Dạ Vô Cương

Chương 463: Thiên đoàn



Gió đêm lồng lộng, Hỏa Tuyền cuồn cuộn, tuyết địa phản chiếu ánh lửa đỏ rực. Một đám thiếu niên vì quan chiến mà trở nên kích động, tiếng ồn ào huyên náo xé toạc màn hoang dã.

Tiểu Ô nhe răng trắng bóng, tóc ngắn ánh kim lấp lánh trong sắc đêm, nhưng nụ cười sáng rỡ trên mặt hắn đã lập tức đông cứng lại.

Đó là cái xưng hô quái quỷ gì vậy?

Hắn vừa dễ dàng chế trụ đối thủ, trong lòng ngập tràn kỳ vọng, không mong được gọi là Thượng hoàng hay Võ Thánh gì đó, nhưng chí ít cũng không thể gọi hắn là Hoàng Mao được chứ?

“Các ngươi có bệnh hả?” Hắn rất muốn xắn tay áo lên, đánh cho mấy kẻ đang hô hét kia một trận ra trò. Chẳng lẽ hắn ngay cả tư cách bị tâng bốc hay bị bôi đen cũng không có?

Ngay cả vài người quen trong đám cũng đang cố nhịn cười, khiến Ô Diệu Tổ trừng mắt liếc xéo bọn họ.

Kẻ bị hắn đánh bại lảo đảo đứng lên, phun ra một ngụm nước bọt lẫn máu, ánh mắt căm phẫn, nói: “Hoàng Mao!”

Nói rồi, hắn quay người bỏ đi.

“Ta #!” Ô Diệu Tổ cảm thấy thật sự không thể nhịn nổi. Dù đây chỉ là một trận luận đấu không đến mức sinh tử, đôi bên cũng ngầm hiểu không hạ sát thủ, nhưng đến nước này hắn cũng khó mà kiềm chế được nữa.

Tiểu Ô tung người nhảy lên, bổ thêm một cước vào lưng đối thủ, khiến thiếu niên kia phun máu dữ dội, bay ngược về phía trận doanh của mình.

Phía Đông Thổ vốn đã cảm thấy bức bối. Bọn họ đến từ Địa Tiên Cung, qua nhiều trận đối chiến đều thất bại. Thấy tình cảnh ấy, có người lập tức lao ra.

“Ngươi dám đánh lén sau lưng!” Kẻ kia tính tình nóng nảy, sát khí bừng bừng, hắc bào tung bay, quanh thân bộc phát u quang, vừa ra tay đã chụp lấy Tiểu Ô.

Kẻ đó đã bước vào Tứ cảnh, lúc này máu nóng bốc lên não, coi như tìm được cơ hội để dạy dỗ một kẻ yếu bên trận doanh đối địch.

Ô Diệu Tổ lập tức cảm nhận áp lực to lớn, vội vàng né tránh, nhưng vẫn bị thuần dương chi quang của đối phương áp chế, thân thể chấn động dữ dội, sắc mặt tái nhợt.

Thiếu niên đến từ Địa Tiên Cung bước nhanh như gió, tay trái đặt sau lưng, tay phải vươn ra, tựa như thanh long trảo nguyệt, toan tóm lấy Tiểu Ô trong chớp mắt.

“Các ngươi thật không biết lý lẽ gì hết!” Hạng Nghị Vũ thi triển thuật độn, xuất hiện phía sau hắn. Ánh tà dương chiếu rọi, Đại Lôi Âm Tự chìm trong ánh hoàng hôn, bóng người dưới Ma Bàn lớn đang tiến dần vào hiện thực, như Thần Vương giáng thế.

Thiếu niên của Địa Tiên Cung khựng người, động tác bị trì hoãn.

Tần Minh cũng đưa mắt nhìn sang, hỗn nguyên kình quét ra, như liệt dương phá không, trấn áp khí thế, khiến thuần dương linh quang của đối phương lập tức sụp đổ một phần.

Nào ngờ Tiểu Ô đột nhiên ngừng lui, nói: “Để ta tự xử lý!”

Hắn trầm giọng: “Vốn định khiêm tốn mà cùng các ngươi giao lưu, kết quả các ngươi – đám người bước ra từ Địa Tiên Cung – lại vênh váo không chịu nổi, đều coi ta là trái hồng mềm dễ bóp à?”

