Thật ra Khanh Linh không biết nên phản ứng ra sao.
Màn sáng trước mặt hai người đã biến mất, nhưng cảnh tượng vừa rồi vẫn hiện lên trước mặt cô.
Không biết vì sao, cô luôn cảm thấy cảnh tượng này dường như rất quen thuộc, giống hệt như một màn cô đã từng chứng kiến, đã từng nhìn thấy một Cố Vọng như vậy ở trước mặt cô, rơi vào bên trong khe nứt kỳ dị.
Cố Vọng thấy cô không nói lời nào, đi từng bước về phía cô: “A Linh.” Khanh Linh vô thức lui về phía sau, cuối cùng cũng hoàn hồn lại.
Cô hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?” Nhìn thấy trong hình ảnh là Lâm Ngân Chi đâm hắn, nên hắn mới có thể rơi vào.
Nhưng trong tiềm thức Khanh Linh lại không nghĩ như vậy.
Nếu thật sự là như vậy, theo lý Cố Vọng luôn muốn gi3t ch3t Lâm Ngân Chi, vì sao bây giờ lại dùng thân thể của Lâm Ngân Chi xuất hiện ở đây? Chỉ có một khả năng, đó là Cố Vọng cố ý kích thích Lâm Ngân Chi, nhân cơ hội thuận tiện nhập vào thân thể y.
Đây là khả năng Khanh Linh không muốn nghĩ tới nhất, nhưng lại có tính khả thi nhất.
Từ trước tới nay Cố Vọng chính là như vậy, hắn luôn có một loại điên cuồng muốn cùng người khác đồng vu quy tận.
Ví dụ như lúc ở trong Thần Cảnh Kim Uyên, ví dụ như lúc ở trong trận pháp trải rộng dưới mặt đất Hoài Thành kia.
Có một khoảnh khắc Cố Vọng cảm thấy mình thật sự rất hèn nhát, nhưng hắn lại bị Khanh Linh nắm chắc mệnh môn, dù sao hắn của lúc này cũng không muốn thứ gì khác nữa.
Chỉ muốn người ở trước mặt này thôi.
Cố Vọng mím môi, hắn cũng từng nghĩ sẽ có một ngày này, chẳng qua là đến trước thời hạn mà thôi.
Hắn có chút tự giễu: “Nàng muốn nghe điều gì?” Khanh Linh: “Lời nói thật.” “Phải.” Cố Vọng không chút do dự nói: “Trước khi xảy ra đã nghĩ kỹ rồi.” Nhận được câu trả lời này, thật ra Khanh Linh cũng không bất ngờ lắm.
Nhưng cô hơi khó chịu, giống như những thứ cô đã làm trước đây đều không có ý nghĩa gì, cô không cứu được Cố Vọng.
Hình như cũng không cứu được chính mình, như bị thứ nước sông lạnh băng đó bao phủ.
Cô gần như không thể tiếp nhận rụt bả vai lại.
Cố Vọng thấy sắc mặt cô tái hơn một chút, ấn đường nhíu lại: “A Linh…” Khanh Linh cụp mắt, nhẹ giọng nói: “Ta đã từng hỏi ngươi.” Cô đã từng hỏi hắn có muốn nhập ma không.
Hắn im lặng mỉm cười, bây giờ thậm chí ngay cả lời xin lỗi hắn cũng không dám nói, nói rồi không biết liệu A Linh của hắn có nhớ tới chút khoảng cách nguy hiểm sắp xảy ra không, rồi lại lần nữa đưa hắn về điểm xuất phát.
Sự thật là cô đã rời đi một lần rồi.
Một lát sau, Cố Vọng thu tay lại, khẽ liếm môi dịu dàng nói: “Sau này sẽ không.” Hắn sợ Khanh Linh không nghe thấy, lặp lại lần nữa: “A Linh, sau này sẽ không như vậy nữa, nàng muốn biết chuyện gì ta cũng nói cho nàng biết.” Khanh Linh quay đầu nhìn hắn: “Nhưng ngươi đã lừa dối rất nhiều lần.” “Ta đã không muốn biết gì nữa.” Lòng Cố Vọng bỗng dưng trĩu nặng, hắn hơi ngước mắt, màu đỏ trong con ngươi còn chưa rút đi gần như muốn thiêu đốt Khanh Linh.
Lúc này hắn rõ ràng không có sự đáng sợ như khi nhập ma, nhưng Khanh Linh vẫn cảm nhận được chỉ có hơn chứ không hề kém khi đó.
