Trong nhận thức của nhiều người, việc luyện thiên quang kình đến tầng thứ mãnh liệt như mặt trời, hòa quyện cùng ý thức để tiến hành thần du, nhất định phải là người có lai lịch không nhỏ.
Bởi vì, đây không phải là lĩnh vực của họ. Người đi trên con đường tân sinh, theo lẽ thường căn bản không thể thần du!
Ngay cả lão giả cưỡi trên bốn ngà voi trắng cũng lộ vẻ kinh ngạc, nhìn chăm chú bóng lưng của Tần Minh, nhìn hết lần này đến lần khác.
Thiếu nữ tóc bạc, dáng người thướt tha, mỗi bước đi đều khiến những vòng thần quang quanh thân nàng dao động như gợn sóng. Nàng cũng dõi theo sát sao, ánh mắt đầy bất ngờ.
Mặc dù nhiều người kinh ngạc đến ngây người, nhưng khi bình tĩnh lại, họ đều lắc đầu.
"Dù có là một vị thiếu tổ tự mình đến đây, e rằng cũng không qua nổi, bước vào đó chẳng khác gì tìm đến cái chết."
"Đúng vậy, chưa từng có ai có thể sống sót trở ra từ thần miếu!"
Cả đám người nét mặt trở nên nghiêm trọng. Rất hiếm khi có nhân vật phi thường tiến vào miếu, nhưng kết cục của họ thường cũng không khá hơn.
Bởi vì, chủ nhân của nơi này thực sự quá đáng sợ. Từng có những đại nhân vật đánh giá rằng nơi này có thể gọi là tử địa – một ngôi miếu tuyệt sát, nơi không có đường ra.
Khi Tần Minh bước vào miếu, trên mặt đất đầy cành khô lá mục, tựa như đã nhiều năm không có ai ghé qua. Đây không phải là một nơi hư ảo được xây dựng bởi ý thức.
Nó là một cụm kiến trúc cổ thực sự, mang đậm cảm giác thời gian. Không khí cũ kỹ, mục nát phả vào mặt, nhưng các tòa kiến trúc vẫn đứng vững. Mỗi khi hắc vụ tràn ngập, chúng lại xuất hiện ở vùng đất này.
Cùng với sự xuất hiện của Tần Minh, ánh sáng vàng rực rỡ bỗng tràn ngập từ mặt đất, phủ kín sân viện. Ngay cả những chiếc lá khô và cửa sổ mục nát đung đưa trong gió đêm cũng được phủ đầy kim quang.
Xung quanh, các bức tường viện khắc đầy hình ảnh bắt đầu trở nên trong suốt. Đó là chư thần hay quần ma? Tất cả đều phát sáng, có kẻ bay lên trời, có kẻ xuống địa ngục. Biểu cảm khác nhau, hoặc vui mừng, hoặc dữ tợn, tất cả cùng cất lên âm thanh vang vọng.
Tựa như có một đám đông quỷ thần đang tụng kinh cho Tần Minh, những ký hiệu dày đặc từ tường viện bừng sáng, bay về phía hắn.
"Đây là chủ nhân nơi này đang cân nhắc về ta sao?" Tần Minh dừng bước.
Ngay sau đó, hắn nhận thấy các chư thần và quần ma càng trở nên sống động, sinh động như thật, tựa như họ sắp bước ra khỏi tường. Những bài kinh tụng của họ cũng hóa thành vật hữu hình.
Các ký hiệu phát ra từ miệng họ kết thành những sợi xích vàng, từ bức tường viện lan rộng ra, hướng đến muốn quấn lấy Tần Minh.
Từ xa, đám người theo sau đồng loạt tập trung ánh mắt nhìn về phía này.
Có người hiểu được tình hình, không nhịn được thở dài: "Đây đúng là đãi ngộ cao cấp. Vừa vào đã bị kéo vào bức tranh ‘Khóa Thần Đồ’ để luận đạo."
