Cứu Vớt Một Mối Tình Thầm Kín

Chương 2



Cô ta hạ giọng, nhìn tôi cười hì hì:

 

“Thành thật đi Vi Vi, có phải là Tằng Sở Phỉ không? Tôi thấy trước đó ảnh còn mời cậu uống trà sữa nữa mà. Hôm qua cậu vừa đăng story nói thèm muffin sô-cô-la, hôm nay người ta đã đem đến rồi, rõ ràng là có tình ý với cậu đấy!”

 

Cái bánh muffin đó chỉ được bán ở một tiệm nổi tiếng cách trường học ba cây số, tiệm đó lại đông khách, loại bánh mới này muốn mua được phải chờ đợi từng phút.

 

Bình thường, có lẽ tôi sẽ rất cảm động, trong lòng thầm cộng thêm điểm cho Tằng Sở Phỉ.

 

Nhưng vì tin nhắn tối qua, cứ hễ nghe đến tên ảnh, trong đầu tôi lại tự động vang lên câu: “Anh ta chim nhỏ, kỹ năng thì kém.”

 

Cứu tôi với…

 

Hình tượng của Tằng Sở Phỉ trong lòng tôi đã sụp đổ một nửa.

 

Trước ánh mắt đầy ẩn ý của bạn cùng phòng, tôi vội vàng phủ nhận:

 

“Không đâu, tụi mình chẳng có gì cả.”

 

Ba giờ chiều, tôi đến tham gia phỏng vấn cán bộ câu lạc bộ như dự định, mọi chuyện diễn ra khá suôn sẻ. 

 

Sau khi kết thúc, Tằng Sở Phỉ đến chúc mừng tôi, còn hỏi tôi tối nay có muốn đi xem phim với anh không.

 

Nếu là thường ngày, chắc tôi sẽ đồng ý ngay. Nhưng hôm nay, vừa thấy anh ta lại gần, đầu tôi lại bật lên như bật flash những từ khóa chec người kia.

 

Trời biết tôi phải kiềm chế cỡ nào để ánh mắt không trượt xuống dưới.

 

Tằng Sở Phỉ bước tới thêm một bước: “Vé anh mua rồi, là phim trinh thám em thích đó.”

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Tôi cố giữ vẻ mặt bình thường từ chối: “Hôm nay em có việc rồi, xin lỗi anh nha.”

 

“Vậy à.” Anh ta hơi tiếc nuối, “Vậy hẹn lần sau vậy.”

 

Tôi thở phào nhẹ nhõm, rồi bỗng nhớ ra một chuyện, Giang Việt hình như cũng là sinh viên khoa Công nghệ thông tin. Biết đâu Tằng Sở Phỉ từng nghe qua?

 

Tôi bèn hỏi thử. Quả nhiên anh ta biết: “Lớp 1, tân sinh viên năm nay nổi tiếng nhất khoa. Sao vậy, em quen hả?”

 

Tôi lắc đầu, bịa đại: “Bạn em thích anh ấy.”

 

“Đàn em à, em nên khuyên bạn em từ bỏ đi.”

 

“Sao vậy? Anh ấy có bạn gái rồi hả?”

 

“Không phải.” Tằng Sở Phỉ nghiêm túc hẳn, nhíu mày: “Nghe nói cậu ấy có vấn đề về… tâm thần.”

 

Tôi nghe anh ta kể vài lời đồn về Giang Việt.

 

Nghe nói lúc mới nhập học, anh ấy gây chú ý bởi gương mặt xuất sắc và tính cách lạnh lùng, thờ ơ. Suýt nữa còn lấn át cả danh hiệu “hot boy khoa” của Tằng Sở Phỉ.

 

Nhưng sau đó, có người đào được chuyện gia đình anh ấy rồi đăng lên diễn đàn trường, thái độ của mọi người lập tức thay đổi 180 độ.

