Trong ánh thiên quang, ý thức của kẻ tóc xanh lục Thôi Hạ bị đốt thành tro. Ở khoảnh khắc cuối cùng, hắn ngước mắt nhìn thiếu niên trầm mặc nơi bầu trời đêm, ánh mắt ngập đầy đau đớn và tuyệt vọng.
Thuở ban đầu, hắn từng đứng trên cao tại thành trì bên ngoài dãy núi, khinh thường nhìn xuống đối phương, trong tay nắm giữ quyền sinh sát, có thể dễ dàng chấm dứt tính mạng của người kia. Thế nhưng giờ đây, đối phương chỉ cần một đao liền có thể bổ hắn ra làm hai.
Tần Minh quay đầu lại nhìn, nơi này cách chỗ hai gã thanh niên đao khách bỏ mạng không xa. Hắn nhanh chóng bố trí lại bố cục tại khu vực này.
Trong đêm dài, Lôi Đình Vương Điểu lặng lẽ xuyên qua rừng núi, rất nhanh phát hiện những bóng người đang chạy băng qua băng tuyết. Tần Minh cẩn thận chọn lựa mục tiêu để xuất thủ.
“Về xong phải đến phủ Thành chủ dưỡng thương, rồi còn phải mượn đám linh dược từ tên mặt trắng vô dụng kia...” Một gã đao khách thân hình cường tráng, mang hình thể Hắc Sơn dương, còn chưa nói hết lời thì đầu đã bị chém nổ tung, máu tươi phun xối xả, thi thể ngã gục xuống tuyết lạnh.
Hai đồng bạn đi cùng hắn kinh hoảng há miệng định kêu, nhưng cũng lập tức bị đao quang bao phủ, thân thể bị chém nát trong nháy mắt, không ai sống sót.
Chẳng bao lâu sau, trong rừng núi, người của Thôi gia cũng có mấy người bị sát hại. Máu tươi rất nhanh bị đông cứng trong băng tuyết, thi thể trợn trừng mắt chết không nhắm được, bởi khoảnh khắc cuối cùng, bọn họ đều nhìn thấy rõ gương mặt mà thiếu niên cố ý để lộ.
Tần Minh thu tay, không truy sát thêm. Những người này dù sao cũng là kẻ thăm dò đường, coi như tận dụng triệt để giá trị của chúng.
Giữa tầng tầng lớp lớp băng tuyết trắng xóa, rừng trúc hai màu đỏ và vàng lấp lánh ánh sáng, từng phiến lá trúc trong suốt đọng tuyết, mang theo vẻ trong trẻo khó tả.
Lão đao khách ở lại đoạn hậu, đứng yên một lúc không thấy có cường giả nào truy kích, liền lập tức xoay người lẩn vào rừng rậm, nhanh chóng rút đi.
“Hử?” Hắn ngửi thấy mùi máu tanh, chẳng bao lâu sau liền phát hiện xác mấy kẻ từng đi theo hắn. Những thi thể này đều hiện ra bản thể sau khi bị giết, toàn bộ không đầu, lông dê đen rậm rạp dính máu tươi.
Sát ý dâng trào trên khuôn mặt hắn. Hắn như một bóng u linh cường tráng, ẩn hiện giữa rừng cây, trái phải qua lại liên tục. Đao khí tung hoành cuốn theo tuyết trắng, chặt đứt vô số cây rừng.
Người của Thôi gia cau mày nói: “Sao vậy? Rõ ràng chỉ là âm thầm quan sát, vì sao Thôi Hạ còn chưa quay lại?”
Có người mặt trắng bệch chạy đến báo: “Chết rồi, Tứ thúc bị người ta giết rồi. Ở đó còn có xác của đám đao khách Hắc Sơn, hình như bọn họ từng đại chiến kịch liệt.”
“Cái gì? Tứ thúc của ta đã chết?” Một số thanh niên trực hệ của Thôi gia kinh ngạc thất sắc.
