Trên ba mươi ba tầng trời, Nguyên Thủy Thiên Tôn khẽ vuốt râu dài, trầm mặc. Khóe mắt Thông Thiên giáo chủ thoáng giật giật. Lão Quân vẫn nằm đó nhìn trời, hồi lâu, cười hừ một tiếng:
Rốt cục vẫn bị hắn tìm được.
Ngươi muốn nói cái gì?
Trước kia bần tăng từng nói qua, trong chuyện này, kẻ đầu têu hết thảy là ngươi, mà không phải bần tăng. Ngươi không hiểu, chỉ là bởi có chút chuyện người không biết mà thôi.
Ta không hiểu người đang bậy bạ cái gì!
Người thống hận bần tăng, vì sao? Bởi vì bần tăng giết huynh đệ, chiến hữu của ngươi? Không phải, khởi nguyên, là bởi người biết bần tăng để Tước Nhi chuyển thể thành Phong Linh. Bởi vậy người nhận định bần tăng hàm người, hãm Tước Nhi vào tử cục. Nhưng nếu như, nếu như bần tăng nói cho ngươi bần tăng không hề làm vậy thì sao?
Hầu tư hơi ngờ, Kim Cô bổng đang xoay tròn từ từ hạ thấp tốc độ.
Ngươi cũng nhìn ra, bần tăng mở miệng kích thích ngươi, giết yêu chúng Hoa Quả Sơn, hậu quả lớn đến chừng nào. Phật môn tu thân, tu vị càng cao, Đạo tâm càng trọng yếu, hơi chút tiếm việt, đều sẽ thành hậu quả khó mà tưởng tượng. Đừng quên, lúc mới gặp nhau, tu vị bần tăng vẫn ở thời kỳ toàn thịnh. Thiên Đình, Địa phủ đều nằm dưới tai mắt Lão Quân, nếu nàng không nguyện ý, bần tăng dù bất kể thế nào cũng khó mà tổng nàng vào luân hồi. Chẳng lẽ ngươi thật không muốn biết, hơn một trăm năm trước, trên người nàng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tốc độ xoay vòng của Kim Cô bổng càng lúc càng chậm, hắn mở to tròng mắt nhìn chằm chằm Như Lai.
Hấp lực giảm mạnh. Số tăng lữ Phật đà còn sót lại không nhiều lần lượt rơi rụng mặt đất.
Chính Pháp Minh Như Lai, Văn Thù, Phổ Hiền, ai nấy đều quay đầu nhìn lại.
Trên ba mươi ba tầng trời, Lão Quân, Nguyên Thủy Thiên Tôn, Thông Thiên giáo chủ, Trần Nguyên Tử, đồng thời yên lặng.
Như Lai chậm rãi nói:
Lần đầu tiên bần tăng phát hiện người, là xuất phát từ ngẫu nhiên. Khi đó người vừa mới giết thợ săn… Còn nhớ không? Ngươi nên nát đầu hắn. Lúc chứng kiến cảnh ấy, bần tăng chỉ biết ngươi là biến số của Thiên Đạo. Bần tăng cũng biết, con chim hoàng yến, là thứ ngươi trân quý nhất trên cái thế giới này.
Phật pháp Linh sơn đã ngàn năm không tinh tiến, nhưng trong tối tăm, bần tăng tựa hồ cảm giác được có tồn tại càng cao, lại không thể nào tham ngộ được. Bản tăng biết, mình còn xa mới đạt tới đỉnh phong Phật phá. Cũng như tất cả những đại năng Đạo gia khác, bần tăng nghi là do Lão Quân cầm giữ Thiên Đạo cố ý làm ra. Bởi vậy, bần tăng quyết định thu chim hoàng yến kia làm đồ đệ, dùng để kiềm chế Lão Quân, mưu cầu cơ hội tinh tiến Phật pháp. Vì thế, bần tăng dẫn đi hồn phách nàng, để nàng đầu thai thành người, như thế, mới có thể bái nhập Phật môn. Nhưng nàng không nguyện ý, bất kể thế nào cũng không nguyện ý, người biết tại sao không?
