Đã Từng Yêu, Không Ngăn Cản Chuyện Đòi Nợ

Chương 10



Ta và Ôn Du thay y phục đơn giản, rời phủ theo cửa hông kín đáo.

 

Đi ngang qua tường viện.

 

Văng vẳng nghe thấy phía bên kia tiếng Vân Ngưng gào khóc thảm thiết.

 

Lẫn trong đó là tiếng ho nghẹn ngào của Tiêu Ngọc Lương.

 

Nhưng...

 

Tất cả đã không còn liên quan đến ta nữa rồi.

 

13

 

Ta cùng Ôn Du một đường thẳng tiến về phương Nam.

 

Đi được nửa đường, nào ngờ công tử nhà họ Phương lại cưỡi ngựa đuổi theo.

 

Hắn lại là quỳ gối, lại là rơi lệ, khóc lóc ầm ĩ.

 

Ôn Du bị hắn quấy nhiễu đến bực bội vô cùng.

 

Đêm đó để lại một phong thư, lặng lẽ rời đi.

 

Nàng nói muốn đi khắp cửu châu, quyết không để tên phụ bạc ấy tìm được bóng dáng.

 

Ta thu lại thư nàng để lại, chỉ còn biết thở dài.

 

Năm xưa nàng viết thư gửi ta, mắng Phương Thiệu Hồng từng chữ như dao.

 

Ba chữ “phụ tình lang” như muốn xuyên thủng cả mặt giấy.

 

Về sau khi mang thai, lời văn tràn đầy hân hoan khó giấu.

 

Còn nay, trong lá thư từ biệt, nét chữ vẫn tung bay như trước—

 

Chỉ là không còn nỗi hờn giận sục sôi hay vui mừng sinh động như thuở nào.

 

Thánh Thượng tuy là người đầu tiên cho phép nữ tử làm quan, để chúng ta lập công dựng nghiệp.

 

Thế nhưng, chín tầng cung cấm vẫn là nơi nam nhân nắm quyền, xã tắc lễ giáo, rốt cuộc vẫn là “lấy chồng làm gốc”.

 

Ngay cả lời thề yêu thương trọn đời đôi bên không nghi kỵ, phần lớn cũng là do nữ nhân gắng gượng níu giữ.

 

Sông nước mênh mang.

 

Ta lạnh nhạt nhìn bóng người cô độc trên bờ đang cưỡi ngựa quanh quẩn.

 

Trong tay hắn còn nắm khăn lụa Ôn Du để lại.

 

Gương mặt đầy vẻ hối hận muộn màng.

 

***

 

Chín tháng sau, ta đang cùng đồng liêu trong Thương hội đối chiếu sổ sách vận chuyển lương thảo đến biên ải.

 

Chợt nghe bên ngoài ồn ào.

 

“Chưởng sự, phu quân trước đây của ngài đang quỳ trước cổng Thương hội, nói muốn cầu kiến.”

 

Tay cầm bút của ta không hề động đậy.

 

“Vậy cứ để hắn quỳ.”

 

Ta mang chức quan trong người, mọi hành tung đều phải trình báo triều đình.

 

Hắn tìm tới được cũng chẳng lạ.

 

Thiết Sơn đập bàn đứng dậy:

 

“Cái tên phụ bạc đó, giờ còn dám vác mặt đến đây! Để ta ra ngoài đánh cho một trận!”

 

“Phải đấy! Ra tay giúp chưởng sự rửa nhục!”

 

Ngươi một câu, ta một lời.

 

Chỉ chờ ta gật đầu là xông ra liền.

 

“Không cần,” ta đặt bút xuống, thong thả nói.

 

Thiết Sơn sốt ruột:

 

“Không dạy cho hắn một bài học, sao giống tác phong của chưởng sự chứ?”

 

“Nhiều người bắt nạt ít người, chẳng vẻ vang gì.”

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Ta thuận tay chỉ một tiểu tướng:

 

“Tứ Nhi, ngươi ra gặp hắn một chuyến.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Tứ Nhi tuổi vừa hai mươi, đúng độ m.á.u nóng hừng hực, nghe lệnh liền bước nhanh ra ngoài.

