Trong đêm đen, Cẩu Kiếm Tiên đầu đội đấu lạp, thân khoác áo tơi, sau lưng đeo kiếm trúc, đạp tuyết trở về thôn Song Thụ.
Nó rong ruổi bên ngoài suốt hai ngày, hoàn thành nhiệm vụ một cách viên mãn.
Dưới bóng hai cây đen trắng, Lưu lão đầu bất chấp giá rét, đứng bên cạnh suối lửa tỏa ánh sáng nhu hòa, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm đen thẳm sâu.
Ông lẩm bẩm: “Đạo liên mất kiểm soát, trên cửu tiêu, ‘kho dự trữ’ trong Kim Khuyết… toàn bộ tiêu hao sạch rồi, giờ cho dù có phát hiện ra, cũng không đánh ta được nữa chứ?”
“Chủ nhân, người không sao chứ?” Cẩu Kiếm Tiên hỏi, nó đã theo dõi toàn bộ trận chiến, khi ánh sáng chân kiếp toàn diện giáng xuống, mấy vị Thượng sứ trông chẳng khác gì gặp quỷ, muốn ngăn cũng không kịp.
Ánh mắt nó có chút kỳ dị, nhìn thế này thì… lão Lưu đúng là chó thật, ngoài mặt phái nó đi đưa tin, nhử hai vị thiên thần khác ra hứng đòn, kết quả chính mình lại âm thầm ra tay lớn, trực tiếp đánh thẳng vào hoàng long.
“Ngài đã động thủ rồi sao?” Nó quan tâm hỏi.
Lưu Mặc lắc đầu, nói: “Tình trạng thân thể ta hiện tại… rất tệ, không thích hợp ra tay. Ban đầu ta cũng muốn liều mình tổn hao nguyên khí, làm một trận ở trên kia, nhưng về sau lại có phát hiện khác, vì thế kiềm chế xung động, thuận theo thế mà làm thôi.”
“Tiếp theo, người sẽ bắt đầu rồi chứ?” Cẩu Kiếm Tiên sắc mặt nghiêm túc hẳn lên.
“Sinh tử có mệnh.” Lưu Mặc thở dài, những gì cần làm thì đã làm rồi, trận đánh cuối cùng, chỉ còn chờ hạt giống dưới băng thổ hồi sinh. Hoặc là đâm chồi nảy lộc, hoặc là khô héo lụi tàn.
Tại Thổ Thành, Tần Minh không ngờ mình lại có đồ đệ.
Hắn mới bao nhiêu tuổi? Mùa đông hai năm trước, trong thời kỳ vàng son của tuổi trẻ mới bước lên con đường tái sinh, đến nay cũng chỉ vừa hơn mười tám, hôm nay đã thu đồ đệ, thật sự quá sớm.
Tô Mặc Họa lại vô cùng cố chấp, đã quỳ lạy thì không chịu đứng dậy nữa.
Nàng cũng chỉ khoảng mười lăm, so với Tần Minh cũng chẳng kém bao nhiêu tuổi.
Chung quanh, trong đám thiếu niên, có người kinh ngạc, có kẻ mỉm cười nhạt nhẽo, cũng có kẻ nét mặt cổ quái, mang theo vài phần chế giễu.
Chỉ có mấy người có quan hệ thân thiết với Tô Mặc Họa tiến lên khuyên ngăn hết lời, nhưng nàng chẳng nghe, vẻ mặt kiên định, hiển nhiên đã hạ quyết tâm.
Tô Mặc Họa, ở trên trời vốn đã được xưng tụng là thiên tài thiếu nữ, quanh thân mang hào quang, có thể thấy thiên phú của nàng mạnh cỡ nào. Ngoại trừ đôi lúc hơi nghịch ngợm, thường ngày biểu hiện luôn xuất sắc.
Hơn nữa, nàng mày ngài mắt sáng, da trắng như ngọc, dung mạo cực kỳ nổi bật, danh khí tự nhiên lớn lao.
Hiện tại, ngay đến Tô Mặc Nhiễm cũng thấy đau đầu, vị đường muội này một khi đã quyết định thì rất khó thay đổi, khiến nàng có phần lúng túng, không ngờ lại vô cớ thấp hơn Tần Minh một bối phận.
