Yến Vân Hà không dám lên tiếng, thậm chí còn cố gắng ổn định tần suất hô hấp. Nếu để Ngu Khâm phát hiện hắn vẫn đang tỉnh, y nhất định sẽ rời đi. Nói không chừng y sẽ bị dọa đến nỗi trong khoảng thời gian ngắn sẽ không xuất hiện.
Thả lỏng xong, Yến Vân Hà bắt đầu nghi ngờ, hắn tự hỏi liệu đây có phải lần đầu tiên Ngu Khâm bỏ thuốc mê rồi trộm lẻn vào không.
Ngu Khâm biết hắn đã quỳ trong cung một lúc lâu. Điều này không có gì đáng nói. Dù sao y cũng là đô chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ, bất cứ tin tức nào cũng sẽ được truyền đến tai y đầu tiên.
Chỉ là vừa tới đã sờ chuẩn xác vào đùi phải của hắn, y biết nơi này từng bị thương.
Hắn có thể suy đoán rằng Ngu Khâm đã biết chân hắn từng bị gãy không?
Tuy rằng năm đó chuyện hắn bị cha ruột đánh gãy chân đã ồn ào đến độ tất cả mọi người trong kinh thành đều biết, nếu Ngu Khâm có biết thì cũng không lạ gì. Chỉ cần y đừng biết lý do chân hắn bị đánh gãy là được, Yến Vân Hà cảm thấy thật mất mặt.
Yến Vân Hà hé mắt, thích nghi dần với bóng tối. Hắn nhìn thấy Ngu Khâm móc ra một cái bình sứ từ trong ngực áo. Mùi hương quen thuộc thoảng qua, giống hệt mùi thuốc mà Dương ngự y đã kê cho hắn.
Chẳng lẽ phương thuốc trị thương của Thái Y Viện phối đều hệt như nhau à?
Yến Vân Hà nghĩ về việc chọn ngày nào đó đến Thái Y Viện xin thêm một bình thuốc trị thương để so sánh xem sao.
Không thể trách hắn nghĩ nhiều được, hiện giờ chuyện gì hắn cũng đều nghi ngờ. Tuy chỉ là một bình thuốc nhỏ, cũng không thể xác định được Ngu Khâm có liên quan gì với Thành Cảnh Đế hay không.
Ngu Khâm không biết trong lòng Yến Vân Hà bây giờ đang đầy ngổn ngang. Y đổ thuốc ra tay rồi xoa lên đầu gối Yến Vân Hà, chậm rãi duy trì lực ấn bóp nhẹ nhàng, như sợ chỉ cần hơi mạnh tay một chút cũng sẽ làm hắn tỉnh giấc.
Tuy rằng người đang say ngủ lúc này chỉ là giả vờ.
Bôi thuốc xong, Ngu Khâm ngồi bên giường một hồi. Yến Vân Hà nhắm mắt, âm thầm phỏng đoán tiếp theo đây Ngu Khâm sẽ làm gì. Nhưng Ngu Khâm chẳng làm gì cả, y chỉ an tĩnh ngồi đó.
Yến Vân Hà có thể cảm giác được ánh mắt đối phương đã dừng lại trên mặt mình rất lâu, bỗng hắn cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười.
Khi hắn đi tìm Ngu Khâm để hỏi cho ra nhẽ việc xảy ra lúc hắn say rượu, người hạ thấp bản thân lại còn phân rõ giới hạn là đối phương. Người đòi đánh, đòi giết trong ngục, hung hăng cực độ cũng là Ngu Khâm. Cuối cùng, nửa đêm lén lút lẻn vào bôi thuốc cho hắn, bây giờ vẫn ngồi đây nhìn lén hắn, vẫn là y.
Cười xong, lại cảm thấy có chút phiền muộn.
Nếu Ngu Khâm không làm rõ như thế, hắn cũng có thể phối hợp với đối phương để cắt đứt mọi dây dưa. Dù hắn có không làm được, hắn có thể giả vờ làm thế đến một mức độ nhất định, thời gian qua hắn đã làm việc này rất ổn.
Lúc ở trong hoàng cung, lúc ở Kỳ phủ hắn đều làm không tệ, vì sao Ngu Khâm phải chọn lúc này để tới đây làm hắn dao động?
