Dạ Vô Cương

Chương 538: Một kiếm sát xuyên 36 trọng thiên (1/2)



Trên Đấu Kiếm đài, Thôi Khải thân hình cao lớn, nghiêm nghị, cứng nhắc. Khi còn nhỏ, mỗi lần Tần Minh nhìn thấy ông ta đều cảm thấy có chút đè nén trong lòng.

Hiện tại sắc mặt Thôi Khải giãn ra, nở một nụ cười: “Đạo hữu, mời.”

Tần Minh gật đầu, hiểu rõ tính cách của người này. Cái vẻ nghiêm khắc, ít nói ít cười ấy, cũng phải tùy người mà đối đãi. Gặp người ngoài có lai lịch, lão vẫn thường mang theo nụ cười trên mặt.

“Mời.” Tần Minh đáp lời. Giờ phút này khí trường trên người hắn rất mạnh, mang theo một luồng sắc khí không thể che giấu, khiến người đối diện cảm thấy áp lực bức người.

Bởi vì, thân phận của hắn đã thay đổi, hiện tại hắn là một cao thủ bước trên kiếm đạo Tiên gia.

Ngoài thân Tần Minh, kiếm khí lạnh lẽo lan ra bốn phía, tựa như một khối thần thiết được mài giũa qua bao năm tháng, vào thời khắc này hóa thành Tiên kiếm, trong thoáng chốc lộ rõ phong mang.

Thôi Khải thu lại nụ cười. Đối mặt với kẻ ký gửi tâm hồn vào kiếm, mọi loại ngôn từ, hay mưu mẹo công tâm, đều vô ích, chỉ có thể dốc toàn lực mà chiến.

Chỉ trong khoảnh khắc, toàn thân lão trở nên xanh biếc, thần hà màu lục rực rỡ tuôn trào, mái tóc đen dày hóa thành màu xanh, tung bay tán loạn, ngoài thân ngưng tụ thành một tòa Trường Sinh linh trường.

Tần Minh lấy làm kinh ngạc. Khi xưa không từng thấy lão tu luyện Trụ Thế kinh, không ngờ lại lĩnh ngộ đến tầng bậc này.

Ngay khoảnh khắc đó, Tần Minh không nói thêm lời nào, một đạo Thuần Dương kiếm quang rực rỡ từ thể nội tuôn ra, như cầu vồng lướt qua trời cao, chém toạc màn sương đêm, lập tức quét thẳng về phía trước.

Thôi Khải quả nhiên rất mạnh, tóc xanh tung bay, thân hình cao lớn lại linh hoạt như quỷ ảnh, trái phải lướt đi, tránh né Thuần Dương kiếm quang.

Lão nhanh chóng tiếp cận đối thủ, định áp sát để cận chiến.

Giờ đây, Tần Minh là người bước trên Tiên lộ, đương nhiên thi triển toàn bộ thủ đoạn Tiên gia. Thuần Dương kiếm quang sau khi bắn đi như thước lụa dài, liền vẽ thành một đường cong mỹ lệ, quay đầu trở lại, chém thẳng về phía Thôi Khải đang né tránh.

Tuy Thôi Khải như u linh xuất hiện bất định, thay đổi phương hướng liên tục, nhưng vẫn không thể thoát khỏi tốc độ truy kích của Thuần Dương phi kiếm. Kiếm quang sắc bén dần dần áp sát thân thể lão.

Lão quát khẽ một tiếng, quanh thân lục quang bộc phát, Trường Sinh linh trường như muốn làm vặn vẹo cả hư không, lão đang can thiệp vào quỹ tích của phi kiếm, đồng thời nhanh chóng kéo gần khoảng cách.

Choang!

Một luồng Thuần Dương kiếm quang bắn ra, khuôn mặt Thôi Khải lập tức rướm máu, một lọn tóc dài cũng bị chém đứt.

Trường Sinh linh trường của lão tuy bất phàm, nhưng không thể làm thay đổi thế kiếm. Nếu không phải lão phản ứng cực nhanh, có lẽ đã bị một kiếm bổ làm hai đoạn.

Dưới Đấu Kiếm đài, rất nhiều người lộ vẻ kinh ngạc. Một trận chiến ở vị trí cuối bảng mà lại mãnh liệt đến vậy ngay từ đầu, quả thực vượt ngoài dự liệu của bọn họ.

Trên mặt Thôi Khải chảy máu, tóc xanh rơi rụng, nhưng lão lại vô cùng quả cảm. Không những không lùi bước, mà sau khi tránh được kiếm phong còn tăng tốc lao tới, định dùng linh trường hữu hình để giam cầm đối thủ.

Khoảnh khắc tiếp theo, kiếm quang chói lòa của Tần Minh vung ra, suýt nữa một kiếm đã chém bay đầu lão.

