Đại Bát Hầu

Chương 476: Nứt vỡ (1)



Dịch bởi: ThiemThu

Trong cảnh rối loạn, Như Lai nhè nhẹ vẩy đi vết máu trên tay, khẽ cười nói:

- Hình như hắn đã có thê tử, một con cú mèo và một con bồ câu, kỳ thực rất xứng đôi. Chỉ đáng tiếc, nhiều năm vậy rồi, lại một mực không thể mang thai, đến chết, vẫn chưa có hậu đại, thật là... Đáng tiếc. Ngươi nói xem, bần tăng có nên tiễn luôn cả nàng cho phu thê được đoàn tụ?

- Dừng... Dừng tay... Ngươi dừng tay cho ta --!

Hầu tử run lên, vươn tay bắt tới Như Lai.

Nhưng Như Lai là “hư”, bất kể làm thế nào hắn cũng không bắt được.

Không nhìn sự tồn tại của hầu tử, Như Lai thoáng ngước đầu, nhẹ giọng thán nói:

- Đã quá trễ, ngươi nên đáp ứng ngay lúc bần tăng đề ra ước định, đáng tiếc ngươi lỡ qua cơ hội, bởi vì ngươi do dự. Không chỉ vậy, ngươi còn lộ ra nhược điểm trước mặt bần tăng. Nếu không phải vậy, bọn họ đã không chết. Ngươi cứ luôn lẫn lộn đầu đuôi, thành ra chuyện nào cũng sai, bởi vì ngươi quá coi trọng quá khứ, quá coi trọng hết thảy quanh mình, đến nỗi vĩnh viễn không thể làm ra phán đoán chính xác nhất.

Từ từ quay mặt sang, hắn nhìn chằm chằm hầu tử, cười nhẹ, bước qua sát vai, chậm rãi đằng không mà lên.

- Tiếp theo nên là ai đây? Đại Giác? Hắc Tử? À, đúng rồi, còn có Dương Thiền. Chắc ngươi không biết, trên Nguyệt Thụ mà ngươi tự tay thiêu hủy, có một đóa hoa của ngươi và nàng. Trơ mắt nhìn người mình thương yêu bị giết, cảm giác đau đớn sẽ thế nào nhỉ? Chẳng qua, có lẽ nên để nàng lại sau cùng, đau đớn, phải từ từ mà gặm nhấm, bằng không ngươi tê dại rồi, khi đó lại phiền hà.

- Dừng tay --!

Hầu tử đuổi theo Như Lai điên cuồng đâm tới, vũ động lên Kim Cô bổng, Như Lai lại vẫn cứ chậm rãi bay lên.

Khí lưu giống như gió lốc quét ngang hết thảy, ngay cả chiến hạm yêu quân đều rung lên chao đảo.

Nhưng mà, bất luận hầu tử công kích ra sao, đều không thể chạm vào Như Lai mảy may. Thậm chí Như Lai còn không nhăn mày lấy một lần, mặc cho Kim Cô bổng không ngừng qua lại trên người.

- Lập tức dừng lại --! Bằng không! Bằng không ta giết sạch người trong Phật môn, san bằng Linh sơn!

Như Lai xoay người đối diện với hầu tử, tiếp tục lơ lửng bay ra sau, chỉ về hướng tây khẽ cười nói:

- Linh sơn ngay ở hướng kia, đa phần đệ tử của bần tăng đều ở đó, giết đi, diệt đi. Không chết, thì lấy đâu ra sinh? Ngươi cho rằng bần tăng sẽ để ý? Bần tăng sớm đã nói rồi, bần tăng đã thả xuống, bởi thế, không có nhược điểm. Còn nhược điểm của ngươi, lại đâu đâu cũng có. A a a a... Ha ha ha ha! Hôm nay bần tăng để ngươi xem xem bản thân mình rốt cuộc cường đến đâu!

Nói rồi, Như Lai giơ tay lên.