Khí chất của Ô Diệu Tổ đột nhiên biến đổi, trong thể nội vang lên tiếng răng rắc rõ ràng, như xiềng xích bị bẻ gãy, sóng tinh thần của hắn đột ngột bộc phát tăng vọt.

“Đột phá ngay trong chiến đấu?” Những kẻ quan chiến không khỏi kinh hô.

Tuy nhiên, Tần Minh, Hạng Nghị Vũ và một vài người quen đều hiểu rõ: hắn đang chủ động giải phong, cảnh giới chân thực của hắn vốn không như vẻ ngoài thường thấy.

Chỉ trong chớp mắt, trong thể nội Ô Diệu Tổ bay ra một đạo kim hồng, hóa thành quang cầu rực rỡ như cầu vồng, hắn bước trên cầu quang, giống như độn thổ, trong tích tắc đã xuất hiện trước mặt đối phương.

Trước kia hắn vẫn luôn áp chế đạo hạnh, rèn luyện nhục thân, lấy sở trường bù đắp sở đoản. Giờ đây, trong huyết nhục có liên hoa khai nở, cùng hắn dung hợp thành một thể.

Tiểu Ô vung tay đánh thẳng tới, thần hồng cùng nhục thân cộng hưởng, lại thêm thuật độn kích trợ, chiêu thức như sấm sét, khiến truyền nhân Địa Tiên Cung sắc mặt đại biến.

Ầm!

Lần này đến lượt đối thủ lảo đảo thối lui, mũi miệng trào máu, thuần dương chi quang bị đánh tan một phần.

Cuối cùng, thiếu niên Địa Tiên Cung bị trọng thương, nửa thân mình nhuộm máu, linh quang ảm đạm, thần sắc uể oải, lặng lẽ lui về trận doanh.

Không ai ngờ được, Tiểu Ô – người trông yếu nhất – lại ẩn chứa lực lượng kinh người, đánh bại đối thủ đã bước vào Tứ cảnh.

Hiện tại, hắn thể hiện ra sức mạnh của Tam cảnh viên mãn.

Mọi người đều vô cùng kinh ngạc. Trong lần quyết chiến này, Khương Nhiễm, Lê Thanh Nguyệt, Tần Minh, Hạng Nghị Vũ đều đã giành thắng lợi, biểu hiện chói mắt, giờ đến cả Ô Diệu Tổ cũng vượt ngoài dự liệu.

Ô Diệu Tổ hài lòng với phản ứng của mọi người, lại nở nụ cười sáng rỡ.

Kết quả, đám đông đồng loạt hô lớn: “Hoàng Mao!”

Sắc mặt Tiểu Ô cứng lại. Hắn hiểu rằng rào cản này không thể vượt qua nữa. Càng để tâm, đám người kia lại càng cố tình chọc ghẹo hắn.

Tuy nhiên, rất nhanh nơi đây liền trở nên yên tĩnh, không còn ai cười đùa nữa, vì bầu không khí đã thay đổi. Đám người Đông Thổ, Địa Tiên Cung ai nấy đều mang sắc mặt khó coi.

Trong nhiều trận giao đấu, bọn họ toàn bộ bại trận!

“Còn muốn tỷ thí nữa không?” Lê Thanh Nguyệt cất lời, bạch y tung bay giữa gió đêm, ngoài thân lượn lờ nguyệt hoa nhè nhẹ, chính là Lục Đinh Thần Hỏa trong truyền thuyết, mang theo uy thế kinh người.

Khương Nhiễm vận thanh y, dáng vẻ ung dung, mắt đảo qua những thiếu niên cao thủ bên Đông Thổ.

Hai nữ nhân tuyệt sắc, đứng song song như hai vị tiên tử giáng trần, thu hút ánh mắt vạn người. Riêng hai nàng đã khiến địch nhân cảm thấy áp lực nặng nề.

Lại thêm Tần Minh, Hạng Nghị Vũ, Ô Diệu Tổ cũng đồng loạt nhìn sang, uy thế như sóng trào.

Mọi người bừng tỉnh: năm người cùng đứng một hàng, đúng là thiên đoàn!

Những kẻ vừa xuất thủ ban nãy vốn là kiêu kiệt trong Địa Tiên Cung, giờ ai nấy đều nhuộm máu, lòng dạ chua xót, vừa đặt chân đến Dạ Châu đã gặp đại bại.

Lúc này, bất kể là hạt giống bản thổ Dạ Châu hay thiếu niên ngoại vực, khi nhìn về phía năm người kia, thần sắc đều trở nên vô cùng nghiêm trọng.