Không ít người từng nghe nói, có người gọi bức tường này là “Tranh Chư Thần Luận Đạo,” cũng có người gọi nó là “Tranh Quần Ma Lâm Thế.”
Những kẻ bị khóa vào bức tường, hoặc là luận đạo thành công, cuối cùng phá vỡ mà ra, hoặc sẽ bị xích vàng đốt cháy chủ ý thức trong nháy mắt.
"Tiểu Ô, người mà ngươi quen có vẻ hơi liều lĩnh rồi." Thanh niên ba mắt lắc đầu nói.
Hắn đã nhìn thấy Tần Minh đứng gần bức tường mà không hề có dấu hiệu kháng cự, chẳng lẽ hoàn toàn không có sức phản kháng?
Những người khác cũng rất bất ngờ. Chẳng phải đây là một vị thiếu tổ sao? Sao lại có vẻ “hư” như vậy?
Một lão giả mở miệng nói: "Nơi này kiểm tra không liên quan nhiều đến đạo hạnh, mà chủ yếu dựa vào tài năng và khả năng mở đường. Nơi đây đánh giá những sinh linh có khả năng khai phá tương lai."
"Dù có là thiếu tổ thì sao? Có lẽ ngoài đời thực đã già đến mức sắp xuống mồ rồi. Dù thiên quang kình của hắn mạnh đến mức giống như một vầng thái dương khủng bố, thì đến đây cũng vô ích."
"Ơ?" Đột nhiên, mọi người phát hiện điều bất thường. Bóng lưng cao lớn kia không hề biến mất trong bức tường mà lại đang di chuyển, xem xét từng bức tranh phát sáng, sống động trên tường. Những hình ảnh trên tường dần tối đi, lùi lại và biến mất.
Tần Minh tiến lại gần, quan sát kỹ các bức tranh.
Những sợi xích trên tường không chạm tới được hắn, bị ánh sáng rực rỡ như mặt trời của hắn ngăn lại. Hơn nữa, ngược lại còn bị thiêu đốt, tất cả xích vàng đều đứt đoạn.
"Tại sao không luận đạo? Những bức khắc họa kia sao lại biến mất?" Có người kinh ngạc.
Nhiều người sững sờ. Hắn còn chưa tiến vào bức tường, vậy mà lại khiến các hình ảnh trên đó lùi bước?
Một sinh vật dị loại đỉnh cấp – Kim Sí Đại Bằng, phát ra ánh sáng mãnh liệt, nói: "Nếu ngươi đủ mạnh, dị tượng quanh thân sẽ thay ngươi nói chuyện, giúp ngươi biện giải kinh đạo."
Khi mọi người thấy con chim thần này, ai nấy đều rùng mình. Nó có lai lịch vô cùng lớn, rất có thể trong thế giới thực chính là một con Kim Sí Đại Bằng thực sự.
Thậm chí, có người đoán rằng nó có thể chính là con cổ bằng nổi tiếng trong đạo trường Thiên Bằng tại thành cổ Côn Lăng, danh chấn mười phương.
Một lão giả khoác áo lông vũ gật đầu, nói: "Đạo hữu nói đúng. Thiên quang kình của hắn chứa đựng chân nghĩa vượt trội, đã thay hắn nói, giúp hắn biện giải rồi."
Mọi người nhận ra, kẻ tiến vào miếu này hẳn đã luyện thành một loại thiên quang kình đặc biệt, rất có ích trong việc mở đường, bởi nơi này đánh giá tài năng, thiên phú.
"Thật bất ngờ. Ta cứ nghĩ đây là một lão già gần đất xa trời, dẫu đạo hạnh sâu đến đâu cũng chẳng có gì mới mẻ để thể hiện. Thật không ngờ hắn lại lợi hại như vậy."