Lập tức, rất nhiều yêu quái trong yêu quân đột nhiên phát cuồng, rút đao đâm hướng chiến hữu, tiếng giết chóc vang dậy khắp nơi, không phân biện được đâu là địch, đâu là ta.

- Dừng tay --! Đồ tạp chủng, dừng tay!

Kim Cô bổng đột nhiên vươn dài, hầu tử lần nữa nện tới Như Lai, lại không chút ngoài ý, xuyên qua thân hình đánh vào khoảng không.

Một tiếng nổ vang, ngọn núi nơi xa bị hầu tử nện thành bình địa, kéo theo mấy tên Phật đà trên núi đồng đều bị nện thành thịt tương.

Sắc mặt Như Lai vẫn dửng dưng, khẽ cười nhẹ, thấp giọng nói:

- Hay là, chúng ta đua thử với nhau? Ngươi giết người trong Phật môn. Bần tăng giết yêu quái Hoa Quả Sơn. Xem ai giết được càng nhanh, càng nhiều.

Thần tình hờ hững khiến hầu tử nhìn mà thẫn thờ.

Thẳng đến giờ phút này, cuối cùng hắn mới tin Phật thật sự không có tâm. Đối phương căn bản không để ý sự chết sống của những môn đồ kia...

Dần dần, ánh mắt Như Lai dừng lại trên người Hắc Tử thoi thóp một hơi, đang được mấy tên yêu binh dìu đỡ, quay đầu trông hướng hầu tử, nhếch môi cười nhẹ.

Tức thì, hầu tử hóa thành một đạo kim quang cõng Hắc Tử trên vai xông thẳng về hướng tây.

Hắn dùng tận toàn lực gia tốc, gió rít gào bốn phía như dao bén cắt qua trên người. Không gian bị lực lượng cự đại xông đâm đến nỗi vặn vẹo, tất cả mọi thứ quanh mình đều hóa thành từng đạo quang tuyến vút nhanh ra sau.

- Đại Thánh gia... Tạ tạ.

- Ngươi cứ gọi ta là hầu tử ca thôi.

- Hầu tử... Ca, xin lỗi, các sư huynh của ngươi đuổi tới cứu chúng ta... Chúng ta lại không cách nào cứu bọn họ...

Hầu tử thẫn thờ nhấp nháy mắt, lại vẫn điên cuồng gia tốc.

Lệ từ trong vành mắt tuôn ra, tấn tốc tan biến theo cuồng phong.

Thoáng chốc, hắn tựa hồ nhớ lại con Lão Thử tinh gầy yếu, vô lực đương sơ gặp được trên đường tiến hướng Ác Long đàm. Toàn bộ gia sản của hắn chỉ có mỗi thanh chủy thủ lấy được từ thi thể thiên binh, hắn cẩn thận giấu đi, không dám để yêu quái khác biết. Lại trước khi chịu chết, đưa tặng cho Dĩ Tố.

Hắn nhớ tới Lão Ngưu, Bạch Viên, nhớ tới Đoản Chủy, nhớ tới chín vị sư huynh, nhớ tới những người từng gặp qua, những chuyện từng trải qua.

Chặng đường ấy hắn gặp được rất nhiều rất nhiều người, rất nhiều rất nhiều yêu quái, hoặc ích kỷ, hoặc ngang tàng, hoặc trung dung, hoặc trụy lạc... Ai trong bọn họ cũng đều nỗ lực sống sót. Nhưng cuối cùng chẳng ai sống sót được.

Mà chính hắn, thẳng cho tới nay nỗ lực không ngừng, bước lên con đường ấy, cuối cùng, lại cả giận đánh lên Thiên Đình.

Thiên Đạo thạch đã hủy, nhưng Thiên Đạo còn đó, tất cả mọi thứ giống như túc mệnh đã chú định, tiết mục tương tự, chẳng qua là khoác lên áo ngoài với sắc thái khác thôi.

Cái tên Tôn Ngộ Không chân chính kia, khi hắn bị áp dưới Ngũ Hành sơn, liệu có phải cũng đau đớn như mình bây giờ?