“Đây là một tổ hợp khiến người ta phải kính sợ!” Có người trầm giọng nói.

“Thôi đi, hôm nay đến đây là đủ rồi, dù sao cũng chỉ là một lần luận bàn hữu hảo.” Thiếu niên áo bào vàng bại dưới tay Khương Nhiễm mở lời, xem như biết tiến thoái.

Dạ Châu không ai dám xem thường hắn, có thể cùng Khương Nhiễm đại chiến gần hai trăm chiêu, thiếu niên áo vàng này tuyệt đối không phải hạng tầm thường, đổi lại là tiên chủng khác e rằng không thể khống chế được hắn.

Thiếu niên giữa trán có vết ấn dọc cũng âm thầm than thở, hắn thật sự không ngăn nổi Lê Thanh Nguyệt. Làm sao có người ở Tứ cảnh lại có thể dùng nhục thân dung hợp Lục Đinh Thần Hỏa?

Thiếu niên áo xanh nhìn Tần Minh, thần sắc phức tạp, hắn đã bị một người ở Tam cảnh đánh bại ngược.

Kỳ thực, có không ít người nhìn về phía Tần Minh, trong mắt hiện vẻ dị sắc, không ngờ hắn có thể vượt cảnh giới để đánh bại đối thủ.

Thiếu niên áo xanh tự lẩm bẩm: “Hừ, từng khinh thường Tôn Thừa Quân, từng hiểu cho Tôn Thừa Quân, cuối cùng lại trở thành Tôn Thừa Quân. Chúng ta... thật sự đã đánh giá thấp Tần Minh – người đã luyện thành Hỗn Nguyên Kình!”

Một vài người cũng đang tự kiểm điểm, đồng thời gật đầu tán thành.

Liễu Trinh Hồng sau khi phục linh dược, xương sọ đã lành lại, nhưng không dám tiếp tục lên đài.

Thích Vân Tiêu chợt nhớ đến chuyện trước kia, bản thân từng thần du ngàn dặm chỉ để đối phó Tần Minh, giờ phút này trong lòng chỉ còn đắng chát, thật không đáng chút nào.

Trận đối chiến này, dù không đến mức quá mức kịch liệt, nhưng lại kết thúc rất nhanh, để lại ấn tượng sâu sắc cho tất cả các bên, khiến người ta phải đánh giá lại thực lực của Dạ Châu.

Tu sĩ Đông Thổ không hề yếu, thậm chí còn rất mạnh, vậy mà thế hệ trẻ tuổi trong các trận đấu lần này lại không thắng nổi một trận nào!

“Dạ Châu không chỉ sản sinh ra những Tổ sư yêu nghiệt, hôm nay qua lần trắc thí đơn giản này, lại xuất hiện thêm một nhóm thiếu niên yêu nghiệt nữa!” Có người âm thầm thốt lên.

Kỳ thực, đây cũng là tiếng lòng của không ít tu sĩ đến từ ngoại vực.

Dù có kẻ cố ý dẫn dắt dư luận, muốn gây thù chuốc oán cho Thượng hoàng, Nguyệt Thần, Nhiễm Đế, Võ Thánh, nhưng nếu suy xét kỹ càng, thì sau này những người ấy thật sự có khả năng gánh nổi các danh xưng kia.

Thậm chí có kẻ cho rằng, cho dù là cái tên “Hoàng Mao” kia, sau này cũng có khả năng đổi một chữ, trở thành người xưng đế.

Trận xung đột lần này, Đông Thổ đã rơi vào thế hạ phong.

Nhưng ai cũng biết, Đông Thổ chắc chắn vẫn còn những thiếu niên cường giả mạnh hơn nữa. Nơi đó tài nguyên tu luyện dồi dào, có nhiều Địa Tiên Cung, thậm chí còn có cả những người được “Bảy ngày chồng lên” hỗ trợ.

Dẫu vậy, các “Kiêu Dương” khác của Đông Thổ không hề xuất hiện, biết dừng đúng lúc. Ai biết Dạ Châu còn ẩn giấu bao nhiêu yêu nghiệt chưa ra tay? Họ cũng không có nghĩa vụ thay mặt các thế lực ngoại vực khác mà dò đáy, thử sức.

