Hồi Ức
1.
Sau kỳ thi đại học, bà Thẩm hỏi Quan Kỳ đã điền nguyện vọng chưa. Quan Kỳ đang ngậm một viên kẹo, mắt dán chặt vào màn hình máy tính hiển thị trường Đại học A, lười biếng đáp một câu:
“Chuyện này có gì khó đâu.”
Từ nhỏ anh đã có chính kiến, chưa từng để mẹ phải bận tâm chuyện học hành, nên bà Thẩm cũng không hỏi thêm gì. Tâm trạng tốt, Quan Kỳ ra khỏi nhà, tiện đường ghé tiệm bánh mua một cái bánh xoài.
Anh đến đứng đợi trước cổng một khu chung cư khá sớm. Vài phút sau, một cô gái trông ngoan ngoãn, đáng yêu đi ra từ trong khu nhà. Quan Kỳ nhướng mày, cười khẽ:
“Chà, trùng hợp ghê.”
Cô gái cũng lập tức thấy anh, hơi ngạc nhiên hỏi:
“Sao anh lại ở đây?”
“Đi ngang thôi. Em tưởng anh đứng đây đợi em à?”
“Ờ… thôi kệ.”
Cô vừa định bước đi thì bị anh chặn lại. Quan Kỳ dúi chiếc bánh vào tay cô:
“Tiện mua được cái bánh. Em ăn không?”
Cô gái ngẩn người, lí nhí nói:
“Em thích bánh dâu hơn…”
Quan Kỳ hơi mất mặt:
“Vậy rốt cuộc em có ăn không?”
“Ăn, ăn, ăn mà.”
Quan Kỳ cúi đầu nhìn cô nhận lấy bánh, tiện miệng hỏi:
“Nghe nói em cũng đăng ký Đại học A? Định học theo anh đấy à?”
Cô gái sững lại:
“Em đăng ký Đại học H rồi mà…”
“Cái gì?!”
Viên kẹo trong miệng Quan Kỳ rơi xuống. “Chẳng phải em bảo là chọn Đại học A à?”
Cô gái hoang mang, giọng mềm mại:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Hồi cuối cùng em đổi sang H rồi… sao vậy?”
“Không sao cả.”
Quan Kỳ cộc cằn đáp, quay người bỏ đi. Nhưng mới đi được nửa đường lại quay đầu:
“Em chắc chắn chọn H rồi, không đổi nữa chứ?”
“…Không đổi.”
Quan Kỳ quay đầu bước nhanh, chạy thẳng về nhà.
Cô gái nhìn bóng lưng anh dần khuất, mới phản ứng lại, thì thầm nói:
“Em nghe nói… anh định chọn Đại học H mà…”
Bà Thẩm đang cắm hoa trong phòng khách thì thấy Quan Kỳ đổ mồ hôi, xông vào phòng ngủ.
“Gấp vậy làm gì đó con?”
“Không có gì.”
“Làm gì mà cuống cả lên?”
“Đổi lại nguyện vọng thôi.”
2.
Hồi năm nhất có một nam thần độc thân, đẹp trai, nhưng tính tình không tốt. Ai tỏ tình với anh ấy cũng đều bị lạnh nhạt từ chối. Theo lời bạn cùng phòng kể lại, nam thần này suốt ngày đăng mấy dòng vu vơ đầy ẩn ý trên mạng, kiểu như rất muốn yêu đương. Nhưng kỳ lạ là, bất kể ai tỏ tình, anh ấy cũng đều từ chối hết, không phân biệt nam hay nữ.
Tình trạng này kéo dài đến tận học kỳ hai năm hai. Mọi người bắt đầu mặc định rằng chắc anh ấy không “thẳng”.
Rồi đùng một cái, nam thần kia công khai có người yêu.
Hơn nữa là… anh ấy chủ động công khai.
Hôm tỏ tình, cả sân trường chật ních người. Ai cũng tò mò không biết người khiến cây sắt nở hoa là ai—nói chính xác hơn, là nam hay nữ.
Nam thần đó không ai khác, chính là Quan Kỳ.
Từ nhỏ anh đã rất tự tin vào sức hút của mình, chỉ chờ Nhu Nhu lên tiếng tỏ tình trước. Sau bao ngày quan tâm hỏi han, mãi vẫn không thấy động tĩnh gì. Cộng thêm mấy chuyện đột nhiên xảy ra hai năm qua, cứ thế trì hoãn… đến tận gần năm ba.
Ngày tỏ tình thành công, lúc Quan Kỳ nắm tay Nhu Nhu một cách cẩn thận, tim anh đập thình thịch rất lâu. Tay cô mềm mại và nhỏ nhắn đến vậy.
Mẹ kiếp, lẽ ra anh phải tỏ tình từ sớm rồi mới đúng.
Vừa đi vừa nghĩ, anh bỗng nhiên lên tiếng chẳng đầu chẳng đuôi:
“Xin lỗi.”