Thôi Hạ, là người thuộc dòng chính của thế gia ngàn năm, lại ngã xuống tại vùng núi hoang dã này.
“Huynh ấy chết rồi sao?” Thôi Thục Ninh rất thân thiết với hắn, hễ có nhiệm vụ ra ngoài thường đều đi cùng nhau. Giờ đây, nàng không thể giữ nổi vẻ lãnh đạm vốn có, sát khí nồng nặc hiện rõ giữa chân mày.
Xoẹt một tiếng, Thôi Ngũ gia giẫm tuyết phóng thẳng vào rừng, hóa thành tàn ảnh như tia chớp.
Ở khu vực này, lão Sơn Dương thấy người Thôi gia tiếp cận, liền lạnh lùng mở miệng: “Thôi gia, ai cho các ngươi lá gan to như vậy, dám hạ sát thủ với bộ hạ của Man Thần?”
“Ngươi giết Thôi Hạ.” Thôi Ngũ gia giọng lạnh như băng.
“Là các ngươi giết người của ta.” Lão đao khách cường thế vô cùng. Thân ảnh lóe lên, lập tức biến mất tại chỗ. Phập một tiếng, một thanh niên Thôi gia ở gần đó lập tức bị chém làm đôi.
“Nhất định là hắn! Tứ thúc chính là bị người dùng đao bổ ra từ giữa trán!” Có người phía xa hô to.
“Man tử, ngươi chán sống rồi phải không? Ngay trước mặt ta còn dám giết người của thế gia ngàn năm ta!” Thôi Ngũ gia nổi giận đùng đùng. Đối phương vừa cục súc vừa ngông cuồng, khiến y không nhịn được nữa, lập tức lao lên.
Lão Sơn Dương cầm đao đứng vững nói: “Thế gia ngàn năm thì làm sao? Có đỡ nổi mấy chiêu của Địa Tiên không?”
Bên cạnh, có cao thủ trẻ tuổi của Thôi gia bất bình hét lên: “Khoác lác cái gì! Các ngươi có giỏi thì để lão Man Thần các ngươi vào Dạ Châu thử xem!”
Trong lúc ấy, Thôi Ngũ và lão đao khách đã giao chiến, va chạm nhiều lần rồi tách ra. Chưởng phong và đao quang quét ngang, khiến cả một vùng rừng rậm bị nghiền nát.
Thôi Ngũ mở miệng: “Ta có thể chịu trách nhiệm nói, chúng ta không truy sát người của các ngươi.”
Lão Sơn Dương cũng nói lạnh lẽo: “Cái người tên Thôi Hạ ngươi vừa nói, không phải ta giết.”
Hắn đang mang thương tích trong người, không muốn liều mạng tại đây. Hơn nữa, hắn cũng nhìn ra vài điểm khả nghi, cho nên quyết định lui lại.
“Đáng tiếc.” Ở nơi xa, Tần Minh cảm thấy hơi tiếc nuối. Có con hắc tuấn báo tin về hiện trường cho Ngữ Tước, cho nên hắn biết rõ, hai bên không thật sự đại chiến.
Tần Minh xoa đầu Ngữ Tước, nói: “Làm tốt lắm, đến đâu cũng có thể kết giao với vô số bằng hữu.”
Ngữ Tước chớp đôi mắt đen bóng như bảo thạch, nói: “Kỳ thực Tiểu Tước ta rất sợ giao tiếp, nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện tận lực vì Sơn chủ, thì cái gì ta cũng không sợ nữa.”
Hồng Thử liền trừng lớn mắt, rất muốn vạch trần: “Ngươi mà sợ xã giao? Mở mắt nói dối không biết ngượng!”
Cuối cùng, nó không nhịn được, liếm mép rồi buông một câu: “Đúng là phần tử khủng bố xã giao!”
Lúc này, Mạnh Tinh Hải cưỡi phi hành tọa kỵ của mình bay đến gần, nói: “Thôi gia tương đối cẩn trọng, đến giờ vẫn đang nghiên cứu tại chỗ. Bọn họ không đơn giản đâu.”
