Dạ Lung

Chương 29: Đến Đan Đường



Nghe thấy Y Thần nhắc đến cái tên Trần Y, Phong Trần lại càng bất ngờ, hắn không biết vì sao nàng lại đoán ra được. Phong Trần thấy tình huống này không thể che giấu thân phận Trần Y nữa nên hắn lựa chọn nói thật, từ việc luyện tập Bách Bộ Phục Sinh Thuật, đến lên đấu với Hỏa Nham, tới việc làm nhiệm vụ. Tuy Phong Trần kể ra sự việc mà hắn làm trong một tháng, Y Thần trong lòng nổi lên một cột sóng lớn, một ngày học xong một bộ pháp, giao đấu trực diện U Sư sơ kỳ còn chiến thắng, cả đám U Sư dám đánh nhau với U thú, đây là những gì mà một người được coi là phế căn có thể làm sao? Những việc này trước đây với thiên phú của mình, Y Thần đến nghĩ cũng chưa từng nghĩ, vậy mà Phong Trần lại làm được trong khi hắn không có chút tu vi nào.

Trong lòng nổi sóng nhưng trên mặt Y Thần lại không có chút biến sắc nào, nàng lên tiếng:

Khi ta từ ngoài về, đã nghe được các đệ tử đang bàn luận về một đệ tử tên Trần Y.

Ban đầu cũng không nghĩ là ngươi, nhưng ta về đây không thấy ngươi đâu, gọi Thanh Thảo hỏi, nàng nói không thấy ngươi ra khỏi Y Cư.

Mà kỳ lạ, sau ba ngày nàng đưa đồ cho ngươi thì có một bóng đen từ trên núi chạy xuống, nàng nghi là có đệ tử hay trưởng lão nào đến dược viên quậy phá.

Ngay hôm đó lại có đệ tử xưng là đệ tử Y Phong lên đấu với đệ tử Linh Phong, vậy mà còn chiến thắng.

Ta thấy nghi ngờ nên điều tra một chút, vậy là tra ra đệ tử kia sau khi đấu xong cùng với đội Huyết Chiến đi làm nhiệm vụ, lúc đó chưa chắc chắn là ngươi.

Giờ đây cộng với việc ngươi kể ta mới khẳng định.

Nghe Y Thần phân tích một hồi, Phong Trần cũng phải cảm thán với trí tuệ của nàng, hắn lên tiếng vỗ mông ngựa:

Thật không hổ là phong chủ một phong, đã phong hoa lại còn có trí tuệ, như vậy sao có nam nhân nào xứng với người chứ.

Đương nhiên, phải xem đó là ai chứ.

Y Thần nhìn thấy hắn giơ ngón cái, cộng thêm cả những lời khen có cánh kia, tuy nàng cũng không hay nghe những lời tâng bốc, nhưng mỗi lần Phong Trần khen, nàng lại không cảm thấy ghê tởm, ngược lại nàng lại có chút hưởng thụ. Đang tự thưởng cho bản thân thì nàng nghe Phong Trần lên tiếng:

À, sư tôn, người ra ngoài có mệt không ạ, để đồ đệ đấm bóp cho người a.

Vốn dĩ Phong Trần chỉ muốn đấm bóp để sư tôn cho qua chuyện hắn ra ngoài lần này, ai ngờ câu hỏi này lại để nàng kéo sang chuyện khác.

Ừm…, ta đi xuyên suốt một tháng, người cũng có chút căng cứng, ngươi qua bóp vai cho ta đi.

Lát nữa ta có quà cho ngươi.