“Có.” Trong giọng điệu hắn nhiều hơn một chút cố chấp: “Nàng có mà.” “Nàng thử nghĩ lại đi, nhất định có.” Khanh Linh bỗng cảm thấy hốt hoảng, đúng thật là có.
Mấy ngày nay cô cũng thường xuyên nghĩ đến, sau này Cố Vọng sẽ ra sao, cuộc sống liệu có tốt hơn không, không cần phải chịu uy hiếp nữa.
Sau khi nhìn thấy hắn, những ý niệm trong đầu này cũng đã biến mất.
Trong tầm mắt đã xuất hiện người này, dường như cái gì cũng không nhớ nổi.
Khanh Linh bắt được cơ hội có thể phân tâm một chút, quay đầu nhìn sang.
Cửu Vực đã mở ra.
Chủ Thần nói phải phạt cô một tháng, nhưng bây giờ còn chưa tới một ngày, chẳng lẽ đã muốn thả cô ra rồi sao?
Khanh Linh có hơi nghi ngờ.
Nhưng nơi quỷ quái này không phải chỗ để nói chuyện, đã có lựa chọn, cô cũng không muốn nán lại chung một chỗ với Cố Vọng, như vậy đối với cô hay Cố Vọng đều không tốt.
Khanh Linh nhanh chóng cầm đồ lên, theo hướng đó đi ra ngoài.
Vừa mới bước một chân đi ra, lập tức nghe được giọng nói của Chủ Thần vang lên bên tai: “Đây mới là trừng phạt.” Khanh Linh còn chưa kịp phản ứng, lập tức cảm nhận được một lực hút hút cô vào trong.
Chờ đến khi cô lần nữa lấy lại tinh thần mới phát hiện nơi mình đang ở vậy mà lại là Cấm Nhai.
Khanh Linh khó tin quay đầu lại, xung quanh một mảnh đen kịt, ngay cả ánh trăng trên bầu trời cũng không nhìn thấy, gió âm u thổi qua mang theo một chút hơi lạnh.
Mấy đám lửa ma trơi màu xanh âm u bay tới bay lui, vừa âm trầm vừa đáng sợ.
Là Cấm Nhai, nhưng cũng có chút khác lạ.
Bởi vì nơi này không có những hoa cỏ mà cô đã trồng, cũng không có cửa gỗ chắn gió trước đó cô làm.
Trừng phạt mà Chủ Thần nói là có ý gì? Khanh Linh rũ mắt, chợt phát hiện trong tay mình còn đang cầm phần tư liệu mà Chủ Thần đã đưa cho cô trước đó, còn có quyển sách đã bị cô chỉnh sửa kia nữa.
Cô im lặng, lúc này cũng không biết nên làm gì, đành ngồi xuống, dự định sẽ đọc kỹ từ trong ra ngoài quyển sách này lần nữa.
Nhưng cô vừa mở sách ra, lại thấy những chỗ từng bị cô sửa đổi đều không có chữ viết.
Khanh Linh lật qua lật lại xem mấy lần, vẫn không nhìn thấy gì.
Quá kỳ lạ.
Khanh Linh còn đang thắc mắc, Linh Si lại không biết từ chỗ nào đột nhiên bay ra, nhỏ giọng nói: “Chủ tử, có người đến.” Khanh Linh cất kỹ những thứ này xong, ngẩng đầu.
Chỉ thấy hai hồn phách một nam một nữ đang chậm rãi tới đây, rõ ràng chính là Tam hoàng tử và Tam công chúa cô đã gặp trong cảnh thí luyện trước đó.
Lúc này hồn phách của bọn họ dường như đang rất suy yếu.
Trong con ngươi sáng màu của Khanh A Linh nhiều hơn một chút ngạc nhiên, nhưng lại ngồi yên bất động.
Hai người vừa đến đã quỳ xuống với cô: “Quỷ chủ đại nhân! Xin ngài hãy giúp chúng ta.” Khanh Linh không thích nhất là người khác quỳ với mình, cô đứng lên: “Có lời gì thì đứng lên nói.” “Hai huynh muội chúng ta vốn là hoàng tử và công chúa của nước Cam Lạc, nhưng trước đó không lâu nước Cam Lạc rơi vào chiến loạn…” Những lời bọn họ nói đều là bối cảnh giới thiệu trong sách.