Lão giả cưỡi bốn ngà voi trắng lên tiếng: "Ai nói nhất định phải là một thiếu tổ tuổi cao sức yếu? Nhỡ đâu đây lại là một nhân tài trẻ tuổi, mới xuất hiện thì sao? Có lẽ giả thuyết này gần với sự thật hơn."
Nhiều người nghe xong vẫn tỏ vẻ hoài nghi.
Bởi con đường tân sinh rất cần đến tuổi tác, càng già càng mạnh. Cần có thời gian để tích lũy. Nếu không phải một nhân vật lão luyện, làm sao có thể thần du bằng thiên quang kình?
Thanh niên mọc một chiếc sừng vàng trên trán nói: "Ừ, chúng ta cứ chờ xem. Nếu hắn là người trên con đường tân sinh, những cửa ải phía sau e rằng rất khó vượt qua, vì con đường này vốn đã đến điểm tận cùng, khó có thể mở rộng thêm nữa."
Tần Minh đi quanh bức tường viện một vòng, quỷ thần lùi bước, tất cả các hình vẽ trên tường đều biến mất. Hắn thử cảm nhận cảm xúc còn sót lại ở nơi này, nhưng lập tức nghe thấy tiếng vang chấn động tai óc.
Đó là âm thanh của toàn bộ ngôi thần miếu, tất cả các kiến trúc cổ kết nối lại với nhau, tựa như tiếng chuông lớn rung động, như muốn nghiền nát màn đêm.
Tần Minh lập tức dừng lại, không dám tiếp tục. Ngôi miếu này giống như một "sinh vật sống" khổng lồ!
Hắn bước vào sân thứ hai, thấy gạch xanh vỡ nát, cỏ dại mọc lên trong các kẽ nứt, mấy cây cổ thụ trơ trọi lay động trong gió đêm, lá vàng rụng rơi, toàn cảnh trông thật tiêu điều.
Khi hắn đến gần, một lư hương cao ngang người trong sân sáng lên, ánh sáng lan tỏa ra khắp sân.
Bên trong lư hương bằng đồng xanh, ba cây hương to như bó đuốc đang cháy rực, làn khói bay thẳng lên tận mây xanh.
Tro hương tích tụ trong lư giờ đây cũng nổi lên, trôi nổi khắp sân, rồi hóa thành vô số hạt bụi tro.
"Thật sự có kiếp sau sao? Ha ha, ta mang theo ký ức tiền kiếp mà chuyển sinh. Kiếp này, ta nhất định sẽ trở thành kẻ gần với tiên!" Một bóng đen trong một hạt bụi tro vui sướng hét lớn.
"Không thể tưởng tượng được! Sau khi ta chết, lại đến một thế giới hoàn toàn mới, một đường tiến bước thần tốc. Ta sắp thành thần rồi!" Một bóng đen già nua trong một hạt bụi tro khác, với vẻ mặt trang nghiêm, mỉm cười thốt lên.
"Đời trước ta sống đầy chông gai, không ngờ tại đây lại có cơ hội làm lại, trở thành tiên tổ không còn là giấc mơ nữa!" Một bóng dáng thanh niên trong hạt bụi tro khác gào lên, trông như điên dại.
Tần Minh thở dài, tro bụi đầy trong lư hương, vô số bóng đen kia, chẳng lẽ đều là chấp niệm của những người đã chết?
Trên một cây hương, hiện ra một khuôn mặt già nua, nói: "Trời đất là lò, sinh linh đều là tro bụi. Ngươi nghĩ mình đặc biệt sao? Hãy bước vào lò đi một chuyến, phá vỡ mười giới rồi hãy ra ngoài."
Lời này thật quá lớn, nói gì mà phá vỡ mười giới?
Rất nhanh, Tần Minh hiểu ra. Khuôn mặt già nua kia đã lựa chọn mười hạt bụi tro lấp lánh, có phần đặc biệt hơn, để ghép đối với hắn. Trong các hạt tro đó đều chứa linh hồn của những sinh linh đã qua đời.