Không ngờ vốn đấm bóp để chuộc tội, ai ngờ lại có quà, mắt hắn sáng lên, chạy qua sau lưng, đặt tay lên vai bắt đầu đấm bóp. Sở dĩ Y Thần không đề phòng tên này có ý đồ xấu với nàng là khi ánh mắt của hắn đối diện với nàng hoàn toàn không có dục vọng trong đó. Nàng không biết tại sao, nàng học y rất lâu rồi nhưng trường hợp một nam nhân nhìn vào nữ nhân không có dục vọng là rất ít, điều này có khá nhiều lý do nhưng nàng không biết lý do của Phong Trần là gì. Có khi nàng nghi ngờ giới tính hay chức năng sinh lý của hắn có vấn đề nhưng khi nàng kiểm tra hắn thì rất bình thường, thật kỳ lạ…

Sau khi được sử dụng liệu trình đấm bóp cộng với khoản khen nổ mũi, Y Thần cảm thấy đã đủ và ra hiệu dừng lại. Nàng phẩy tay và nói:

Đây là số thuốc cần cho ngươi luyện thể lần trước còn thiếu, ta mang nốt về cho ngươi.

Đây là thuốc giúp ngươi luyện thể, cũng là một số phương thuốc thông thường, ngươi nghiên cứu tạm trước rồi sau ta sẽ tính tiếp.

Nàng chỉ tay vào đống đồ ở trên bàn, khi thấy đống đồ mà sư tôn mang ra hắn đã không nhịn được, lao vào xem, nào là Huyết Thảo, Ngọc Cân Đằng, Cương Cốt Quả, đầy đủ bảy ngày còn lại, cộng thêm một đống đan dược và đan phương cấp thấp nữa, lần này sư tôn cho hắn quà quá lớn rồi. Nàng thấy tên này quá ham tài rồi, liệu nàng có sai khi nhận hắn làm đồ đệ không, nàng lại tiếp tục:

Ta cần bế quan một thời gian ngắn, về những phương thuốc cấp thấp nếu muốn, ngươi có thể tìm Thanh Thảo để chỉ giáo.

Lần ta xuất quan sẽ là ngày ngươi báo cáo kết quả, nếu không như ta mong muốn, kết cục không chỉ có một chiếc giày như hôm nay đâu.

Nói xong nàng định đi về phòng, Phong Trần sực nhớ ra, hắn lên tiếng gọi:

A, sư tôn, hình như người quên gì rồi a?

Quên gì…

Nàng quay lại trả lời, nhìn Phong Trần mặt mũi lấm lét, nở nụ cười tham tài, hai tay xoa xoa vào nhau, giọng điệu gian manh.

Sư tôn cứ yên tâm, nhiệm vụ người giao ta chắc chắn không làm người thất vọng.

Nhưng có một cái…

Có rắm mau thả.

À thì, muốn luyện thuốc cần có đỉnh luyện, sư tôn có thể cho đồ đệ mượn đỉnh không?

Nghe Phong Trần đưa ra vấn đề, Y Thần cũng suýt nữa quên vấn đề này, nàng nghĩ: “Tên này lại dám có ý đồ xấu với đồ của ta, ta mà còn lại để cho ngươi chiếm tiện nghi sao?” Nàng hắng giọng, phất tay:

Ẹ…, ừm…, đâu là đỉnh mà ngày xưa sư tôn đã truyền cho ta, bây giờ ta truyền lại cho ngươi, ngươi phải trân trọng nó đấy.

Một chiếc đỉnh màu đen hạ xuống bàn, nhìn như được làm bằng sắt vậy, theo suy đoán của Phong Trần cái đỉnh này phải hơn hai mươi năm rồi, mặt hắn đen lại như vừa ăn phải phân chuột. Lời nói của sư tôn không đi kèm với nhau gì cả, nhìn nàng đi vào phòng mà Phong Trần giận mà không dám nói, lòng trả thù sư tôn lại được tích thêm. Y Thần đi vào phòng với vẻ mặt đắc ý khi thấy biểu hiện của Phong Trần.