Đúng lúc ấy, một giọng nói già nua vang lên: “Không có ai chết sao? Các ngươi cần phải trải qua một trận huyết chiến chân chính, một kiếp sinh tử, mới có thể nhanh chóng trưởng thành. Hiện tại, các ngươi được bảo vệ quá mức rồi.”

Giọng nói dừng lại một chút, rồi tiếp: “Đường hầm thông đến nơi xa sắp mở ra, rất có khả năng vượt quá phạm vi chiếu xạ của Ngọc Kinh, đến lúc đó, e là sẽ phải giao chiến với chủng tộc sinh vật chưa biết đến. Bất kể các ngươi đến từ nơi nào, hỡi các thiếu niên, nếu muốn nhanh chóng quật khởi, thì hãy đi thám hiểm đi, Dị vực hoan nghênh các ngươi.”

Mọi người lập tức nhận ra, đây là tổ sư của Dạ Châu đang truyền âm.

Chỉ nghe “ào” một tiếng, nhóm thiên tài thiếu niên đến từ ngoại vực gần như chạy sạch, lao thẳng về phía Thổ Thành. Đám lão quái vật ở đây từng dám lừa giết cả cường giả Địa Tiên như Bồ Cống, đúng là vô cùng đáng sợ.

Dù có thiên tư trác tuyệt đến đâu, cũng khó mà thoát khỏi bàn tay dày vò của mấy lão quái!

Bọn họ hết sức nghi ngờ, đây chính là chiêu mộ pháo hôi trá hình!

Đám thiên tài bản thổ của Dạ Châu cũng đứng lại vài nhịp, rồi cùng tiến vào Thổ Thành, nhất thời chưa muốn hưởng ứng lời triệu tập của tổ sư. Dù sao, lần trước chỉ một cây Thần Nấm Đại Mộng cũng đã khiến họ sống dở chết dở, thảm hại không tả xiết, Thổ Thành bị phong thành mấy tháng trời.

Tần Minh, Lê Thanh Nguyệt và những người khác cũng tiến vào thành, muốn tìm hiểu tình hình.

Thổ Thành không hề nguy nga tráng lệ, tường thành được đắp bằng đất sét thuần túy, ngay cả một viên gạch xanh cũng không có.

Trong thành vô cùng náo nhiệt, khác hẳn cảnh tượng hoang tàn mà Tần Minh cùng mọi người tưởng tượng. Không ngờ nơi này lại có rất nhiều cửa hàng thịnh vượng, đường phố xe ngựa như nước chảy.

Nguyên do là, nơi này đã khiến phong vân thiên hạ lay động, muốn không náo nhiệt cũng không được.

“Nghe nói ngoài thành vừa xảy ra đại chiến? Chúng ta không lỡ mất chứ?” Trong thành, có vài người vội vàng chạy ra ngoài, hiển nhiên là đến trễ.

Đột nhiên, đồng tử Tần Minh co rút, trong đám đông đang hối hả kia, hắn nhìn thấy một thiếu niên bạch y. Nếu không vì chiếc mũi to và đôi tai dài, thì người này với cặp mày kiếm mắt sao kia, quả thật có thể xem là rất anh tuấn.

Hắn nhận ra, đây chính là thiếu niên mà hắn từng tình cờ gặp ở Đại Lôi Âm Tự!

Tần Minh không ngờ lại có thể tương phùng với người này trong hiện thực.

Hắn không hề e sợ thiếu niên kia, vì từng dã đấm đối phương một trận ra trò.

Nhưng còn một nữ tử váy đỏ thì lại khác. Dù nàng chỉ bắt chước trường vực tinh thần của thiếu niên bạch y kia, bị giới hạn rất nhiều khi ở Đại Lôi Âm Tự, nhưng vẫn vô cùng lợi hại.

Tần Minh nét mặt ngưng trọng. Nếu thực sự chạm mặt với nữ tử kia trong hiện thực, mà cảnh giới của đối phương còn cao hơn hắn, vậy thì rắc rối to rồi.

Hắn từng một cước đá thẳng vào cặp mông đầy đặn của nữ tử váy đỏ, hất nàng văng khỏi Đại Lôi Âm Tự. Dù đã hơn nửa năm, hắn vẫn nhớ rõ như in.

Ngay cả hắn còn chưa quên, hiển nhiên là khổ chủ kia càng không thể nào quên được. Nếu gặp lại, nhất định sẽ lập tức động thủ với hắn.

