Đắc Phùng Cứu Tinh

Chương 2



3

 

Ta không ngoảnh đầu lại, cứ thế bước thẳng ra ngoài.

 

Tuyệt đối không thể để Thái tử nhìn ra nửa phần lưu luyến trong ánh mắt ta, nếu không, trong mắt hắn, ta chỉ là một con mồi tầm thường dễ đoán.

 

Ta lảo đảo rời khỏi con hẻm, y phục bê bết máu, vết thương nơi chân đau âm ỉ từng bước.

 

Cuối con hẻm lại là Đoạn Minh.

 

Khi hắn nhìn thấy ta, rõ ràng là mừng rỡ như điên, lập tức lao tới như bay.

 

Ta vì mất m.á.u lại thêm đêm qua đã mệt lả, chưa kịp phản kháng thì đã hôn mê trong vòng tay hắn.

 

Lúc tỉnh lại lần nữa, ta đã nằm trên giường trong khuê phòng của mình tại Thẩm phủ.

 

Phụ thân ta mặt mày giận dữ, mẫu thân thì khóc đến đỏ cả mắt.

 

Đoạn Minh đang quỳ dưới đất, không ngừng tự vả vào mặt, vừa đánh vừa lớn tiếng:

 

“Đêm qua tiểu thư trúng phải xuân dược, nếu không âm dương điều hòa, e rằng sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Thuộc hạ nhất thời hồ đồ, mới mạo phạm đến tiểu thư!”

 

“Hạ nhân vốn một lòng ái mộ, mong muốn bảo vệ tiểu thư, nếu tiểu thư không chê, thuộc hạ nguyện xin cưới nàng làm chính thất!”

 

Hắn nghĩ rằng ta đã mất trí nhớ vì xuân dược, nên ngang nhiên bịa chuyện không hề chột dạ.

 

Ta yếu ớt hỏi lại: “Ngươi nói gì?”

 

Đoạn Minh lập tức nắm lấy tay ta, ánh mắt kiên định:

 

“Tiểu thư quên rồi sao? Đêm qua người trúng độc, vừa thấy thuộc hạ liền nhào vào lòng, thuộc hạ bất đắc dĩ mới giúp người điều hòa âm dương.”

 

Ánh mắt hắn dính lấy người ta, không giấu nổi vẻ thèm muốn, vừa như nhắc nhở, lại như uy hiếp: 

 

“Tiểu thư, trên bả vai bên phải của người có phải có một nốt ruồi đỏ?”

 

“Đêm qua lúc quấn quýt, thuộc hạ nhìn thấy rõ ràng, suốt đời chẳng thể quên được phong thái của tiểu thư.”

 

4

 

Đoạn Minh quỳ gối trước giường ta, vừa khóc vừa vung tay tát vào mặt mình, vừa đau khổ giãi bày nỗi bất đắc dĩ và thất lễ đêm qua, lại xen lẫn cả ân hận cùng ái mộ.

 

Hắn tỏ ra quá mức tự trách, khiến phụ mẫu ta cũng không tiện trách phạt thêm.

 

Trong phòng, đại phu của phủ cũng phụ họa theo:

 

“Tiểu thư đêm qua đã trúng một loại xuân độc tà dị, nếu không được kịp thời giải trừ, ắt sẽ m.á.u nghịch mà mất mạng.”

 

Kiếp trước cũng là như thế, có đại phu làm chứng, mà ta thì hoàn toàn mất trí nhớ về đêm đó.

 

Phụ mẫu ta nghiến răng chịu đựng, bất lực nói:

 

“Vậy Đoạn Minh đối với con quả thực có ơn cứu mạng.”

 

Thân phận thương hộ vốn thấp kém, dù Thẩm gia ta là đệ nhất hoàng thương, nhưng ở chốn danh lợi vẫn không thể sánh cùng sĩ tộc.

 

Ta và Thái tử bằng tuổi, phụ mẫu đã tỉ mỉ dạy dỗ, mong một ngày ta có thể bước chân vào Đông cung, nắm lấy tiền đồ rực rỡ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tất cả đều bị hủy hoại trong đêm đó, bị một tên hộ vệ canh cổng như Đoạn Minh hủy hoại.

 

Phụ thân ta chỉ sau một đêm đã bạc cả đầu, sáng sớm hôm sau phải thân chinh đến Đông cung tạ tội.