Thôi Khải nghiêng người né tránh, song vẫn không thoát khỏi sự truy kích của Thuần Dương phi kiếm. Trong thời khắc mấu chốt, lão đưa tay phải ra cản, tức thì máu bắn tung tóe.

Lòng bàn tay lão bị xuyên thủng, phi kiếm xoáy mạnh một vòng, cả cánh tay phải lập tức nát vụn.

Thôi Khải quả là kẻ tàn nhẫn, không để ý đến thương thế, mượn lực ấy để kéo gần khoảng cách, Trường Sinh linh trường xung quanh như muốn làm vặn vẹo hư không, hòng triệt để khóa chặt đối phương.

“Hử?” Rất nhiều người kinh hô thành tiếng.

Trên cao đài, vị kiếm tu kia vẫn không hề bị ảnh hưởng, phi kiếm tỏa sáng rực rỡ, ánh sáng chói lòa, xé rách luôn cả linh trường màu lục đang xoáy lại.

Ngay lúc ấy, Thôi Khải vẫn không chút bối rối. Trước người lão, dòng khí lưu màu nâu đất đột nhiên cuồn cuộn trào lên, không một dấu hiệu báo trước, lão đã mở ra nội cảnh của chính mình.

Pháp môn căn nguyên của lão vậy mà lại đến từ Mật giáo, con đường tu luyện chính là Thành Thần chi lộ.

Cái gọi là Tân Sinh chi lộ hay linh trường đều chỉ là thủ đoạn phụ tu. Khi đã tiếp cận được đối phương, lão liền triệt để bộc phát toàn bộ lực lượng.

Bản năng thần giác mách bảo Thôi Khải rằng, đây là một đối thủ vô cùng nguy hiểm. Bởi vậy, lão vừa ra tay đã liều mạng, trực tiếp bày ra sát chiêu bản mệnh.

Lão muốn kéo đối thủ vào trong, đánh bại người này tại lĩnh vực mà bản thân nắm giữ ưu thế tuyệt đối.

Thần chi tịnh thổ lập tức mở ra, lão đem đối thủ cùng với thanh Thuần Dương phi kiếm đáng sợ kia bao trùm toàn bộ vào trong.

Chuyện này quả thực vượt ngoài dự liệu của Tần Minh. Ở Thôi gia nhiều năm như vậy, hắn chưa từng biết Thôi Khải là người của Mật giáo.

Tuy nhiên, sắc mặt hắn vẫn điềm nhiên như cũ. Dù đối phương có che giấu bao nhiêu thủ đoạn đi nữa, hắn cũng chỉ cần dùng kiếm khai đường. Trước sức mạnh tuyệt đối, mọi loại pháp môn thần thông đều trở nên vô nghĩa.

Xoẹt!

Tần Minh xuất một kiếm giữa không trung, kiếm mang rực rỡ chói lòa, muốn chẻ đôi cả vùng tịnh thổ.

Thôi Khải triệu thần, khí lưu màu nâu đất lập tức trào dâng. Trong vùng nội cảnh ấy, một thân ảnh khổng lồ từ lòng đất trồi lên, lao tới đón đỡ phi kiếm, đồng thời dang tay ôm lấy Tần Minh.

“Thổ Địa Thần?” Tần Minh bật cười lạnh. Hóa ra căn cơ Thành Thần của Thôi Khải lại là loại thần linh này? Trong truyền thuyết thần thoại, đẳng cấp quả thực chẳng cao.

Choang một tiếng, trong nội cảnh ấy kiếm khí như cầu vồng, Tần Minh thúc động phi kiếm, hung hăng chém thẳng Thổ Địa thần làm hai nửa.

Ngay sau đó, hắn điều khiển kiếm chém tiếp, muốn phân giải toàn bộ tịnh thổ này.

“Hửm?” Tần Minh lộ ra vẻ kinh ngạc. Trong vùng tịnh thổ ấy, khí tức màu nâu đất sôi trào, vậy mà lại xuất hiện một tòa Thổ Địa miếu mơ hồ, nhanh chóng ngưng tụ thành hình.

Soạt một tiếng, tòa miếu kia liền nuốt chửng lấy phi kiếm của hắn.

Chuyện này quả là khác thường. Người khác khi mở ra nội cảnh đều chỉ là hô phong hoán vũ, hiển hiện thần linh, nào ngờ Thôi Khải lại còn xây cả thần miếu?

Sắc mặt Tần Minh hơi biến đổi. Tòa kiến trúc mơ hồ kia vậy mà có thể hút lấy phi kiếm do Thuần Dương chi lực hóa thành, thực sự cổ quái dị thường.

Thôi Khải thi triển toàn bộ pháp môn của Mật giáo, trong vùng nội cảnh vang động dữ dội, Thổ Địa thần một lần nữa hiện thân, lần này còn có thêm cả một Thổ Địa bà, hai người cùng liên thủ phát động công kích.