Ngay khi Yến Vân Hà tự hỏi liệu xoay người một cái có làm Ngu Khâm sợ không, trong nháy mắt Yến Vân Hà cứng người, hóa ra hắn mới là người bị dọa.
Chỉ vì hơi thở nhàn nhạt kia tựa sát lại, mái tóc mát lạnh lướt qua mặt hắn rồi tựa xuống gối đầu, đan xen cùng với mái tóc hắn.
Y đặt xuống một nụ hôn, thật cẩn thận để không lưu lại chút hơi thở nào, vừa chạm đã rời. Không phiền nhiễu đến Yến Vân Hà, chỉ muốn thỏa nỗi lòng riêng trong chốc lát.
Có đôi lúc hắn cũng không rõ rốt cuộc Ngu Khâm to gan hay là nhát gan nữa. Vẫn luôn là y chủ động tiếp cận, nhưng ngay khi phát hiện Yến Vân Hà cũng bước tới, y lại lẩn trốn nhanh hơn bất kì ai.
Yến Vân Hà biết vì sao Ngu Khâm không dám cả gan, hắn đã nhìn ra được trong thời gian qua. Thế cục không cho phép bọn họ trở nên quá thân thiết, huống chi là nảy sinh tình cảm. Chỉ là nếu Ngu Khâm cũng có lòng giống hắn, hắn sẽ cố gắng phấn đấu bằng bất cứ giá nào cho tương lai của cả hai.
Có lẽ một năm không đủ, nhưng sớm muộn gì Thành Cảnh Đế và Thái Hậu cũng phải có kẻ thắng người thua. Hắn tin Thành Cảnh Đế sẽ thắng, có lẽ đến lúc đó bọn họ sẽ không cần e dè nhiều như thế nữa.
Chỉ là hiện giờ, bọn họ...
Đầu ngón tay Yến Vân Hà khẽ nhúc nhích, hắn cảm giác có làn vải áo lướt qua. Đối phương đứng lên, hệt như lúc y tới, an tĩnh rời đi.
Hồi lâu sau khi đối phương đi khỏi, Yến Vân Hà mới mở mắt ra.
Hắn ngồi dậy, sờ lên môi rồi rầu rĩ mà nở nụ cười. Cười xong, Yến Vân Hà thắp đèn lên, gọi Tống Văn đang gác đêm bên ngoài: "Ta đói bụng, lấy ít điểm tâm tới đây đi."
Trước khi Tống Văn kịp xoay người, Yến Vân Hà lại nói thêm: "Phải là Đào Hoa Tô đấy."
Tống Văn thấy rốt cuộc hắn cũng chịu ăn uống còn chưa kịp vội mừng, nghe thấy ba chữ 'Đào Hoa Tô' liền hỏi: "Không phải lúc trước ngài đã nói không bao giờ muốn ăn nó nữa à?"
Yến Vân Hà bình thản trả lời: "Bây giờ muốn ăn lại rồi."
Tống Văn đáp: "Vâng, để ta đi lấy cho ngài. Ngoài Đào Hoa Tô ra ngài còn muốn ăn gì khác không? Mấy ngày ngài chẳng ăn gì mấy, trông gầy hẳn."
Yến Vân Hà lại không cảm thấy bản thân ăn ít, có điều bây giờ hắn quả thật rất đói bụng. Giống như ý thức biến mất lâu nay đã trở lại: "Thêm một chén mì đơn giản là được."
Ăn mì và điểm tâm xong, Yến Vân Hà súc miệng rồi nằm dài trên giường. Lần này hắn thiếp đi rất nhanh, một đêm yên giấc.
Hôm sau, Yến Vân Hà phát hiện Ẩn Nương đã không xuất hiện cả một đêm, sang ngày kế tiếp cũng không đi theo hắn. Xem ra Thành Cảnh Đế đã thôi giám sát hắn.
Yến Vân Hà cũng lười đi suy đoán tâm tư đế vương, sau khi tan triều liền chủ động tìm Phương Tri Châu, theo anh về phủ.
Bây giờ hắn cần nhanh chóng tìm ra người đứng sau giật giây Ngô vương, hẳn là Ngu Khâm đã từng gặp đối phương. Dựa vào tính tình của y, dù hắn có hỏi trực tiếp thì y cũng sẽ không trả lời, chẳng thà hắn tự mình điều tra.
