“Nếu không muốn tôi báo cảnh sát vì tội lừa đảo thì biến.”
Sắc mặt hắn tối sầm lại, hắn ta tức giận.
“Chị có ý gì đây?”
Tôi chẳng còn tâm trạng đôi co, lạnh lùng nói:
“Trình Nam có nợ anh tiền hay không, trong lòng anh rõ nhất. Đừng tự lừa mình lừa người.”
Hắn nghiến chặt răng, căm tức rời đi cùng hai tên đàn em, không dám nói thêm lời nào.
Không phải tôi thích phô trương, mà vì những gì đã xảy ra ở kiếp trước khiến tôi không thể an tâm. Dù đi đâu, tôi cũng mang theo vài vệ sĩ cao to lực lưỡng, chỉ cần họ đứng đó thôi, bất cứ ai cũng phải suy nghĩ lại trước khi có ý định gây sự.
Sợ rằng nếu không có tôi ở đó, Thẩm Việt và Trình Nam lại xảy ra “phản ứng vật lý” nào đó, nên sau khi xử lý xong Lý Sơn, tôi nhanh chóng đuổi theo. May mà Thẩm Việt có mặt, nên Lý Sơn không ra tay quá nặng. Trình Nam chỉ bị vài vết thương ngoài da, bôi thuốc là được, không quá nghiêm trọng.