Đi vào phòng, Y Thần khởi động trận pháp, trận pháp vừa khởi động xong, nàng hai tay bịt miệng, loạng choạng tiến đến giường, ngồi xuống, nàng đưa mắt nhìn xuống lòng bàn tay, một ngụm máu tươi đỏ thẫm trên lòng bàn tay. Nàng nghĩ: “Lần này đi, cũng may mà lấy đủ, chứ không bỏ cái giá lớn như vậy mà không được gì thì đúng là…” Nàng ngồi lên giường đả tọa, vào tư thế ngồi thiền, bắt đầu vận chuyển công pháp, một luồng sinh mệnh từ từ làm dịu vết thương, bắt đầu quá trình trị thương.

Ở bên ngoài Phong Trần không biết chuyện gì, hắn vẫn còn tức giận vì sư tôn cho mình chiếc đỉnh nát. Một lát sau, hắn để lại chiếc đỉnh ở phòng khách cùng với phương thuốc, cầm thuốc luyện thể và thuốc trị thương vào phòng. Vào phòng hắn theo liều lượng cho thuốc vào bồn, bắt đầu ngâm, lần này ngâm thuốc hắn đã cảm nhận được dược lực của thuốc rõ ràng hơn. Lần này ngâm mất bốn tiếng đồng hồ, hắn ngâm xong lại lao ra rừng tre, lần này đã tu luyện được U lực nên Phong Trần lại lôi hết những vũ kỹ chưa học ra để tập luyện.

Bắt đầu với Bách Bộ Phục Sinh Thuật, trong suốt bảy ngày hắn đã lôi hết Ngọc Thủ Phá Huyệt Châm, Tiên Sư Kiếm Pháp, Tiêu Hồn Thuật, Tỏa Hồn Thuật ra để luyện. Khi tập những môn vũ kỹ này Phong Trần cảm thấy học khá nhanh. Khi Phong Trần luyện kiếm thì lại nhìn thấy thanh kiếm đã bị rạn nứt rất nghiêm trọng, đây là khi hắn dùng thanh kiếm này để đỡ phát công kích đầu tiên của U Hỏa Ám Trùng. Phong Trần nghĩ: “Có lẽ mình phải đến Luyện Khí Phong một phen, không thì chiến đấu người chịu thiệt là mình.” Trong bảy ngày qua Phong Trần sử dụng hết số thuốc mà Y Thần đưa cho, hiện tại thể tu của hắn đã đạt đến U Sư sơ kỳ. Không hiểu sao hắn sử dụng một lượng lớn thuốc như vậy mà cảnh giới tăng lên rất chậm, điển hình ngày cuối cùng chỉ dùng để củng cố thể chất, hoàn toàn không tăng lên được gì.

Luyện thể đã đạt bình cảnh, vũ kỹ cũng luyện hết, hắn nghĩ nên động đến phần luyện thuốc rồi. Đã quyết định, hắn chạy về Y Cư, vào lấy mấy đơn thuốc, lại nhìn thấy cái đỉnh sắt, mặt lại đen, nhưng nghĩ: “Giờ mà không dùng thì dùng cái gì, tu có U đồng nhưng mình muốn làm châm và kiếm vậy nên làm gì còn tiền mua cái khác, thôi vậy đành dùng cái đỉnh ghẻ này.” Ôm theo đỉnh và đơn thuốc chạy xuống núi, qua vườn thuốc nhìn thấy Thanh Thảo đang chăm sóc thảo dược, Phong Trần mở miệng gọi:

Thanh Thảo, ấy, Thanh Thảo… ở đây.

Nghe có người gọi, mọi người đang chăm sóc thảo dược đều ngẩng đầu lên, thấy một thanh niên mặc đào y, tay ôm hắc đỉnh, kẹp vài đơn thuốc đang vẫy tay về phía Thanh Thảo. Vài nữ đệ tử chưa biết mặt Phong Trần lên tiếng trêu đùa:

A…, vị sư đệ này cũng quá to gan rồi, dám thô to gọi nhỏ với Thanh sư tỷ.

Vị sư đệ này cũng quá đáng yêu đi, cũng quá xinh đẹp đi.

Hừ…, người này cũng quá nghèo rồi, đũa mốc mà đòi mâm son.