 

Tên ta đã nằm trong danh sách tuyển phi, nếu chuyện này không xử lý thỏa đáng, sẽ bị xem là khiêu khích Đông cung, xúc phạm hoàng quyền.

 

May mắn thay, Đông cung không truy cứu, Thái tử còn đích thân tới phủ, khuyên ta chớ nghĩ quẩn, phải sống tiếp cho thật tốt.

 

Đoạn Minh thì những ngày ấy quỳ suốt trong sân Thẩm phủ, ngoài mặt là hối lỗi, thực chất là ép cưới.

 

Nữ tử nếu đã thất thân, liền mất đi quyền tự quyết định cuộc đời mình.

 

Cuối cùng, mang theo cái gọi là “ơn cứu mạng”, ta cam chịu số phận, gả cho nhà họ Đoạn.

 

Bề ngoài là ta xuất giá, nhưng thực chất là Đoạn Minh ở rể, đưa cả người mẹ quê mùa thô lỗ của hắn vào ở trong đại trạch Thẩm gia.

 

Một kẻ nô tài, chỉ sau một đêm, liền từ đáy bùn vọt lên làm rể quý, hưởng hết ba đời vinh hoa tích lũy của hoàng thương Thẩm gia.

 

Hồng Trần Vô Định

Ta là độc nữ của Thẩm gia, đã không thể bước vào Đông cung, phụ mẫu cũng chỉ còn cách nhận mệnh, dùng hết nhân mạch, dốc sức nâng đỡ cho con đường quan lộ của Đoạn Minh.

 

Vàng bạc mở lối, ba năm sau, nhờ công trấn áp thổ phỉ, Đoạn Minh được phong làm Tòng Tứ phẩm Minh Uy tướng quân.

 

Hắn vốn chẳng có tư chất văn võ gì đáng kể, chức tước này, đã là cực hạn mà Thẩm gia có thể gắng sức nâng lên.

 

Cha mẹ thương con, luôn mưu tính sâu xa, chỉ mong hắn sau này đối xử tử tế với ta.

 

Nào ngờ đúng vào ngày được phong tướng, Đoạn Minh liền dẫn đến ba tên ăn mày.

 

Ba tên ấy vừa thấy ta liền gào lên giữa đám đông:

 

“Chúng ta chính là tình lang của tướng quân phu nhân trước khi nàng thành thân!”

 

Miệng chúng hôi thối, răng thì đen kịt, gương mặt bẩn thỉu mà vẫn dám vô liêm sỉ cười nhạo ta trước mắt bao người.

 

Ban đầu ta còn tưởng là bọn điên đến gây chuyện, lập tức sai Đoạn Minh đuổi bọn chúng đi.

 

Nào ngờ hắn bỗng đổi sắc mặt, nở nụ cười độc ác:

 

“Đuổi đi làm gì? Chúng đâu có nói sai. Ba tên ăn mày này, không chỉ là tình lang của nương tử, mà còn là người tác thành mối nhân duyên giữa ta và nàng nữa!”

 

“Ngươi nói gì?!”

 

“Loại dược đó quả không hổ là vật hiến từ Tây Vực, ba năm rồi, nương tử vẫn còn bị gạt trong bóng tối.”

 

Trước mặt phụ mẫu ta, hắn ngang nhiên mở miệng:

 

“Người cưỡng nhục nương tử đêm đó, căn bản không phải là ta, mà là ba tên ăn mày này!”

 

Hắn cười cợt nhớ lại:

 

“Đêm đó nàng thực sự quyến rũ mê người. Nếu không phải đã bị bọn ăn mày sờ mó bẩn thỉu trước, ta cũng định thử một lần. Dẫu sao cũng chỉ là một hẻm nhỏ, ai mà biết được?”

 

“Phụ thân, mẫu thân... thật không ngờ hai người lại xem ta là ân nhân cứu mạng.”

 

Hắn vỗ phành phạch bộ giáp tướng quân trên người, dáng vẻ oai phong lẫm liệt:

 

“Kỳ thực, ta chẳng qua chỉ là kẻ nhặt được xác của tiểu thư vào sáng hôm ấy mà thôi.”

 

“Vậy mà có thể khiến thiên kim Thẩm gia gả cho ta, còn trắng tay hưởng hết vinh hoa phú quý, tiền đồ rực rỡ này!”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com