Hắn không biết, hắn chỉ biết, nếu hiện tại có người cho hắn lặp lại một lần, cho hắn một con đường khác để chọn, cho hắn chọn hoặc là áp dưới núi, hoặc là giương mắt nhìn huynh đệ tay chân lần lượt chết đi, hắn sẽ không chút do dự chọn áp ở dưới núi, sau đó thành thật đi lấy kinh.

Đáng tiếc, cơ hội sớm đã lỡ qua. Bởi vì hắn chấp ảo, bởi vì hắn quật cường, hắn chọn con đường khác, đến cuối cùng, lại chỉ càng đau đớn thấu tim gan.

So ra, năm trăm năm , có tính là gì?

Để cho yêu quái một tương lai càng tốt đẹp, cho bọn họ một phần công bình, cho bọn họ một nơi đặt chân, mới đứng lên chống lại tất cả, đến cuối cùng, kỳ thực chẳng qua là đau theo một cách khác, lôi bọn họ vào trường chiến tranh không khả năng hoạch thắng này.

- Việc đó không trách được các ngươi, đều trách ta... Là ta liên lụy các ngươi... Nếu không phải ta...

- Kỳ thực... Ngươi không cần cứu ta, mạng Hắc Tử không đáng một đồng, có thể sống tới ngày nay, đều là nhờ phúc của ngài, đã biết đủ rồi. Khái khái... A a a a...

- Mạng ngươi không đáng một đồng... Vậy mạng ai mới đáng? Mạng ta... Mới thật là một văn không đáng? Ngươi phải sống tiếp, bất kể thế nào cũng phải sống tiếp, như lúc đương sơ chúng ta vừa gặp nhau. Dùng hết mọi thủ đoạn, sống tiếp...

Hạ xuống một gò núi vô danh, hầu tử thả Hắc Tử ra, nhẹ giọng dặn dò:

- Ta còn phải đi về cứu những người khác, ngươi ngồi nghỉ ở đây đừng đi đâu cả, biết không?

- Ừ!

Hắc Tử lặng lẽ gật đầu.

Quay lưng, hầu tử chợt ngơ ngác.

Từ từ, hắn lần nữa quay đầu nhìn lại, nhìn thấy Như Lai lẳng lặng đứng tay, một tay bóp lấy cổ họng Hắc Tử.

Hắc Tử há hốc mồm, không cách nào hô hấp, không cách nào nói chuyện, chỉ có thể giương mắt nhìn hầu tử, lệ chảy đầy mặt.

- Bần tăng đã nói qua, bần tăng, nhanh hơn ngươi.

- Thả, thả hắn...

Hầu tử thảng thốt nhìn Như Lai, run run nói.

- Thả hắn? Ngươi dùng cái gì để trao đổi với bần tăng?

- Ngươi muốn gì cũng được, bất luận điều gì --!

- Vậy ư?

Như Lai khẽ cười nhạt:

- Đây chẳng qua là một tên lâu la thôi, mới vậy mà đã đầu hàng? Trường hí tiếp theo biết làm thế nào?

Nói xong, chỉ thấy hắn giơ tay lên, đầu lâu Hắc Tử bay lên.

Ánh mắt vẫn hờ hững nhìn hầu tử, như là đang cười...

Hầu tử há há mồm, run run, ngơ ngác mà nhìn, nhìn đầu lâu kia rơi rớt trên đất, lăn động, nhìn máu tươi từ trên cổ phun vãi ra.

Một bước loạng choạng, hắn ôm lấy ngực gào thét nói:

- Vì sao phải giết hắn! Vì sao phải giết hắn --! Ta đã nói chuyện gì cũng sẽ đáp ứng ngươi --! Vì sao ngươi còn giết hắn!

- Ngươi có thể đáp ứng ta điều gì?