Bên cạnh, Cao Thiền cũng cảm thấy như gặp quỷ, nha đầu kia bình thường rất thông minh, tư chất xuất chúng, hôm nay lại trúng tà rồi sao. Khiến hắn cũng bị kéo xuống bối phận thấp hơn.
Tần Minh cảm thấy chuyện này thật hoang đường, bản thân còn chưa gật đầu, mà đã bị ép nhận đồ đệ.
Tin tức lan ra trong phạm vi nhỏ, đám thiếu niên đến từ thiên thượng nghe được thì phản ứng khác nhau.
“Tô Mặc Họa điên rồi à? Chúng ta từ thành trì trên trời hạ phàm chỉ là để rèn luyện bản thân, người bản địa chẳng qua là kẻ cùng luyện tập, vậy mà nàng lại bái sư? Mặt mũi chúng ta để đâu?”
“Không phải trò đùa sao? Nàng làm vậy, kéo cả chúng ta mất thể diện theo.”
“Nàng đã tẩu hỏa nhập ma rồi, lại còn bái một thiếu niên nơi hạ giới làm thầy. Ta còn xem nàng là đối thủ cạnh tranh, cái gì mà Chân Phượng của Tô gia… xong rồi!”
Chỉ trong một đêm, chuyện này đã dấy lên sóng lớn trong nhóm thiếu niên đến từ thiên thượng.
Hiển nhiên, phần lớn bọn họ khi nhắc đến việc này đều mang thái độ tiêu cực.
Một đám kỳ tài có chí hướng tranh đoạt nhật nguyệt, ai nấy đều có tâm khí, cảm thấy hành động của Tô Mặc Họa đã kéo thấp phẩm giá của bọn họ.
Trong mắt họ, đây không phải là cái gọi là “hạ vấn phàm dân”, học lấy sở trường người khác, mà là tự mình sa đọa.
“Chẳng lẽ nàng cố ý làm vậy? Trong Kim Khuyết trên trời, có một loại công pháp đặc biệt, chú trọng lấy hồng trần chi hỏa để rèn luyện linh tính, mặc cho trăm ngàn cơn sóng dữ ngoài thân đổ tới, nhưng nội tâm vẫn bình thản, nhờ đó dưỡng luyện thuần dương chi ý, tiến tới phá quan.” Có người nghi hoặc.
Tuy nhiên, phần lớn vẫn lắc đầu, cho rằng không cần phải làm đến mức ấy.
Một nhóm nhỏ thiếu niên quá khích, đêm ấy liền tìm tới Tô Mặc Họa.
Tô Mặc Họa cố gắng dùng ngữ khí ôn hòa để giải thích, nhưng cuối cùng không nhịn được nữa, giữa hai bên bùng nổ tranh cãi kịch liệt.
Thậm chí, cuối cùng còn động thủ.
Nếu không phải Tần Minh xuất hiện, Hạng Nghị Vũ và Ô Diệu Tổ cũng cùng đi ra ngăn cản, e rằng xung đột đã vượt khỏi tầm kiểm soát, thậm chí đổ máu.
Vào thời khắc cuối cùng, Tô Mặc Họa bỗng thay đổi hẳn khí chất ôn nhu, phiêu linh thường ngày, trở nên vô cùng mạnh mẽ, muốn một mình đối kháng tất cả thiếu niên nam nữ kia, quả nhiên là có thực lực phi phàm.
“Vì sao nàng cứ khăng khăng muốn bái ta làm sư?” Đêm khuya, Tần Minh ở cư sở trong Thổ Thành hỏi thiếu nữ trước mặt.
“Nếu ta nói là tâm huyết dâng trào, xuất phát từ bản năng, e rằng huynh sẽ không tin.” Giờ khắc này, Tô Mặc Họa tỏ ra vô cùng thản nhiên.
Nàng có một loại thiên phú, thỉnh thoảng sẽ sinh ra tâm thần chấn động, thôi thúc nàng đưa ra một vài lựa chọn trọng yếu, đó là trạng thái linh giác tương thông giữa người và trời, một khoảnh khắc minh triết.
Xét lại quá khứ, trong lộ trình nhân sinh của nàng, những quyết định trọng đại đều tuân theo bản năng ấy, và thu hoạch đều phi thường.