"Ồ, thì ra là thiên ma từ ngoại giới, dám đến xâm phạm thế giới này sao?!" Một thanh niên áo trắng quát lớn.
Khi Tần Minh vừa đến gần một hạt bụi tro, một thanh tiên kiếm lập tức chém tới, xé rách bầu trời trong thế giới của hạt tro.
Hắn giật mình kinh hãi. Một thanh kiếm như vậy liệu có đỡ được không?
Ngay khoảnh khắc đó, ánh sáng vàng rực rỡ từ cơ thể hắn lan tỏa, xua tan kiếm quang. Thanh tiên kiếm kia không mạnh như hắn tưởng.
"Ta là ai? Đây là đâu? Ta... chẳng lẽ vừa trải qua một giấc mộng lớn?" Ở phía đối diện, thanh niên áo trắng lộ vẻ mặt phức tạp, dường như vừa tỉnh lại từ trong hạt bụi tro.
Sau đó, hắn nói: "Ta là đệ tử của Tịnh Thổ, chết trong thần miếu này. Nay ý thức đã hồi phục, ta muốn cùng ngươi luận đạo một trận."
Chẳng bao lâu sau, ánh sáng rực rỡ tràn ngập bầu trời, linh quang ý thức giao thoa, va chạm mãnh liệt. Sau đó, thế giới của hạt bụi tro tan biến. Thanh niên áo trắng lộ vẻ mặt giải thoát, ôm quyền với Tần Minh rồi tan biến hoàn toàn.
Tiếp theo, Tần Minh – kẻ bị gọi là thiên ma ngoại giới – liên tiếp phá vỡ chín thế giới còn lại.
Hắn mang vẻ nghiêm trọng. Những người chết trong thần miếu này đều phi thường không tầm thường. Mười trận luận đạo, từ Tịnh Thổ đến dị loại, cự thú, quái vật không hình thể, và cả thực vật kỳ lạ, tất cả đều khiến hắn phải bỏ ra không ít sức lực.
Hắn không hề hay biết, đây chính là những hạt bụi tro tinh anh nhất trong lư hương, được chủ nhân nơi này chọn ra đặc biệt để đối chiến với hắn.
"Nhanh như vậy, hắn đã vượt qua sân thứ hai rồi!"
Trong trấn nhỏ kỳ dị, nhiều người bay lơ lửng trên không, dõi mắt về phía thần miếu.
"Ta dám khẳng định, hắn không phải là người trên con đường tân sinh. Có lẽ hắn đi theo một con đường khác, đã từng luyện thiên quang kình. Đó chỉ là thủ đoạn bảo vệ bản thân ở giai đoạn đầu mà thôi."
Một vài người không tin rằng, một kẻ trên con đường tân sinh có thể dễ dàng phá vỡ hai cửa ải như vậy.
Tần Minh bước vào sân thứ ba, nhìn thấy một con thanh ngưu (trâu xanh) đang ngồi dưới gốc cây ngân hạnh.
Trên cây, những chiếc lá vàng rực rỡ đang rơi đầy, trông như một cảnh tượng tĩnh lặng cổ xưa. Con trâu già vỗ vỗ xuống mặt đất trống trước mặt nó, nói: "Lại đây, luận đạo."
Tần Minh ngồi xuống, con trâu bắt đầu rống lên từng tiếng dài, nhưng nghe hoàn toàn không hiểu được gì.
"Ngươi cố tình làm khó ta đúng không?" Tần Minh nhìn nó hỏi.
"Vạn vật đều có linh, đại đạo vô hình. Ta đang diễn giải đạo, ngươi có hiểu không?" Con trâu hỏi.
Tần Minh khẽ vung tay, dùng thiên quang kình tạo ra một cây đàn cổ, rồi bắt đầu gảy đàn.
Hắn chơi một khúc: "Đăng Trích Tiên Lâu."