Họ cũng cần phải phòng ngừa tai nạn có thể xảy ra với Thành Cảnh Đế, còn phải tìm ra thế lực sâu bên trong phe địch.
Hiện giờ Đại Tấn loạn trong giặc ngoài, nơi biên cương có Thát Đát như hổ rình mồi, trên triều lại có vô vàn thế lực kìm hãm lẫn nhau. Dù có muốn thi hành chính lệnh cũng gặp khó đủ đường.
Cũng may năm nay tuyết rơi đúng lúc, nếu sang năm mùa vụ không tồi, quốc khố có thể sẽ được dư dả hơn đôi phần.
Yến Vân Hà uống một ngụm trà nóng, nói thẳng: "Các người đá ta ra khỏi vụ buôn lậu nên ta vẫn chưa biết được mớ thuốc súng kia đi đâu. Đại lễ tế trời được hoàn thành thuận lợi, chắc là các ngươi đã tìm được rồi nhỉ."
Sắc mặt Phương Tri Châu hơi lạ: "Đúng là tìm được rồi, nhưng vì từ khi nghi ngờ Ngô vương không phải kẻ chủ mưu, ta vẫn luôn cảm thấy chỗ thuốc súng ấy hình như là bọn chúng cố tình để chúng ta tìm thấy."
"Số thuốc súng được một đám tử sĩ vận chuyển tới đài quan sát lúc nửa đêm, chúng định mai phục ở đó. Nhưng rốt cuộc lại bị lính gác của chúng ta vừa vặn bắt được." Phương Tri Châu nói.
Yến Vân Hà nghĩ tới động tĩnh lớn trong kinh thành vào đêm trước tiết đông chí lúc bắt giữ Ngô vương, liền nói: "Xem ra trên người đám tử sĩ đó có dấu ấn liên quan đến Ngô vương."
Phương Tri Châu trả lời: "Nếu không nhờ thế, làm sao chúng ta có thể ngay lập tức bắt được Ngô vương? Dù sao ông ta cũng là một phiên vương đấy thôi."
Yến Vân Hà: "Ngô vương sau khi bị tước phiên còn có thể có bao nhiêu binh lính?"
"Trên bề nổi không có, nhưng nếu ông ta trộm nuôi binh thì sao?" Phương Tri Châu nói, ánh mắt ánh lên vẻ lạnh lùng.
Yến Vân Hà cả kinh, vừa định nói ông ta lấy đâu ra tiền lại đột nhiên nhận ra: "Vân Châu chỉ là một trong những điểm vận chuyển. Nếu ở phạm vi khắp cả nước đều có những chỗ như vậy, đây không chỉ là buôn lậu thuốc súng nữa..."
Thấy hắn nghĩ thông suốt ngay, Phương Tri Châu gật đầu: "Mượn những tuyến đường thủy bí mật này để buôn lậu, tích lũy theo thời gian, chỉ sợ là đã sớm tích được cả một gia tài."
Yến Vân Hà hít vào một hơi: "Bệ hạ mấy năm nay vì các khoản tiền nuôi quân, còn có cứu tế các nơi, đã nghèo đến nỗi tư khố trống rỗng. Đường đường là hoàng đế, phê xong tấu chương liền bắt đầu tính đến các khoản thiếu hụt của Hộ bộ, ngay cả Càn Thanh cung cũng đã lâu chưa được tu sửa rồi."
Phương Tri Châu cười: "Bệ hạ luôn nói Càn Thanh cung không đổ cũng không dột, không cần tu sửa."
Yến Vân Hà day trán: "Nếu ngài ấy biết có người bòn rút được một đống tiền dưới mí mắt mình, chắc sẽ tức đến độ lại ném tách trà đây."
Phương Tri Châu bình thản nói: "Yên tâm, đống tách đó đều do các nghệ nhân có tiếng làm ra. Ném một cái bể một cái, ngài ấy tiếc của sẽ không đập đồ đâu."
Yến Vân Hà thở dài: "Chúng ta phải nhanh chóng bắt được thế lực phía sau kia. Ta cảm thấy sẽ có không ít bạc đâu. Nói không chừng sau khi sung vào quốc khố sẽ còn dư được một khoản để bù lại phần tiền riêng của bệ hạ."
Hai người liền bắt đầu tính toán làm sao để bắt được kẻ đứng sau vụ án kia, hoàn toàn bị đồng tiền làm mờ mắt. Người không biết còn tưởng hai người này không phải là mệnh quan triều đình mà là hai tên thổ phỉ điên nghèo túng.