Dù gì cũng đang ở Dạ Châu, là địa bàn của mình, nhưng nếu không đánh lại thì chẳng lẽ lại đi cầu cứu Nhiễm Đế và Thanh Nguyệt sao? Như vậy thật quá mất mặt.

“Thấy cái tên tai dài kia chưa? Giúp ta thu hút sự chú ý của hắn, khiến hắn phân tâm một chút.” Tần Minh nói với Tiểu Ô.

“Được thôi!” Ô Diệu Tổ không hỏi han gì, sảng khoái đáp ứng, rồi kéo Hạng Nghị Vũ đi về phía trước.

Lê Thanh Nguyệt cảm thấy có chút buồn cười, nghiêng người nhìn Tần Minh, hỏi: “Ngươi với hắn có oán thù gì sao? Cần ta ra tay chăng?”

“Không cần.” Tần Minh lắc đầu, sau đó ngắn gọn và nhanh chóng nói rõ, phía sau thiếu niên kia còn có một nữ tử áo đỏ, rất lợi hại, nếu chạm mặt thì nhất định phải cẩn thận.

“Ngươi đúng là ai cũng dám trêu vào.” Khương Nhiễm bật cười.

“Chỉ là một lần chạm mặt ngoài ý muốn, từng gặp bọn họ ở Đại Lôi Âm Tự.”

...

Một lát sau, Tần Minh vận chuyển một loại tiên công – Tứ Diệp Ngọc Thư, được xưng là một trong ba đại chân kinh khó tu luyện nhất trên tiên lộ.

Dù kinh văn này đã khuyết thiếu, nhưng danh tiếng vẫn lẫy lừng, chấn động Dạ Châu, được gọi là Phục Tâm Kinh.

Tần Minh chuẩn bị thi triển “Thiên Biến Vạn Hóa”, nhằm mê hoặc thiếu niên áo trắng.

Hắn không định biến hóa bản thân, mà muốn trực tiếp thi triển diệu pháp này lên thân đối phương.

Cái gọi là “Thiên Biến Vạn Hóa” có hai hướng. Hướng chính thống là dùng để thay đổi bản thân đủ mọi hình thái.

Một hướng khác, là thi pháp lên thân người khác, làm nhiễu loạn trường vực tinh thần của đối phương, khiến những gì họ nhìn thấy xen lẫn hư ảo.

Ô Diệu Tổ và Hạng Nghị Vũ phối hợp rất tự nhiên, cản đường Bạch Mông, còn bắt chuyện thân mật, nhắc lại trận chiến ngoài thành.

Đúng lúc đó, Tần Minh thi triển diệu pháp.

Khi Bạch Mông thấy hắn tiến đến gần, lập tức hiện vẻ kinh ngạc, nói: “Ồ, huynh đài trông thật tuấn tú!”

Tần Minh biết ngay, đã thành công!

Trong mắt Bạch Mông, tai của Tần Minh to lớn, đầy phúc tướng, mũi lại cao dài, vô cùng phù hợp với thẩm mỹ của hắn, thật hiếm thấy một thiếu niên phong lưu phóng khoáng đến vậy nơi Dị vực.

Bởi thế, hắn lập tức cảm thấy gần gũi, sinh ra vài phần hảo cảm.

Tần Minh thầm tán thưởng, quả nhiên Phục Tâm Kinh vô cùng tà dị, đứng ngay trước mặt kẻ từng đối đầu, mà đối phương không hề nhận ra!

Có điều, diệu pháp này vẫn có giới hạn, không thể thi triển lên kẻ có đạo hạnh cao hơn bản thân.

Ngay sau đó, Tần Minh cùng thiếu niên áo trắng đối thoại vui vẻ, biết được tên của hắn, càng trò chuyện càng hợp ý, thậm chí còn nắm được không ít tin tức về tỷ tỷ của hắn.

“Thiên Không Chi Thành sắp xuất thế, dưới màn đêm, tất sẽ có tinh tú lấp lánh, tỷ tỷ của ta rất có khả năng sẽ trở thành minh nguyệt trong đó.”

Tần Minh phát hiện, Bạch Mông rất thích nói quá, ngay cả chuyện như vậy cũng đem ra khoe khoang.

“Không phải ta bịa đâu, trong thành ai cũng bàn luận chuyện này. Tinh quang dâng lên, đời này rực rỡ, sẽ có người đặc biệt chói sáng, được chư tinh quần tụ vây quanh làm tâm điểm.”