 

Chẳng bao lâu sau, liền vang lên tiếng quát giận dữ:

 

“Tiêu Ngọc Lương! Ngươi cái đồ vong ân phụ nghĩa còn dám tìm tới đây sao?!”

 

14

 

Tiếng binh khí vang lên dữ dội.

 

Chẳng mấy chốc, Tiêu Ngọc Lương đã phá cửa xông vào chính sảnh.

 

Hắn bước vào, áo quần xộc xệch, thân thể gầy gò như quỷ đói, chỉ còn đôi mắt vẫn ngoan cố nhìn thẳng về phía ta.

 

“A Chiếu…”

 

Hàng mày hắn khẽ động, xuyên qua đám đông, dừng lại nơi ta đang đứng.

 

Triệu Hoài vung rìu định c.h.é.m xuống:

 

“Con rùa khốn kiếp! Dám đả thương huynh đệ ta?!”

 

Nhưng Tiêu Ngọc Lương không nhúc nhích.

 

Ánh mắt hắn vẫn gắt gao nhìn ta, rồi rút kiếm nghênh chiến.

 

Chỉ sau vài chiêu, Triệu Hoài đã thất thế.

 

Một người thay vào, lại một người ngã xuống.

 

Cuối cùng, hắn ho ra máu, lảo đảo tiến đến trước mặt ta.

 

“A Chiếu… cùng ta trở về.”

 

Hắn đưa tay ra.

 

“Chúng ta bắt đầu lại từ đầu.”

 

Ta nâng chén trà, rót xuống đất:

 

“Đến nước này, ngươi còn cho rằng có thể quay về ư?”

 

“Nếu có thể quay về… ta đã chẳng phế Vân Ngưng.”

 

“Ngay cả đứa nghiệt chủng kia, ta cũng không cần nữa.”

 

“Đủ rồi.” Ta quát lớn, cắt ngang lời hắn.

 

“Khi ngươi lén lút tư tình với Vân Ngưng, có từng nghĩ đến chuyện nước đổ khó hốt?”

 

Hắn nhắm mắt, thống khổ:

 

“Ngày đại thắng, sau vài chén rượu, là họ xúi giục… ta nhất thời hồ đồ…”

 

Thật là một cái cớ nực cười.

 

“Nếu vô tình, sao lại hồ đồ?”

 

“Chẳng qua là tình lang hữu ý, giai nhân thuận lòng, nước chảy thành sông mà thôi.”

 

“Không phải thế, A Chiếu…”

 

“Mười năm qua, lòng ta chưa từng có ai khác…”

 

Hắn hoảng loạn tiến lại, định nắm lấy tay áo ta.

 

Nhưng đã bị Tiêu lão đầu chắn lại một bước.

 

“Họ Tiêu kia, ngươi có biết bao năm nay, đại đương gia vì ngươi mà cùng chúng ta vận lương tiếp tế, đã trải qua bao lần ám sát?”

 

Ông kéo ra bản đồ trải trên án.

 

Là một tấm bản đồ biên cương loang máu.

 

“Xem cái này đi.”

 

“Khi ngươi ôm tình mới, có từng nghĩ—có người vì ngươi, lội qua núi d.a.o biển lửa, chỉ để cho ngươi thêm một phần cơ hội sống?”

 

Những huynh đệ đã ngã xuống, từng người gượng dậy.

 

Ánh mắt đều ngập tràn căm phẫn.

 

“Vì ngươi, đại đương gia đã bỏ ra nửa gia sản để cầu lấy một khối hàn thiết.”

 

“Còn chiếc vòng tằm băng kia, đại đương gia vào Trùng Cốc ăn rắn nuốt rết suốt một năm, ruột gan lở loét, mới được Quỷ y ra tay cứu trị.”

 

“Nếu không có đại đương gia, với cái đầu ngu si của ngươi, cái ghế nguyên soái đó giữ nổi chắc?”

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com