Như Lai cười lên khinh miệt, thả lỏng tay, thân xác Hắc Tử rơi rớt trên đất. Vẩy tay phủi đi máu dính trên đó, nhẹ giọng nói:

- Vĩnh sinh vĩnh thế không gặp người trong Phật môn, hay là hàng phục, làm nô tài cho bần tăng? Bần tăng muốn những thứ kia ư?

Khẽ lắc đầu, hắn nhẹ giọng thán nói:

- Bần tăng muốn, là ngươi phế bỏ tu vị. Chỉ có phá Đạo tâm, mới có thể phế bỏ tu vị. Mà điều này, ngươi không đáp ứng được.

- Phải... Phải thế nào mới có thể phá Đạo tâm?

- Không biết.

Như Lai tự tiếu phi tiếu nói:

- Đáng tiếc a, bần tăng không tu thành “Vô Vi” giống Lão Quân, tự nhiên không cách nào đoán được pháp môn của ngươi. Bởi thế, đành phải thử từng cách một. Vừa nãy bần tăng thấy ngươi ba động kịch liệt với phẫn nộ, có lẽ, lần lượt giết sạch người thân bên cạnh ngay trước mặt ngươi, chắc là có thể phá được?

- Không... Không, ta cầu ngươi, đừng như vậy. Chỉ cần ngươi thu tay, cái gì ta cũng đáp ứng ngươi, cho dù bị áp dưới núi năm trăm năm , sau đó an phận đi Tây Thiên lấy kinh, ta cũng tuyệt không hai lời...

Hầu tử ôm đầu gào lên, đã triệt để sa vào hoảng loạn.

- Áp dưới núi năm trăm năm ... Đây chắc là quỹ tích Thiên Đạo nên có. Nhưng mà lấy kinh là chuyện gì?

Hầu tử mở to tròng mắt ngập ngừng nói:

- Tây Thiên lấy kinh, đem kinh Phật truyền vào Trung thổ... Khuếch... Khuếch đại phạm vi thế lực Phật giáo...

- Tây Thiên lấy kinh?

Như Lai cau mày cười nói:

- Đây cũng là chủ ý hay. Chỉ là, muốn truyền đạo, bần tăng tự sẽ sai người đưa đi kinh thư, cần gì ngươi vất vả? Huống hồ, Phật pháp để ý tu thân, chỉ cần tự mình ngộ đạo là được, truyền hay bất truyền, can gì tới bần tăng? Muốn phạm vi thế lực lớn như vậy làm gì? Chẳng lẽ người trong Phật môn nhiều rồi, tu vị bần tăng còn có thể tinh tiến?

Hầu tử chợt sững sờ.

Thẳng đến giờ phút này, hắn mới phát hiện một vấn đề cự đại.

Trong quỹ tích Thiên Đạo nguyên bản, có đại náo Thiên cung, có áp dưới Ngũ Hành sơn năm trăm năm , lại không có chuyện Tây Thiên thỉnh kinh.

Hai tay hợp mười, Như Lai hít một hơi thật sâu, thán nói:

- Tiếp theo, chính ngươi đi về nhìn bần tăng giết bọn họ, hay là đợi bần tăng bắt lại từng người, đưa tới trước mặt, rồi giết cho ngươi xem? Thôi được, quên nói cho ngươi, ngay vừa nãy bần tăng đã hạ lệnh để Chính Pháp Minh Như Lai lần nữa vung quân tiến công Hoa Quả Sơn, lúc này sợ là đã khai chiến. Đi muộn, nói không chừng không gặp mặt lần cuối được đâu.

- Ngươi... Ngươi... Ta muốn giết ngươi --!

Mồm há to, hầu tử giống như một con dã thú triệt để nổi điên, gào lên giận dữ.

Sóng âm như gợn sóng men theo mặt đất điên cuồng địa khuếch tán, núi đồng, sông suối, hết thảy mọi thứ đều rung động theo tiếng rít gào.

Một khắc sau, hắn vung lên Kim Cô bổng, gồng tận toàn lực nện tới Như Lai!