Mọi người nghĩ chắc chắn người này một là không được để ý, hai là sẽ bị đập cho một trận rồi đuổi ra khỏi Y Phong. Nhưng điều mà mọi người không ngờ đến, Thanh sư tỷ cốt cách thanh cao như tiên tử không nhiễm bụi trần, tâm đạo hoàn toàn dành cho y học, người mà đã từ chối lời ngỏ ý của các vị sư huynh được coi là thiên tài của các phong, vậy mà giờ đây nàng lại được một nam nhân trẻ tuổi gọi bằng tên, nàng còn không hề cự tuyệt. Nàng tiến tới nói chuyện với nam nhân đó, tất cả những người chưa biết đều giật mình kinh ngạc.

Thanh Thảo tới gần Phong Trần cúi hành lễ chào, lên tiếng:

Chào Phong sư huynh, không biết Phong sư huynh có gì phân phó.

Phong Trần nghe ra nàng có ý giữ khoảng cách, hắn vẫn thắc mắc có lý do gì mà nàng lại kỳ thị hắn vậy, nhưng vẫn mở miệng:

À, ta muốn học luyện thuốc, sư tôn hiện tại đang bận nên bảo ta đến tìm muội học hỏi kinh nghiệm.

Nghe phong chủ phân phó mình chỉ dạy cho vị Phong sư huynh này, tuy nàng không muốn tiếp xúc với Phong Trần nhưng vì phong chủ nên nàng đồng ý:

Nếu phong chủ đã phân phó, vậy mời sư huynh theo ta.

Mộc sư muội giúp ta chăm sóc đám thảo dược còn lại nhé.

Vâng thưa sư tỷ.

Nói xong Thanh Thảo nhờ một vị sư muội gần đó chăm sóc nốt chỗ thảo dược nàng làm dang dở, nàng ra hiệu cho Phong Trần đi theo. Nhìn theo bóng lưng hai người, những người bàn tán lúc trước lại nhốn nháo:

Đó là ai, là nhân vật nào, tại sao Thanh sư tỷ lại khách khí khi nói chuyện như vậy?

Không lẽ từ đây, Thanh sư tỷ đã trở thành hoa đã có chủ sao?

Vị Mộc sư muội vừa nãy Thanh Thảo nhờ lên tiếng:

Hừ, các ngươi mau im lặng đi, đó là Phong sư huynh, đệ tử chân truyền của phong chủ, nếu không muốn gặp rắc rối thì đừng nói nữa.

Nghe được đây là vị Phong sư huynh trong truyền thuyết của Y Phong, các nữ đệ tử vừa mới bàn tán vô cùng ngạc nhiên, không ngờ vị này lại trẻ như vậy, xinh đẹp như vậy, không hề nhận ra có nét vô sỉ nào. Tuy đã không lớn tiếng bàn tán nữa nhưng chuyển sang nói thầm. Phong Trần ôm đỉnh sắt đi theo Thanh Thảo, các đệ tử trên đường gặp lại toàn hành lễ với nàng còn hắn thì như bị lãng quên, hắn vô cùng bất đắc dĩ.

Đến Đan Đường, hai người bước vào, lại một hồi bàn tán. Thanh Thảo tiến về bàn giao dịch, nàng đưa ra lệnh bài, nói:

Một phòng luyện thuốc cao cấp.

Đệ tử ở bàn giao dịch ngẩng đầu lên nhìn, thấy là Thanh Thảo vội đứng dậy hành lễ, nhận lấy lệnh bài, quay ra sau, đưa lệnh bài ấn vào mặt của một ô số một hai ba. Phía sau bàn giao dịch có một bảng số, bảng chia thành một trăm ô vuông từ một trăm đến hai trăm, số càng cao chất lượng phòng càng thấp. Phòng chia ba loại hạ cấp, trung cấp và cao cấp, còn một loại nữa chỉ dành cho phong chủ hoặc trưởng lão mà thôi. Lấy xong số phòng, có người chạy ra dẫn đường cho hai người đến phòng luyện thuốc.