Tần Minh cùng Mạnh Tinh Hải tiến đến dò xét, trước mắt là một vùng đất ngũ sắc, băng tuyết tan chảy, thảo mộc hồi sinh, lớp đất ngũ sắc bốc lên từng làn sương mù như tiên khí lượn lờ.
“Dùng khôi lỗi đào bới!”
Cuối cùng, Thôi gia vẫn động thủ. Ngoài dự liệu, tiến triển vô cùng suôn sẻ, nơi này tạm thời chưa phát sinh hiểm cảnh.
Sắc mặt Thôi Thục Ninh lạnh lùng, nàng tỏ ra bất mãn với sự mềm yếu của tộc thúc, không ngờ lại để lão đao khách rút lui dễ dàng như vậy.
Thôi Ngũ gia trấn an: “Chắc chắn không phải bọn họ hạ thủ. Nếu tiếp tục ép buộc, rất có thể sẽ dẫn tới ngươi chết ta sống. Chuyện này tất nhiên chưa thể kết thúc, đợi khi cao thủ trong tộc ta tới, nhất định sẽ báo thù cho Thôi Hạ.”
“Ngũ gia, nơi này rốt cuộc có thứ gì? Sao càng đào lại càng thấy linh khí hài hòa thần thánh, ta cảm thấy có khả năng là đại tạo hóa. Bao giờ thì cao thủ trong tộc tới?”
Thôi Ngũ tinh thần hăng hái, vô cùng mong đợi, nói: “Cứ đào trước đã. Ngũ sắc thổ không phải thứ thường thấy, hoặc là đang ẩn chứa thần vật, hoặc là có thể là đại cổ mộ hiếm có.”
Y là người dẫn đội, nếu có thu hoạch, tất nhiên sẽ là kẻ đầu tiên hưởng lợi lớn nhất. Hoa Địa Tiên thì đừng mơ, nhưng nếu là đại dược cấp bậc như Thuần Dương hoa thì cũng đủ để cải mệnh, y có khi từ Thôi Ngũ trở thành Thôi Tổ cũng không biết chừng.
Tần Minh cùng Mạnh Tinh Hải quan sát từ xa một lúc rồi rút lui. Trước hết cứ để bọn họ đào bới, không cần thiết phải tiêu hao tại chỗ. Đã có “chim sợ xã giao” Ngữ Tước phụ trách điều phối, đủ loại tin tức mới nhất sẽ không bị bỏ sót.
Không lâu sau, bọn họ lại đến chỗ của đám người Đông Thổ để quan sát tình hình.
Đó là một cái đầm sâu, bên trong toàn một màu bạc trắng, trông như thủy ngân phát sáng đang sôi trào.
Cuối cùng, Tần Minh quay lại bên rừng trúc hai màu đỏ vàng, vẫn là nơi khiến hắn hứng thú nhất. Hắn luôn cảm thấy nơi đây dao động khí tức như linh trường tự nhiên.
Hắn nhảy khỏi lưng chim, đáp xuống một ngọn đại thụ từ xa, cẩn trọng thử nghiệm, kích hoạt rừng trúc phát sáng phía trước. Quả nhiên, lại có sóng gợn tỏa ra.
Ngữ Tước phụ trách cảnh giới, nhờ “chiếc thuyền hữu nghị” mà kịp thời nắm bắt mọi biến động của đại sơn.
“Linh trường này rất mạnh, do thiên địa dưỡng thành, mượn thế tự nhiên, còn mạnh hơn cả linh trường do thân thể ta phát ra, đủ để bao trùm cả một vùng sơn lâm.”
Tần Minh phấn chấn tinh thần. Hắn muốn nghiên cứu kỹ hơn. Bằng trực giác, hắn cảm thấy hai loại bảo du trúc màu đỏ và vàng kia cũng không quý giá bằng linh trường tự nhiên này.