Lập tức, cảnh tượng như xuất hiện trong không gian, hình ảnh leo lên lầu cao, nhìn xa muôn dặm, dòng sông dài vạn dặm, ánh chiều tà đỏ rực, sóng cuộn cát vàng, giao long phá không, bay thẳng lên chín tầng trời.
Con trâu già trố mắt nhìn, hoàn toàn không hiểu âm điệu đó là gì.
"Đạo của ta, ngươi hiểu không?" Tần Minh mỉm cười.
Sau đó, hắn lại gảy một khúc: "Phao Đinh Giải Ngưu" (Bao Đinh mổ trâu).
Âm thanh đàn ẩn chứa kim quang của Tần Minh vang lên, hiển hiện cảnh tượng, bộc lộ sức mạnh thiên quang kình đặc trưng của hắn. Lần này, con trâu già đã nhìn thấy.
"Hiểu rồi!" Nó nói, đứng bật dậy, chân cất bước, lộ ra chiếc sừng khổng lồ.
Ngay sau đó, nó thấy một thanh đao xuất hiện, cộng hưởng với âm luật, phát ra tiếng vang “keng keng,” rồi nhanh chóng nhập vào máu thịt của nó, bắt đầu phân giải cơ thể.
“Vút” một tiếng, Tần Minh đã bước vào sân thứ tư...
Sau đó, hắn không gì ngăn cản nổi, lần lượt vượt qua tám ải, tiến thẳng đến sân viện nơi thần miếu chủ tọa – địa điểm hoành tráng nhất.
Khi hắn đến đây, những người bên ngoài không còn có thể nhìn thấy nữa, bởi sương mù dày đặc đã che khuất tầm nhìn của họ. Nhưng tất cả đều kinh ngạc đến sững sờ – có người vượt qua tám ải và đối mặt trực tiếp với chủ nhân của thần miếu!
Tần Minh đứng giữa sân viện, nhìn sâu vào ngôi đại điện đen kịt, lòng cảm nhận được điều gì đó.
Đột nhiên, ngôi kiến trúc cổ xưa phát sáng, rực rỡ vô cùng.
Tất cả là vì, trên những bức tường bên trong đại điện khắc đầy chữ. Các ký tự như rồng bay, phượng múa, ngông cuồng tự do, tràn đầy sinh khí, phủ kín cả ngôi đại điện vốn lẽ ra phải trang nghiêm và thần thánh.
Tần Minh lập tức nhận ra, đây rất có thể là kinh văn do một vị tổ sư để lại từ xưa. Hắn cảm nhận được một nguồn sức mạnh thiên quang mạnh mẽ đang cuồn cuộn, tựa như sóng lớn dâng trào, muốn phá tan thần miếu mà thoát ra ngoài!
"Vị tổ sư này quả thật có khí phách lớn, lại dám khắc kinh văn ở nơi trọng yếu nhất của đối phương!" Tần Minh âm thầm thán phục.
"Bước vào đi." Một giọng nói cất lên từ trong ngôi thần miếu cổ xưa.
Tần Minh tiến gần hơn, ngoại trừ những chữ viết phát sáng trên tường, các nơi khác đều chìm trong bóng tối. Nhiều khu vực đầy những mạng nhện cũ kỹ, còn vương lại vết máu khô.
Hắn trầm ngâm, những mạng nhện này... làm sao có thể tồn tại ở một nơi như vậy?
Rất nhanh, hắn dường như thấy một sinh vật khổng lồ, to lớn như cả một ngọn núi.
Hắn vội lắc đầu, cảm giác đó không thực. Sinh linh từng tồn tại trong những mạng nhện cũ kỹ kia, chẳng lẽ thực sự khổng lồ đến mức như một dãy núi?
Ở nơi sâu thẳm nhất của đại điện thần miếu, không gian trở nên mờ ảo. Một con đường nhỏ hiện ra, kéo dài tới tận chân trời xa xăm, nối liền với một vầng trăng sáng.
Trên con đường đó, một dáng người thướt tha đang chậm rãi bước tới.