Tần Minh phát hiện, hắn đã mất đi liên hệ với phi kiếm hóa từ Thuần Dương chi lực, điều này quả thực nằm ngoài dự liệu.

Tuy nhiên, chuyện này đối với hắn mà nói chẳng đáng là gì. Một đạo Thuần Dương phi kiếm mới liền bừng sáng, tung hoành trong vùng tịnh thổ, liên tục chém xuống, khiến mặt đất nứt toác bốn phía, Thổ Địa thần bị chém rụng đầu, hoàn toàn thể hiện cái gọi là bá đạo của “một kiếm phá vạn pháp”.

Sắc mặt Thôi Khải trở nên nghiêm trọng, trầm giọng gầm lên một tiếng, toàn bộ Thần chi tịnh thổ liền thu nhỏ lại, muốn giam giữ Tần Minh trong đó. Nơi này giống như một vùng bùn lầy, nếu con mồi đã lún vào, càng giãy dụa càng chìm sâu hơn.

Cùng lúc, Thôi Khải cũng áp sát đối thủ, phóng thích Trường Sinh linh trường, cộng hưởng cùng tịnh thổ, muốn triệt để phong tỏa vị kiếm tu kia.

Sắc mặt Tần Minh lạnh lùng. Đối phương tuy thủ đoạn không ít, nhưng không một pháp môn nào thực sự gây tổn thương được cho hắn.

Trong chớp mắt, quanh thân Tần Minh, Thuần Dương kiếm quang bạo phát, lại nhiều thêm mấy thanh phi kiếm nữa, tựa như mấy vầng tiểu thái dương lơ lửng giữa không trung, hoành tảo tung kích, cuối cùng thế như chẻ tre, xé rách tịnh thổ, phá tan linh trường.

Thôi Khải tóc tai rối loạn, lục quang trên thân tắt lịm, toàn thân đầy máu, căn cơ Thành Thần bị người ta hủy hoại, nếu ở thế giới hiện thực, cảnh tượng này hẳn sẽ vô cùng thê thảm.

Tần Minh kinh ngạc. Hắn phát hiện bên dưới Thổ Địa miếu có một nắm hoàng thổ, vậy mà lại có thể bao bọc lấy Thuần Dương phi kiếm, khiến hắn mất liên hệ với nó. Mãi đến giờ phút này, hắn mới miễn cưỡng thu hồi được thanh phi kiếm ấy.

“Bảo vật hiếm thấy!” Hắn khẳng định nắm hoàng thổ này không hề đơn giản. Vậy thì... cứ thu lấy là được.

Sắc mặt Thôi Khải căng chặt. Đó là một loại thổ chất thần bí khó dò, có lẽ có thể giúp lão thật sự trở thành Thổ Địa thần, thậm chí có thể liếc nhìn cảnh giới cao hơn.

Lão cũng không quá vội, vì nắm hoàng thổ kia tuy có lai lịch bất minh, nhưng đã sớm được luyện hóa, theo lý mà nói, lão phải có khả năng thu về.

“Hửm?” Tần Minh kinh ngạc, nắm hoàng thổ kia như cát mịn, vậy mà lại tràn ra qua kẽ tay hắn, muốn tự thoát thân chạy đi.

Hắn hoài nghi, đây chính là một loại vật liệu vô giá, tất nhiên không thể để nó rời đi. Huống chi đây là bảo vật của Thôi gia, thu lấy nó càng thêm ý nghĩa.

Hắn vận dụng Thuần Dương chi lực để ngăn cản, lập tức thu nó trở lại. Nhưng khi phát hiện nắm hoàng thổ ấy lại một lần nữa muốn hóa thành hạt bụi trôi nổi hòng chạy thoát, Tần Minh không chút do dự tung cước, đá thẳng về phía chính chủ, một cước hất bay Thôi Khải.

Sau đó, hắn đưa nắm hoàng thổ thu vào thể nội, lặng lẽ giấu vào không gian trong mảnh vải rách.

“Bảo vật Thành Thần của ta!” Sắc mặt Thôi Khải đại biến, lão đã mất liên hệ với loại hoàng thổ đặc biệt kia.

Lão định lao tới cướp lại, song Tần Minh không cho cơ hội, một kiếm liền chém lão rơi khỏi cao đài.

Giữa Tần Minh và Thôi Khải có quan hệ phức tạp, hắn không có ý định làm nhục đối phương trước mặt mọi người.

Nếu đổi lại là kẻ khác trong Thôi gia ra tay, hắn đã sớm vung kiếm chém cả mấy chục nhát.

“Nếu ở thực tại, ta đã chết rồi.” Sắc mặt Thôi Khải tái nhợt.

Trong lòng lão như trống rỗng, có cảm giác như vừa đánh mất một thứ vô cùng quan trọng. Lão linh cảm rằng, nắm hoàng thổ kia e rằng còn có lai lịch lớn hơn lão từng tưởng tượng.

(Còn nữa...)