Những thứ này Khanh Linh đều biết, nhưng điều khiến cô bất ngờ chính là, lần này mình còn chưa lên tiếng mà giọng nói đã phát ra ngoài: “Hồn phách của các ngươi sắp tan biến rồi.” Khanh Linh sửng sốt, xác định lại lần nữa, lời này đúng là mình nói.
Cảm giác này tựa như trạng thái đồng cảm, rồi lại giống như không phải.
Cô có thể làm chủ hành động của mình, nhưng trong thân thể lại như có một cái tôi khác, cũng đang làm chuyện mà mình muốn làm.
Đây chẳng lẽ là… tình tiết kịch bản mà cô đã sửa lại sao? “Đúng vậy.” Hai người cúi đầu: “Ngài là Quỷ chủ, nhất định sẽ có cách.” Khanh Linh nghe được mình nói: “Ta đúng là có cách.” “Nhưng lại không cứu được các ngươi bao lâu.” Cô lấy ra một viên Hồn Châu: “Hạt châu này có thể giúp hồn phách các ngươi không tiêu tan, nhưng bây giờ các ngươi đang rất suy yếu, ăn vào cũng sẽ có tai hại khác.” Cô buông tay ra, Hồn Châu lập tức trôi đến trước mặt hai người, hai người ở đối diện không chút do dự cầm hạt châu qua.
“Khoan ăn vội, ngẫm lại hậu quả đã.” Khanh Linh dặn dò, cô dừng một chút rồi nói: “Nhưng dù sao cũng là ngoại lực, một ngày nào đó các ngươi vẫn sẽ biến mất.” “Ở lại được một ngày cũng coi như một ngày.” Hai người đáp.
Khanh Linh không nói gì nữa.
Nhưng hai người cũng không rời đi ngay mà lại nói: “Còn một yêu cầu quá đáng nữa.” Khanh Linh nhướng mắt: “Gì cơ?” Tam hoàng tử và Tam công chúa liếc mắt nhìn nhau, hơi có vẻ mất mát: “Cam Lạc đã không còn, nhưng nhóm tùy tùng theo hầu trong hoàng cung này lại là vô tội.” Khanh Linh hơi bất ngờ: “Muốn ta cứu bọn họ?” Hai người đồng loạt gật đầu.
Khanh Linh mím môi: “Hồn Châu chỉ có một viên.” Biểu cảm trên mặt bọn họ lộ ra chút mất mát, Khanh Linh im lặng suy nghĩ, như là nghĩ đến gì đó, khẽ thở dài: “Trên đời này, hồn phách cuối cùng rồi sẽ tiêu tan, nhưng nếu như ở nơi khác thì cũng không phải không thể.” “Có điều sau này các ngươi cũng chỉ có thể bị nhốt ở chỗ đó.” Tam hoàng tử vừa nghe, chỉ cần có thể ở lại thì cái gì cũng được.
Dù sao trí nhớ của bọn họ cũng chỉ là con người và sự việc trong cung mà thôi.
Cô không rõ vì sao mình phải dạy những thứ này, chẳng lẽ là muốn tăng thêm chút tình tiết lạ kỳ trong quyển sách này sao? Dù sao ở trong tư liệu mà Chủ Thần đưa cho cô cũng chỉ có những hồi ức quá khứ đó của cô.
Những phần ngoại lệ này là chuyện xảy ra sau khi cô đi vào tổng cục, cũng không phải cuộc đời, cô cũng không biết mục đích của mình là gì.
Nghĩ như vậy, trước khi Tam hoàng tử và Tam công chúa rời đi, Khanh Linh lại nghe mình hỏi một câu: “Trong số các hoàng tử trong cung các ngươi, các ngươi có quan hệ tốt với ai nhất?” Hai người còn chưa hiểu ra vì sao Quỷ chủ lại đột nhiên hỏi vấn đề này, nhưng trong ánh mắt vẫn lộ ra chút tự hào: “Đương nhiên là Lục đệ rồi.” “Lục đệ của chúng ta, nhân sinh tốt tư chất cũng tốt, rất thông minh.
Lúc phụ hoàng còn sống cũng rất coi trọng đệ ấy, còn muốn cho đệ ấy làm thái tử nữa.” “Lục đệ…” Khanh Linh nhẹ giọng lặp lại một lần, cong cong khóe mắt: “Ta nghe nói các ngươi vẫn còn một đệ đệ nữa.” Nhắc tới người này, vẻ mặt hai người đều thay đổi, trong mắt bọn họ nhiều hơn một chút hận ý không thèm che giấu: “Chính bởi vì hắn mà Cam Lạc mới lưu lạc tới tình cảnh hiện tại, hắn chính là ma quỷ!” Khanh Linh thu lại độ cong nơi khóe miệng: “Các ngươi đi đi.” Hai người không biết vì sao vẻ mặt Quỷ Chủ lại đột nhiên lạnh xuống, nhưng vẫn nghe lời rời đi.