Hầu từ sững sờ, trong ánh mắt ẩn ẩn có phần lấp lánh, có phần nghi hoặc
Bởi vì, ngươi quỳ trước mộ hứa hẹn với nàng. Ngươi nói, ngươi sẽ sống lại nàng, nàng ngây thơ tin tưởng, tin tưởng từng câu mà người nói, bởi thế nàng quyết định phải đợi người, không nguyện ý đầu thai, phải đợi người trở về đón nàng, dù có phải đối diện với nguy cơ tiêu vong, nàng cũng phải đợi. Bần tăng biết, đây là chấp niệm, có chấp niệm, nàng liền không cách nào thành Phật, cũng không cách nào thực sự trở thành đệ tử của bần tăng.
Thoáng ngẩng đầu lên, Như Lai nhẹ giọng thán nói:
Đêm hôm đó, người vừa trải qua một trường đại nạn, ngủ rất say, bần tăng mang theo hồn phách nàng, hàng lâm đến bên người người, ngay trước mắt nàng, mổ tim ngươi ra. Bên trong, có thiếu nợ, có hỗ thẹn, có y luyến, có hứa hẹn… Lại chỉ riêng không có ái tình. Người biết một khắc kia, nàng khóc thảm thương thế nào không?
Tay hầu từ triệt để ngưng lại, hắn thẫn thờ nhấp nháy mắt nói: Ngươi… Ngươi nói bậy, ta… Ta làm sao có thể không yêu nàng…
Nói bậy? Thế vì sao trên Nguyệt Thụ không có hoa của hai ngươi? Người cho rằng ngươi hứa hẹn với nàng, chính là yêu nàng? Như quả bần tăng nhớ không lầm, nhị sư huynh kia khi nghe được chuyện của ngươi, câu hỏi đầu tiên cũng là: “Đấy là tình yêu?” Khi đó, sao ngươi chính diện hồi đáp. Bần tăng vốn muốn giúp nàng trừ đi chấp niệm, nhưng chuyện không được như mong đợi, vì sao Phong Linh sinh ra sau khi nàng chết gần hai năm? Từ đầu đến đuôi, cái gọi là ái tình kia, chẳng qua là một mình nàng gìn giữ thôi. Chỉ bởi người từng nói qua với nàng. Người muốn lấy tiền tử hoặc hồ ly tinh mỹ diễm làm thế, trong Địa ngục hàn băng, nàng khổ khổ cầu khẩn bần tăng một năm. Cuối cùng, bần tăng như nàng sở nguyện, cho nàng một thân xác quan tuyệt tam giới. Cho nàng một đôi mắt xanh lam, đôi mắt sẽ yêu thương một con khỉ. Để nàng đầu thai, tiến vào Tà Nguyệt Tam Tinh Động trở thành đệ tử Thanh Phong tử, chờ đợi người vượt qua mười vạn tám ngàn dặm mà đến. Nhưng mà, cuối cùng, nàng nhận ra ngươi, ngươi lại không nhận ra nàng. Kiếp sau, rốt cuộc vẫn cùng một kết cục .
Như Lai từ từ khép mắt lại, khẽ thở dài nói:
Nếu người phải hận bần tăng. Vậy chính người thì tính sao đây? Nếu ngươi không yêu Dương Thiên, Lão Quân làm sao có cơ hội để nhúng tay? Phong Linh sao sẽ đi vào tuyệt lộ? Nói đến cùng, rốt cục là ai sai? Im mồm ! Chết đến lâm đầu còn nói hươu nói vượn! Ta muốn giết ngươi ! Giết ngươi!
Kim Cô bổng trùng trùng quất tới tới Như Lai, không phải trong hiện thực, mà là trong ảo ảnh.
Thân hình Như Lai từ từ tan biến.
Cảm giác khôi phục, toàn bộ thế giới lại hiện ra trước mặt hầu tử.
Khung trời bao la, mặt đất ngổn ngang. Tứ xứ đều là thị xác của người trong Phật môn.
Trên mặt đất, Như Lai lẳng lặng đứng đó.
Trên ba mươi ba tầng trời, hai mắt Lão Quân từ từ khép lại, thở dài.
Khóe mắt hẫu tử thoáng giật giật, tròng mắt trợn trừng, gầm nói:
Ta muốn giết ngươi! Khắc sau, hắn khua múa Kim Cô bỗng gào thét đâm tới Như Lai.
Như Lai hai mắt nhắm nghiền, tay hợp mười, im lìm đứng đó, không tránh không né.
