Đại Bát Hầu

Chương 526: Khai đánh



Dưới ngọn đèn leo lét, Cao thái công lẳng lặng ngồi đó, hai hàng mi cau chặt.

Ngay trước mắt hắn, trong sảnh đường tụ tập năm ba người, không khí nhìn qua có phần trầm muộn.

Nô bộc A Tài khom người nói:

- Lão gia, theo A Tài thấy, mấy kẻ tự xưng là bạn cũ của cô gia đúng là có hơi là lạ. Ngươi nghĩ mà xem, một tên hòa thượng, vì sao lại đi cùng mấy tên nhìn như giang dương đại đạo? Còn cả thần sắc cô gia khi gặp họ, rõ ràng có phần thất thường.

- Lúc cô gia đi tới Cao lão trang, chẳng qua mới sáu tuổi, mấy năm nay những lần cô gia rời Cao lão trang ra ngoài làm việc, A Tài đều theo gót, chưa từng thấy hắn thăm qua bạn bè nào, cô gia cũng nói phụ mẫu hắn đều đã mất, ngay cả thư tín đều chưa từng thấy gửi qua một phong. Trong này sợ là có càn khôn, hay là... Hay là báo quan đi?

- Báo quan?

Tay bưng chén trà của Cao thái công khẽ dừng một chút, đôi mắt già nua vẫn đục nhìn đăm đăm A Tài.

- Đúng vậy, thái công.

Một tên nhìn qua có vẻ như là tá điền bước lên nói:

- Trong mấy người kia có hai kẻ mang theo binh khí, vừa nhìn là biết không phải thứ tốt đẹp gì, vẫn nên báo quan thì hơn.

- Đúng vậy, nên báo quan thì hơn.

- Đúng, cứ báo quan cho an toàn, nếu thật chỉ là hiểu lầm, quan phủ cũng sẽ không làm gì đâu.

Mấy người xung quanh lập tức lên tiếng phụ họa.

Do dự hồi lâu, Cao thái công lại chỉ khoát khoát tay nói:

- Quên đi, cứ để... Cứ để lão phu thương lượng với Cương Liệt rồi hẵng quyết định. Ngày đại hỉ, mong là đừng xảy ra chuyện.

*****

Lúc này, trên một ngọn núi cách Cao lão trang chừng năm mươi dặm, Thiên Bồng tay cầm một thanh trường kiếm lấp lánh hàn quang. Chính đang chậm rãi bước vòng quanh hầu tử.

Từ đầu tới đuôi, ánh mắt sít sao khóa chặt thân mình hầu tử.

- Rốt cục các ngươi đến Cao lão trang làm cái gì?

Hầu tử khẽ liếc kiếm trên tay hắn, nhẹ giọng cười nói:

- Không lẽ ngươi định dùng thanh kiếm này đánh nhau với ta? Cửu Xỉ đinh ba đâu rồi?

- Ta dùng binh khí nào, thì có liên quan gì tới ngươi?

- À... Ta hiểu rồi, chắc Cửu Xỉ đinh ba vẫn còn trên Thiên Đình. Lúc ngươi hạ giới không mang theo được, đúng không? Có cần ta gọi người đưa tới cho ngươi?

Thiên Bồng dừng chân, dùng kiếm chỉ vào hầu tử lạnh lùng nói:

- Đừng đánh trống lảng, nói! Rốt cục vì sao mà đến?

Mũi kiếm chỉ hướng hầu tử khẽ rung lên trong gió.

Nhàn nhạt liếc nhìn Thiên Bồng, hầu tử hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên hờ hững nói:

- Đã bảo rồi, tới tá túc. Ngươi lại cứ không tin. Cứ phải bức ta nói dối mới chịu? Ta nói này Thiên Bồng đại nguyên soái, đương sơ lúc hai ta binh nhung tương kiến ta còn không thèm nói dối ngươi, hôm nay lại càng không cần thiết, bóp chết ngươi, một cánh tay là đủ rồi.

Nói xong, hắn cười phá lên.

Sắc mặt Thiên Bồng càng trở nên khó coi.

Hắn nắm lấy kiếm bước lên trước một bước, lại tựa hồ đột nhiên ý thức được điều gì. Nhịp chân ngưng lại, tay cầm kiếm im lìm đứng đó.

Gió đêm từ từ thổi qua bên cạnh hai người, bóng cây đong đưa.

Hầu tử chậm rãi ngồi xếp bằng xuống, chống tay ra sau thong thả thán nói:

- Nói đi thì cũng phải nói lại, cha vợ kia, có biết ngươi là trư yêu?

- Ngươi muốn nói cái gì?

- Không có gì, chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi. Lão đầu thật đáng thương, nếu biết nữ tế là trư yêu, chẳng phải bị tức chết?

Khóe mặt Thiên Bồng khẽ co giật, tròng mắt mở to. Gân xanh trên tay cầm kiếm gồ lên.

Hầu tử vẫn điềm nhiên như không ngồi xếp bằng ở kia, vươn tay nhặt cục đá dưới đấy lên, cầm trong tay chơi đùa, nhẹ giọng nói:

- Còn cả Cao gia tiểu thư nữa, nếu biết phu quân mình là trư yêu, liệu có bị hù chết? Như quả ta không đoán sai, nàng chắc hẳn là Nghê Thường tiên tử chuyển thế?

- Ngươi --!