Bàn chuyện xong, Yến Vân Hà còn chưa kịp rời đi đã thấy Du Lương đang hào hứng bước vào, trong tay xách theo một cái lồng chim.
Du Lương đang xách theo một con vẹt. Ngay khi nhìn thấy Yến Vân Hà, cậu ta liền vui vẻ khoe con chim của mình.
Con chim này rất thông minh, có thể nói không ít lời tốt lành. Nó còn có thể kêu tên Phương Tri Châu, một tiếng Phương Lan Chi gọi đến là thân thiết.
Nếu không phải chút nữa Yến Vân Hà còn có việc phải làm, chắc hẳn hắn đã ở lại chơi với nó rồi.
Du Lương thấy vậy liền hỏi: "Ngươi vội vàng đi đâu vậy?"
Yến Vân Hà tìm lấy một cái cớ: "Chân ta đau, chắc là vết thương cũ tái phát. Ta phải về phủ cho đại phu khám xem thế nào."
Du Lương lo lắng nhìn chân hắn: "Sao thế này, chút nữa ta cho người đưa thuốc đến cho ngươi, ngươi nhớ bôi thử xem."
Sau khi chào Du Lương, Yến Vân Hà cầm tấm lệnh bài mà Phương Tri Châu đưa cho, đến hàng điểm tâm Hoàng Thành Tư tìm người.
Chẳng mất bao lâu, hắn bước ra khỏi cửa hàng, cầm theo một vài bình thuốc mang về phủ.
Đợi đến khi màn đêm buông xuống, Yến Vân Hà khoác một chiếc áo choàng đỏ lẻn ra khỏi phủ. Đến khi ra được hắn mới kéo mũ áo xuống.
Mái tóc xoăn đen nhánh buộc lên lưng chừng, hắn cưỡi trên lưng một con ngựa lớn thong thả đi trên đường. Thẳng đến khi tới gần Ngu phủ mới ghì cương.
Không biết phải đợi bao lâu mới có một bóng người mặc phi ngư phục chậm rãi bước đến, nhìn người nọ như có chút mệt mỏi, mặt mày cũng không dễ chịu.
Yến Vân Hà giương cung, cài lên 'mũi tên' đã được chuẩn bị từ sớm rồi bắn chếch về phía đối phương.
Ngu Khâm nhanh chóng phản ứng được mà rút đao chặt ngang ám khí đánh úp. Trong phút chốc, cánh hoa bay múa, tựa như một bông hoa tràn trề nhựa sống.
Ngu Khâm ngạc nhiên nhìn về nơi Yến Vân Hà đang ẩn thân.
Yến Vân Hà cưỡi ngựa bước ra từ trong chỗ tối: "Ngu đại nhân chẳng lãng mạn gì cả."
Hắn thấy Ngu Khâm tròn mắt nhìn, nhịn không được cười.
Môi y khẽ nhích, dường như sắp buột miệng thốt ra điều gì đó nhưng lại nhịn xuống. Một lúc lâu sau mới hỏi: "Du Tri Hà?"
Người đang cưỡi trên lưng ngựa được ánh đèn đường soi rọi, đó là một thiếu niên. Tóc đen xoăn xoăn, đôi đồng tử nhạt màu. Là chàng thiếu niên Ngu Khâm đã từng có duyên gặp mặt, Du Tri Hà.
Du Tri Hà thúc ngựa tới trước mặt Ngu Khâm, hắn nhìn cánh hoa phủ đầy mặt đất rồi nở nụ cười tinh quái. Hắn vươn đôi tay về phía Ngu Khâm: "Chân cẳng ta không tiện, làm phiền Ngu đại nhân đỡ ta xuống ngựa nhé."
Ngu Khâm liếc về phía đùi phải của đối phương theo bản năng, giữa đôi mày càng nhăn chặt.
Nhưng y chẳng nói năng gì thêm, nhưng đôi tay vẫn vươn về phía cậu thiếu niên.
Người nọ nắm lấy tay y, nhảy khỏi ngựa. Cả người lọt vào lòng ngực y.
Mái tóc đen lướt qua đầu mũi, mùi hương đặc biệt chỉ thuộc về Yến Vân Hà tùy ý tràn đầy khoảng không.