Một côn trùng trùng đánh lên thiên linh cái.
Lập tức, mặt đất dưới chân rạn nứt. Từng cột đá xung thiên mà lên.
Hầu từ lăng không trôi nổi, trùng trùng thở dốc, giận dữ nhìn chằm chằm Như Lai.
Từ từ, nơi côn bổng điểm tới, một đạo vết rách dần xuất hiện, từng mảnh vụn bay lên.
Ngay trước mắt hầu tử, nét mặt Như Lai dần phá toái. Hóa thành từng điểm óng ánh phiêu tán theo gió.
Ngươi tin cũng được, không tin cũng được, những điều bần tăng nói đều là sự thực.
Một thanh âm chợt vang lên trong đầu hầu tử.
Ngay sau đó, là phảng phất ngàn vạn người đang tụng đọc kinh Phật.
Chứng cứ sau cùng, chính là tay trái của bần tăng. Hơn trăm năm trước, bần tăng dùng chính tay trái mình mổ xem trái tim người, dính máu của ngươi, kết xuống nhân quả. Đây là khuyết điểm duy nhất của bần tăng, không ngờ, lần duy nhất bần tăng mạo hiểm ra tay hơn trăm năm trước, cuối cùng lại thành sơ hở cho ngươi đánh bại… Đúng là nhân quả tuần hoàn, ai cũng chạy không thoát…
Hầu tư ôm lấy hai tại lăng không lăn lộn:
Im mồm ! Ngươi nói dối !!
Thanh âm dần dần tiêu giảm, thẳng đến mảnh tay áo sau cùng của Như Lai phiếu tán theo gió, thiên địa chìm trong yên lặng.
Hầu tử buông tay ra, kinh hoàng nhìn quanh bốn phía, từ từ thở dốc, vẻ mặt mờ mịt.
Khắc này, hắn đột nhiên cảm thấy hoảng hốt, phân không rõ phương hướng.
Hồi lâu, hắn cúi đầu kinh ngạc nhìn lại nơi Như Lai phiêu tán.
Kẻ từ thành Thiên Đạo… Chẳng phải sẽ không chết? Vì sao hắn sẽ chết? Vì sao hắn lại tán đi? Vì sao… Đến cùng là chuyện gì?
Ngẩng đầu lên, hắn xông hướng cao không.
Gió rít gào cuốn theo mây mù lướt qua gò má, từng tia ý lạnh đâm thẳng đáy lòng.
Thoáng chốc, hắn nhở tới Tước Nhi, nhớ tới Phong Linh, nhớ tới nụ hoa chưa từng nở trên Nguyệt Thụ, nhớ tới ngôi mộ cô đơn trên sườn núi nhỏ, nhớ tới lời quở trách Phong Linh trong thư phòng, nhớ tới lúc mình xông ra thư phòng tiến hướng Hoa Sơn, giọt nước mắt kia bị mình khắc ý lơ là.
Nhớ tới Dương Thiền bị mình bỏ lại trong ngày tân hôn, nhớ tới Đoản Chủy, Đại Giác, Linh Tế… những người vì mình mà cuốn vào trường tai họa này…
Hắn chấp ý muốn tìm lại những gì đã mất, nhưng đến cuối cùng, hắn còn giữ lại được gì?
Cúi đầu, nhìn xuống Hoa Quả Sơn hoang tàn đổ nát, nước mắt tràn mi.
Thù hận vốn đang thiêu đốt hừng hực từ từ dập tắt.
Tại sao lại như vậy… Ha ha ha ha… Là chính ta bức tử nàng… Đầu thai thành Phong Linh, chấp nhận điều kiện của Lão Quân… Đều là bởi ta… Mọi người, đều bởi ta mà chết… Ha ha ha ha…
Bỗng đột nhiên, một búng máu tươi từ trong miệng phun ra.
Tất cả lực lượng đều bị rút đi, thân hình giống như diều đứt dây, từ từ rơi rụng.
Nếu có thể làm lại từ đầu… Thì tốt biết mấy…
Ngẩng đầu lên, hắn trông thấy sao trời lấp lánh giữa màn đêm đang từ từ quay vòng, trên mặt, không có lấy nửa điểm thần tình.
Đạo tâm, đã phá.