưng hình ảnh trong video vẫn ám ảnh trong tâm trí anh, khiến anh cứ thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không thể nhận ra vấn đề nằm ở đâu.
Đến nửa đêm, đang ngủ say, anh bất ngờ mơ thấy vài cảnh tượng khó diễn tả bằng lời.
Thẩm Việt bật dậy ngồi trên giường, đột nhiên nhận ra sự thật.
“Không đúng!” Anh ta la lớn, giọng điệu đầy bất ngờ.
“Nắm tay thì làm sao mà có thai được!” Anh ta nói, một sự thật hiển nhiên đã bị anh ta bỏ qua bấy lâu nay.
Kiếp trước, khi tôi ở nước ngoài, tôi không biết nhiều về chuyện của Thẩm Việt, chỉ nhớ rằng trong kỳ thi đại học, anh ấy đã đ/á/n/h một người bị thương nặng, khiến người đó không thể tham gia kỳ thi. Bây giờ nghĩ lại, người đó có lẽ chính là nam chính Trình Nam.
Nhưng ở kiếp này, nhờ lời nói dối thiện ý của tôi, Thẩm Việt không còn thời gian để nghĩ đến những chuyện như thế nữa. Anh bận rộn với việc làm bài tập, vùi đầu vào sách vở, thậm chí còn không có thời gian để uống nước.
Đàn ông có tiền thường dễ sa ngã, vậy nên tiền tiêu vặt của anh ấy cũng đã giao nộp cho tôi, không còn cơ hội gây thù chuốc oán với nam chính như kiếp trước.