Khanh Linh lại ngồi xuống, quan sát ảo cảnh âm u lạnh lẽo xung quanh, khẽ thở dài.
Giọng nói nhẹ nhàng phát ra: “Phần diễn của nhân vật chính ta không thể động vào, hy vọng như vậy có thể giúp được ngươi.” Lời này khiến cho Khanh Linh còn đang quan sát mọi việc hơi ngây ra.
Như vậy là có thể giúp được hắn sao? Hồn Châu này chính là thiết lập chính cô viết thêm, hơn nữa còn mạnh mẽ thêm vào những cảnh không quan trọng.
Cô cười thầm, theo hai người này tìm được chỗ của Tiểu Cố Vọng.
Cô không đi ra ngoài, chỉ đứng ở trong bóng tối quan sát.
Dù sao cũng là mình, lúc này Khanh Linh mới biết khi ấy mình có tâm trạng gì.
Nếu những việc này đều do cô sửa đổi, vậy thì nhất định không thể để tổng cục biết, đương nhiên cũng không thể để mình xuất hiện trước mặt nhân vật chính, cho nên trước đó cô đành phải bắt tay vào những vai phụ kia.
Lúc này Cố Vọng đang một mình quỳ gối ở Điện Bảo Hoa, lưng eo ưỡn thẳng.
Trên người chỉ mặc một bố y hết sức đơn bạc, thậm chí ngay cả đạo bào của Vô Trần Sơn hắn cũng không có để mặc.
Vô Khuynh trưởng lão đứng trước mặt hắn: “Con đang viết gì vậy?” Cố Vọng nhỏ giọng đáp: “Tên.” “Con sửa lại chữ Vong* ta đặt cho con, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì?” (*Vong nghĩa là quên, Cố Vong nghĩa là cố quên) Khanh Linh nhớ rất rõ nơi này.
Cố Vọng đã nói là “thấy hay.” Nhưng lúc này, câu trả lời của Cố Vọng lại không giống.
Giọng hắn hơi nhỏ, nhưng Khanh Linh vẫn nghe được: “Bởi vì không nên quên.” “Quên không được.” Hắn nói: “Thế thì làm Cố Vọng đi, ‘Vọng’ trong ‘Tứ Ý Vọng Vi’*.” (*Tứ ý vọng vi: nghĩa là cố tình làm bậy) Nét mặt của Vô Khuynh trưởng lão nháy mắt thay đổi, ông ta nhíu mày nhìn Cố Vọng lúc này vẫn chỉ là một đứa nhỏ, trầm ngâm hồi lâu: “Quỳ tiếp đi, ngày mai đứng lên nói cho ta biết câu trả lời của con.” “Sư phụ.” Cố Vọng: “Không cần đợi đến ngày mai đâu.” “Con không vào cửa Phật.” Vậy mà trong giọng nói non nớt của hắn còn mang theo ý cười: “Nơi này rất sạch sẽ, con không xứng.” Vô Khuynh trưởng lão hơi khựng lại, không nói lời nào lập tức đi vào trong Điện Bảo Hoa, cũng không bảo hắn đứng lên.
Khanh Linh lặng lẽ nhìn Cố Vọng quỳ gối ở nơi đó, có chút ngơ ngác.
Từ nhỏ hắn đã sống ở Vô Trần Sơn, nhưng lại không được xem là đệ tử của Vô Trần Sơn hoàn toàn.
Kết quả nguyên nhân lại là vì chuyện này sao? Không phải bây giờ Cố Vọng chỉ mới bảy tuổi thôi ư? Sao lại có kiểu tư tưởng mình không xứng này? Nhưng nghĩ đến đây, Khanh Linh lại nhớ tới mình năm bảy tuổi.
Cô của khi đó, cho dù là ngồi ở trên ghế sofa trong căn nhà kia thì cũng không dám làm càn, chỉ co mình ngồi đó, sợ mình bị ghét bỏ, lại bị vứt đi.
Trong lòng Khanh Linh có chút chua chát.