 

Lý do rất đơn giản: bố của Giang Việt là một kẻ sát nhân mắc bệnh tâm thần.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Chuyện xảy ra khi Giang Việt mới năm tuổi.

 

Anh đã tận mắt chứng kiến người cha phát điên cầm d/ao giec chec mẹ mình, rồi từng bước tiến về phía cậu. May thay, trước khi d/ao hạ xuống, ông ta bừng tỉnh. Nhưng khi nhận ra tội ác mình vừa gây ra, ông ta đã bỏ d/ao, hốt hoảng bỏ chạy.

 

Sau đó, hàng xóm đi làm về cảm thấy có gì đó không ổn, mở cửa ra thì phát hiện vụ án. Cảnh sát tới nơi thì x/ác của người mẹ đã lạnh ngắt, nằm trong vũng má0.

 

Còn cậu bé năm tuổi thì co rúm trong góc, toàn thân run rẩy, ánh mắt trống rỗng.

 

Kể từ đó, cha của Giang Việt mất tích không để lại dấu vết.

 

Anh ấy chỉ có một người thân xa, nhưng gia đình đó lại xem anh như gánh nặng, nhanh chóng đưa anh vào trại trẻ mồ côi.

 

Trên diễn đàn, người ta kể rành rọt từng chi tiết.

 

Chủ bài viết xưng là bạn học cấp ba của Giang Việt, nói đã từng tận mắt chứng kiến anh nổi điên, đè cả một đàn anh cao to hơn mình lên tường đánh tới tấp.

 

Nguyên nhân hình như là vì đối phương trêu chọc bố mẹ cậu.

 

Mọi người nói, cái kiểu “phát điên bất chấp mạng sống” đó chắc chắn là di truyền từ bố.

 

Vì thế mà tin đồn Giang Việt bị bệnh tâm thần cũng âm thầm lan truyền khắp khoa Công nghệ thông tin.

 

Chương 3

 

Tôi đọc hết tất cả những bài viết về Giang Việt trên diễn đàn. Không những không thấy sợ, mà còn thấy… Có chút xót xa.

 

… Chắc chắn là do mấy tin nhắn hôm đó làm tôi bị ảnh hưởng.

 

Diễn đàn có cả ảnh của Giang Việt, không biết là ai chụp lén, trong ảnh anh liếc về phía ống kính, ánh mắt vừa hoang dại vừa lạnh lùng.

 

Tôi nhìn bức ảnh ấy hết lần này đến lần khác, do dự cả một đêm, cuối cùng quyết định phải đích thân đi gặp Giang Việt để xem tình hình thế nào.

 

Thật ra muốn tìm Giang Việt cũng không khó. Tôi thậm chí chẳng cần hỏi ai, chỉ đứng ngoài cửa sổ lớp cậu, nhìn vào một cái là thấy ngay.

 

Trong biển người đông đúc, tôi liếc qua là nhận ra anh ấy liền.

 

Khí chất của anh rất đặc biệt, sinh viên đại học ở tuổi này thường thích mặc đồ hiệu, ai nấy đều đầy sức sống. 

 

Nhưng Giang Việt thì khác.

 

Anh ấy ngồi một mình ở hàng ghế cuối, mặc áo phông trắng đơn giản, mái tóc đen, đôi mắt sâu thẳm, trông như vũng nước c.h.ế.t không chạm tới ánh mặt trời, hoàn toàn lạc lõng với thế giới xung quanh.

 

Tôi so sánh khuôn mặt này với ảnh trên diễn đàn, chắc chắn là cùng một người.

 

Có lẽ vì tôi nhìn quá chăm chú, đột nhiên anh ấy quay sang nhìn tôi.

 

Bốn mắt chạm nhau, đôi mắt sắc bén ấy khiến tim tôi lỡ một nhịp.

 

Bị bắt quả tang đang lén nhìn, tôi giật mình, theo phản xạ liền ngồi thụp xuống, nấp dưới cửa sổ.

 

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com