Theo lời Bạch Mông, Tàng Vũ Thường đã lọt vào mắt của đại nhân vật. Vừa vào thành, nàng đã được Địa Tiên Mục Thanh Hòa đích thân tiếp kiến.

“Ngươi là Khương Nhiễm?” Người của Địa Tiên phủ đã chủ động tìm đến.

Chốc lát sau, Khương Nhiễm và Lê Thanh Nguyệt được mời đi.

Bạch Mông lập tức ngẩn người.

“Chúng ta ba người chẳng lẽ không đủ tư cách tiến vào Địa Tiên phủ sao?” Ô Diệu Tổ tỏ vẻ không hài lòng.

Bạch Mông vỗ vỗ vai hắn, nói: “Huynh đài, tỉnh táo một chút, tỷ tỷ ta được người ta coi trọng, ta chẳng cũng đang lang thang bên ngoài đó sao? Ngươi với ta tuy không tầm thường, nhưng nhiều lắm cũng chỉ có thể trở thành một trong những tân tinh của thời đại này.”

Hắn cho biết, hiện tại chỉ có số ít người mới đủ tư cách tham dự yến hội tại Địa Tiên phủ.

Bạch Mông phát hiện, Tần Minh liên tục dò hỏi về tình hình của tỷ tỷ hắn, liền lộ vẻ kỳ quái, nói: “Tần huynh, tuy rằng chúng ta vừa gặp đã như cố nhân, vô cùng hợp ý, nhưng tỷ tỷ ta thân phận quá cao, tương lai tất sẽ trở thành một trong những minh nguyệt, ngươi với nàng thật sự không hợp đâu, đừng tìm hiểu thêm nữa.”

Hạng Nghị Vũ cười toe toét, không ngừng cười trộm ở bên cạnh.

Tần Minh xoa cằm, không ngờ lại bị đối phương hiểu lầm, nhưng cũng không sao, hắn vốn không có ý giải thích, ngược lại còn tiến thêm một bước, nói: “Giai nhân khuynh quốc, quân tử si tâm. Dáng ngọc trời sinh, khiến lòng ta ngưỡng mộ không thôi.”

Bạch Mông thành khẩn nói: “Tần huynh, thân thiết thì có thân thiết, nhưng ngươi đừng suy nghĩ nhiều. Tỷ tỷ ta định sẵn sẽ lơ lửng trên cửu trọng thiên, ngươi vẫn là... nên đứng xa mà ngắm thôi.”

Tiểu Ô để phối hợp giúp Tần Minh tiếp cận Bạch Mông, liền cất tiếng: “Sao ngươi biết được, Minh ca của ta không thể đứng vững nơi chín tầng trời?”

Bạch Mông nghiêm túc đáp: “Muốn tiếp cận tỷ tỷ ta, chưa nói đến chuyện đánh bại nàng, ít nhất cũng phải ngang hàng mới được. Nhìn xem, ba người các ngươi đều còn ở Tam cảnh.”

Ô Diệu Tổ nói: “Ờ, rồi sẽ có một ngày, Minh ca của ta sẽ như liệt dương rực cháy giữa trời cao.”

Bạch Mông lắc đầu, ngước nhìn bầu trời đêm, nói: “Liệt dương không phải là sinh linh dưới mặt đất.”

Tần Minh nói: “Ừm, được rồi, ta hiểu ý. Nếu tỷ tỷ ngươi xuất hiện, phiền ngươi báo trước một tiếng, để tránh thất lễ với vị thiên tiên tương lai.”

Hiển nhiên, hắn đã định bụng đào sẵn một nội ứng.

“Ai là Tần Minh?” Có người tiếp cận, giọng điệu rất khách khí.

Bạch Mông lập tức ngẩn người, chẳng lẽ thiếu niên hợp nhãn này cũng là một trong những minh nguyệt tương lai? Cũng không phải không thể chấp nhận, xét cho cùng, rất giống bọn họ Thánh tộc, phong thần như ngọc!

Tần Minh phát hiện, Tô Mặc Nhiễm đang theo sau người kia, đích thân tới mời hắn, mà phía sau nữa thì có Cao Thiền đang chau mày, sắc mặt không vui.

Rõ ràng, Bạch Mông cũng nhận ra hai người ấy, lẩm bẩm: “Tô Mặc Nhiễm đến từ Thiên Không Chi Thành, còn người kia... chính là họa do mình rước – Cao Thiền.”

--
Đa tại đạo hữu đã hỗ trợ kinh phí mua truyện!!!!