Thân thể Cố Vọng dường như còn chưa khỏe lại đã bị nhốt ở chỗ này, lúc này cho dù là quỳ thì trên trán cũng đã ứa mồ hôi lạnh, nhưng hắn ngay cả một tiếng cũng không thốt ra.
Dường như từ nhỏ tên này đã có tính tình như thế, bướng bỉnh, kiên trì một cách quái gở.
Cô muốn tiến lên, rồi lại không thể.
Khanh Linh yên lặng ngồi xuống, âm thầm ở bên cạnh hắn, bây giờ cô không làm được gì cả.
Cô rõ ràng nhớ hắn, ở đây cô hoàn toàn khác biệt, A Linh của hắn cũng đến đây.
Cố Vọng chìa tay ra muốn kéo Khanh Linh, nhưng Khanh Linh lại né tránh.
Cô nhìn Cố Vọng, không lên tiếng.
Cố Vọng rất không thích mình của hiện tại, hắn chỉ có thể ngửa đầu lên nhìn cô: “Sao vậy?” Khanh Linh nghĩ thầm: Ta cũng có biết gì đâu.
Cô không còn đứng ở Vô Trần Sơn nữa mà xuất hiện ở bên ngoài khe nứt kỳ dị.
Khe nứt kỳ dị lúc này cũng khác với trong quá khứ, nham thạch nóng chảy sôi trào kia cuốn theo Ma vật và oán linh của nó như là muốn từ bên trong lao thẳng ra ngoài.
Tiếng sấm sét vang dội xung quanh, một một tia sét bổ xuống như chiếu sáng nơi này thành ban ngày.
Nước biển Hải Lâm Uyên cũng quay cuồng, tựa như chớp mắt tiếp theo sẽ ập tới đây, hợp thành một thể với khe nứt kỳ dị này.
Ma vật gào thét ầm ĩ, đang mặc sức điên cuồng, ngay cả nước biển cũng như thế.
Lúc tia sét bổ xuống, Khanh Linh nhìn thấy phía trên khe nứt kỳ dị, trên nham thạch nóng chảy đang sôi trào, những Ma vật kia đang vây quanh một người.
Bộ y phục màu đỏ của người nọ tung bay, tóc đen như mực theo cuồng phong bay tán loạn, hắn nhàn nhã như được những Ma vật đó hỗ trợ.
Không phải tình tiết trong kịch bản của hắn, đây là kết cục trong sách, bây giờ hắn đang định hủy diệt tất cả.
Hắn là vương giả nơi này.
Hơn nữa ở đối diện hắn là một Lâm Ngân Chi toàn thân bạch y, trong tay cầm một thanh kiếm.
Cố Vọng miễn cưỡng nhướng mắt, nhìn Lâm Ngân Chi cười khẽ: “Không sao, về sau những thứ này sẽ không tồn tại nữa.” Khanh Linh sửng sốt.
Lúc này bên tai cô lại đột nhiên xuất hiện giọng nói của Chủ Thần: “Tiểu Khanh Linh, cô bóp méo kịch bản khiến nội dung về sau của thế giới trong sách thay đổi, cũng không thành công ngăn cản Cố Vọng nhập ma, bây giờ chỉ có thể ngăn cản kết cục vốn có của cuốn sách, đây mới xem là hoàn thành nhiệm vụ.” Khanh Linh: “…” Cho nên cô phải ngăn thế giới này bị hủy diệt sao? Cái này phải làm cách nào đây? Không phải cô không có lòng tin mà là cô tự mình hiểu lấy, cô đánh không lại Cố Vọng sau khi nhập ma.
Cộng thêm mấy năm gần đây Cố Vọng đã tạo nghiệt ở Ma Giới, cả Ma Tộc sẽ xâm nhập vào thế gian, những Tiên Môn thế gia đó cơ bản không trông chừng được.
Tiếng sấm gầm tiếng sau còn to hơn tiếng trước.
Giết Cố Vọng… Điều này không có khả năng.
Từ đầu tới cuối Khanh Linh không hề có suy nghĩ muốn giết hắn, cô chỉ muốn cứu hắn, cũng là cứu bản thân mình.
Những ký ức quá khứ đang không ngừng chiếu đi chiếu lại trong đầu, Khanh Linh không nhịn được nhắm mắt lại.
Cảm hóa hắn ư? Cô dựa vào cái gì? Khanh Linh chậm rãi đi ra ngoài, lúc này, hai người đang đánh nhau trên không trung dường như cũng chú ý tới cô, cùng nhau quay đầu lại, cả hai đều sững sờ.