“Lại đây.” Tần Minh vẫy tay, đặt tay lên đầu nàng.
Sau đó, hắn khẽ nhíu mày, cảm ứng được một vài đoạn ký ức, thiếu nữ này quả nhiên sở hữu loại thể chất cực kỳ hiếm thấy – “tâm linh minh triệt”, có thể hướng lành tránh dữ.
“Được thôi.” Tần Minh gật đầu, tạm thời thu nàng làm ký danh đệ tử, còn có được chính thức liệt vào môn hạ chân truyền hay không, phải xem biểu hiện sau này.
Tô Mặc Họa thở ra một hơi dài, trong lòng ánh sáng bừng lên, bao phủ cả trường linh thần, chảy vào thân thể huyết nhục.
Trong thời khắc linh minh này, tuy nàng thấy được phía trước là biển động sóng gầm, nhưng con đường hiện tại hiển nhiên là đúng đắn, đối với bản thân đại hữu lợi ích, những việc khác tạm thời chẳng quản được nữa.
Đêm đã khuya, Tần Minh khẽ ngẩn người, vị đệ tử này vậy mà lại mang nước rửa chân đến cho hắn. Với cảnh giới hiện tại của họ, thân thể đã không nhiễm chút bụi trần, đâu còn cần đến việc rửa ráy như người thường? Rõ ràng đối phương chỉ muốn thể hiện sự kính trọng.
“Không cần thiết.” Hắn khoát tay.
Ô Diệu Tổ thì ganh tị đến phát điên, một câu đùa của hắn, vậy mà huynh Minh lại được thêm một vị đệ tử khí chất thanh linh như tiên.
Hắn bắt đầu suy nghĩ, không khéo bản thân cũng nên nghiêm túc thể hiện một chút, thu lấy một vị tiên đồ mới được?
“Tô Mặc Họa rốt cuộc đang làm gì vậy?” Một thiếu nữ đã lựa chọn tiếp cận Thuần Dương Tử khẽ lẩm bẩm.
Cùng lúc đó, một thiếu niên vốn có quan hệ khá gần gũi với Nguyên cũng mang đầy nghi hoặc, thậm chí còn đi hỏi Nguyên, muốn tìm hiểu xem tên Tần Minh kia rốt cuộc có lai lịch gì.
Một đám kỳ tài có chí tranh đoạt “nhật nguyệt” đều không thể hiểu nổi hành động của Tô Mặc Họa, thái độ phần nhiều đều là tiêu cực.
Có kẻ lén chê bai sau lưng, có kẻ lại công khai trào phúng, trong số đó có cả đối thủ, kẻ thù cũ, và thậm chí cả những người từng được gọi là khuê mật của nàng.
Thậm chí, đêm ấy, một vài thiếu niên cường giả còn bỏ qua Tô Mặc Họa, trực tiếp tìm đến Tần Minh, hiển nhiên là bị người khác xúi giục, khích động để thăm dò, khiêu chiến.
Tô Mặc Họa bước ra ngoài, muốn đuổi bọn họ đi.
Tần Minh lại giơ tay ngăn lại, tự mình búng một ngón tay, hỗn nguyên kình bùng phát, như một con Kim Ô xé rách bầu trời, trực tiếp đánh cho thiếu niên kia trọng thương, toàn thân đẫm máu, bay ngược ra xa.
“Cốt linh mười bảy tuổi, cũng không còn nhỏ nữa, người từ trên trời xuống cũng không tài giỏi như tưởng tượng.” Tần Minh nói xong liền xoay người rời đi.
Trong bóng tối, có người thầm kinh hãi, nói: “Tần Minh này, lực chiến trong cảnh giới thứ ba e rằng đã đột phá một tầng giới hạn nào đó, quả thực không thể xem thường!”
Hôm sau, Tần Minh cùng Hạng Nghị Vũ, Tiểu Ô thương lượng, muốn rời khỏi Thổ Thành, quay về Côn Lăng.
Ô Diệu Tổ vốn không muốn lên thiên thượng làm chim đuôi phượng, huống hồ hiện tại trên trời dường như đang có biến, e rằng chẳng phải nơi tốt đẹp gì.