Thực tế, hắn có phần kiêng kỵ với loại bảo du đỏ vàng. Bao ngày qua, hắn đã nghe không ít lời đồn, người ăn tùng quả vàng liền hóa thành tiên rồi bị đốt thành tro, kẻ nuốt ngân hạnh đỏ thì quên hết tiền trần, biến thành quái vật.
Ai biết được bảo vật đỏ vàng nơi đây có vấn đề hay không. Hắn vẫn luôn mang theo sự cảnh giác.
Sau khi xác định phạm vi ảnh hưởng của linh trường, Tần Minh nhảy lên không rồi ẩn mình trong tuyết, để Lôi Đình Vương Điểu vỗ cánh che lấp lại hang tuyết mà hắn để lại.
Tần Minh ngồi tĩnh tọa trong tuyết, tĩnh tâm cảm ngộ linh trường thần bí phía trước.
Trong khoảnh khắc, mọi lĩnh ngộ về các loại linh trường như Tu Di trường, Thiên Ma lực trường... lần lượt hiện về trong tâm trí. Thủ bút linh trường do Tô Mặc Nhiễm tặng hắn cũng hóa thành từng luồng quang mang, dẫn hắn nhập tĩnh.
Hắn dùng linh trường mình nắm giữ để cộng hưởng với linh trường tự nhiên trong rừng trúc phía trước.
Giữa băng tuyết, trong khu rừng như được điêu khắc từ san hô đỏ và vàng kim, ánh sáng nhu hòa lên xuống như làn sóng, giống như mặt hồ yên tĩnh bị khuấy động, từng vòng ánh sáng lan tỏa ra ngoài.
Giờ khắc này, rừng trúc không còn sát khí, khí tức công kích như đã biến mất. Mọi thứ hiện ra thật hài hòa và yên bình. Trong màn đêm u tối, toát lên một vẻ đẹp thanh đạm và huyền ảo.
Lôi Đình Vương Điểu cùng Hồng Thử đều sững sờ, ngay cả Ngữ Tước cũng trợn tròn mắt, không nói được lời nào. Bọn chúng như chìm vào trạng thái rỗng lặng, tựa hồ muốn hòa làm một với phong cảnh mỹ lệ trước mặt.
Mạnh Tinh Hải đang ở gần đó, lộ ra vẻ kinh ngạc, lẩm bẩm: “Tiểu Tần quả nhiên thiên tư trác tuyệt, tư chất vô song, chính là lấy thiên địa làm thầy, đạo pháp tự nhiên!”
Hắn xuất thân từ thế gia, đương nhiên từng nghe qua một vài truyền thuyết, tiền hiền từng khai đạo, có người lấy thiên địa làm thầy, trong hoàn cảnh đặc biệt mà lĩnh ngộ ra pháp đạo của bản thân.
Bất tri bất giác, Tần Minh đã tiến vào rừng trúc. Dù chỉ mới là khu vực ven rìa, nhưng đã chứng thực rằng khi cộng hưởng với linh trường, nơi này sẽ không gây tổn hại tới hắn.
Một khắc sau, Tần Minh rút ra, trao đổi với Mạnh Tinh Hải, bảo hắn ở xa kích thích linh trường.
Khi linh trường trong rừng trúc bắt đầu bạo động, Tần Minh liền cộng hưởng ở khu vực rìa, cảm ngộ. Sóng gợn quanh hắn vẫn tương đối ôn hòa. Sau đó, hắn tiếp tục thâm nhập, từng bước thăm dò.
“Nếu có người đột ngột kích phát linh trường tự nhiên nơi đây, ta sẽ bị chấn động, nhưng vẫn có thể bảo toàn mạng sống.” Tần Minh xác định kết quả.
Trường hợp tệ nhất là bị thương, nhưng tuyệt đối không chết được.
Sở dĩ hắn làm vậy, chủ yếu là vì sợ xảy ra biến cố bất ngờ, nếu lỡ rơi vào cảnh giới ngộ đạo sâu nhất, sẽ bị cách biệt với ngoại giới, không nghe thấy Ngữ Tước cảnh báo.