Ấn đường Lâm Ngân Chi nhíu lại, giống như nghĩ đến gì đó, nhanh chóng lao về phía Khanh Linh: “Đi mau.” Nhưng y vừa tới đây đã bị một viên Phật châu công kích.
Cố Vọng ngước mắt lên, ngẩng đầu nhìn Khanh Linh: “A Linh, nàng đang lo lắng cho ta sao?” “Hay là nói, nàng đang lo ta sẽ hủy đi những thứ này?” Hắn hơi mỉm cười: “Nếu không thì sao lúc này mới xuất hiện.” Thật ra ta đã xuất hiện từ sớm rồi.
Khanh Linh còn chưa kịp lên tiếng, Lâm Ngân Chi bên cạnh lại đột nhiên cầm kiếm đâm về phía Cố Vọng.
“Bây giờ ngươi vẫn muốn nhìn nàng bị kéo vào cùng ngươi sao?” “Nếu như có thể,” Cố Vọng kẹp lại thế công của y, chậm rãi đứng dậy: “Thì đã không đến mức cô tịch nhiều năm như vậy.” Hắn nghiêng đầu, cười nói: “A Linh, nàng vẫn chưa trả lời ta.” “Không phải.” Khanh Linh nhìn hắn, nếu đây là Cố Vọng có ký ức, thế thì cô cũng không ngại cho hắn biết: “Ta đã xuất hiện từ sớm rồi.” Cố Vọng sửng sốt.
Khanh Linh lén lút quan sát bốn phía, đang tìm một cơ hội thích hợp.
“Cố Vọng, không phải ta lo ngươi sẽ hủy đi những thứ này.” Cô chân thành nói: “Ta chỉ đang lo lắng cho ngươi.” Cô Vọng bật cười một tiếng.
Cô lo cho hắn nhiều như vậy, nhưng cô lại không yêu hắn.
“Lâm Ngân Chi.” Cô quay đầu, thật sự hơi sốt ruột: “Giúp ta một chút.” Lâm Ngân Chi lại không nhúc nhích, đồng tử của y tối sầm lại: “Khanh cô nương, như vậy với hắn mới là điều tốt nhất.” Nói xong, y lại đi về phía Khanh Linh, thanh kiếm kia như muốn chặt đứt quỷ khí đang giữ chặt Cố Vọng của Khanh Linh.
Khanh Linh lập tức phân quỷ khí hất kiếm y ra.
“Cố Vọng!” Lần đầu tiên cô dùng giọng lớn như vậy nói chuyện, còn có hơi run rẩy.
Cô không phải chỉ muốn cứu một Cố Vọng trong sách, mà còn có một Cố Vọng khác nữa.
Cô không đồng ý! “Quay về.” Cổ họng cô hơi khô khốc: “Không cho ngươi đi.” Cố Vọng nhìn dáng vẻ này của cô, có chút sửng sốt.
Đây là thứ mà trước đây hắn đã nghĩ tới vô số lần, mong đợi vô số lần.
Cố Vọng nghĩ ngợi lan man: Vậy mà ta lại làm nàng khóc, ta thật đáng chết.
“Ta thật sự rất ghét nhận lỗi với nàng.” Cố Vọng nhếch môi: “Nhưng mà, thật xin lỗi.” Hắn lẩm bẩm hỏi: “A Linh, có phải nàng cũng có một chút thích ta không?” “Đi ra ngoài…” Cố Vọng không nói gì, đột nhiên cảm giác được sức lực của Khanh Linh yếu đi.
Cô đã từ bỏ rồi sao? Vừa nghĩ như vậy, chợt nghe Lâm Ngân Chi bất thình lình hét lên một tiếng: “Khanh Linh!” Con ngươi Cố Vọng lập tức co rút, trong nháy mắt hắn đang phân tâm đó, Khanh Linh đã phân ra hư thể của mình.
Một tia sét phá vỡ đêm tối, tất cả trói buộc vốn đang quấn chặt trên người Cố Vọng đều được nới lỏng.
Hắn nhìn thấy Khanh Linh đã bị nham thạch nóng chảy nuốt chửng, bỗng chốc như mất đi năng lực suy xét.
Quỷ khí đang trói chặt hắn nháy mắt biến mất, một giọng nói khẽ vang lên: “Ngươi không thể chết được.” “Ta đến đây để cứu ngươi, đã đến từ rất lâu rất lâu trước đó.”.