Thiên Bồng lại xoải ra trước một bước, nhưng ngay khi hầu tử chậm rãi quay đầu, lập tức rụt chân về.

Hai người cách nhau chưa đến ba trượng. Một kẻ giương nỏ tuốt kiếm, trong khi kẻ còn lại hoàn toàn không nhìn đối phương.

Ý vị sâu xa nhìn Thiên Bồng, hầu tử thong thả nói:

- Ngươi làm như vậy không phải kế hoạch lâu dài. Ta cho ngươi một con đường, theo ta tây hành một chuyến, xong rồi, trả cho ngươi thân xác nhân loại, thế nào? Làm vậy, ngươi muốn lấy vị Cao tiểu tỷ kia, hẳn sẽ không thành vấn đề.

Tay cầm kiếm của Thiên Bồng khẽ run lên.

Hắn rất rõ ràng đối thủ trước mắt này cường đại tới cỡ nào, nhưng hắn có lý do để không được lùi bước.

Trầm mặc hồi lâu, hắn căm hận nhìn hầu tử nói:

- Ngươi nghĩ Thiên Bồng ta sẽ đồng lưu hợp nhơ với loại yêu quái như ngươi?

Ý cười trên mặt hầu tử tức thì cứng lại.

Khắc sau, trong ý cười dần dần thoáng hiện vẻ dữ dằn.

Hắn đỡ lấy đầu gối từ từ đứng dậy, nhẹ giọng hỏi:

- Yêu quái? Con mẹ nó chẳng lẽ ngươi không là yêu quái? Ngươi tưởng mình còn là Thiên Bồng Nguyên Soái của đương sơ?

Thiên Bồng thoáng lui một bước, lại bày ra giá thế nghênh chiến.

Lành lạnh nhìn chằm chằm Thiên Bồng, hầu tử cắn răng gằn giọng nói:

- Ngươi đánh thắng được ta? Nếu không phải vì muốn giải quyết thằng nhãi Như Lai, lão tử sớm đã thịt ngươi rồi.

Thiên Bồng vẫn im lìm đứng đó, duy trì lấy tư thế nghênh chiến.

Mồ hôi lớn bằng hạt đậu từ trên vầng trán trơn bóng chậm rãi trượt xuống.

Hầu tử hít một hơi thật sâu, xoay người dùng sức ném cục đá trong lòng bàn tay vào màn đêm đen kịt.

Chỉ nghe “quang”, một tiếng nổ vang truyền đến, trong hắc ám tựa hồ có thứ gì đó bị nện nát. Tiếng vang chói tai đến nỗi dù là ở sơn trang cách đó năm mươi dặm cũng nghe được rõ ràng, đám đông trong cơn ngủ mê kinh hoảng bật dậy, từ trong phòng chạy ra.

- Ngươi không có lựa chọn. Hoặc là, ngươi sống ở chỗ này tiếp tục chờ đợi, sớm muộn sẽ có ngày thân phận bạo lộ. Hoặc là, đi theo ta, đây là nhân từ lớn nhất mà ta có thể dành cho ngươi. Còn nữa, nếu đã là yêu quái, thì tốt nhất đừng bày ra bộ dạng Thiên Bồng Nguyên Soái trước mặt ta, ghê tởm lắm, biết không?

Lời còn chưa dứt, chỉ thấy một đạo hàn quang chớp qua, Thiên Bồng đã xuất hiện mé bên hầu tử, mà vị trí hầu tử đang đứng cũng đồng thời bất tri bất giác chệch đi.

Cúi đầu nhìn lại, hầu tử trông sang vết trầy càn cạn trên giáp vai.

Bật cười.

- Thật muốn đánh?

Chậm rãi quay người lại, không biết từ lúc nào Kim Cô bổng đã hiển hiện trong tay, hắn hờ hững nhìn Thiên Bồng, nhe răng cười nói:

- Lão tử… Thành toàn ngươi.

Khắc sau, không đợi Thiên Bồng kịp phản ứng, hắn đã hóa thành một đạo kim quang ập tới Thiên Bồng.

Chỉ nghe “choang”, một tiếng nổ vang, hai kiện binh khí đan chéo vào nhau, ánh lửa tóe lên giống như thiểm điện sáng rực cả trời đêm.

Gần gần chỉ một chiêu giao phong. Trường kiếm trong tay Thiên Bồng đã vỡ thành bốn đoạn phi tán ra bốn phía.

Không đợi Thiên Bồng kịp ứng biến, hầu tử đã lăng không lộn nhào, Kim Cô bổng trùng trùng nện xuống eo Thiên Bồng, đánh bay cả người hắn ra xa.

Máu tươi bắn vẩy, kéo thành vệt dài giữa không trung.

Trong cơn kịch đau, Thiên Bồng vội vàng vận linh lực gượng trụ mình giữa trời, ánh mắt lướt tới ngọn núi mà hầu tử đang đứng phía dưới.

Nhưng khắc ấy. Hắn lại kinh hãi trợn tròn mắt.

- Ngươi đang nhìn đâu đấy?

Ngay sau lưng hắn. Hầu tử chậm rãi nhô đầu ra, cười hì hì hất lên Kim Cô bổng, lại một kích trùng trùng quét tới.

Một đạo hồng quang giống như vẫn thạch lao vút xuống núi, sóng nhiệt kích lên nháy mắt quét ngang hết thảy. Cát đá lăn lộn, một gốc đại thụ bị gọt bằng.

Trong bụi khói tràn khắp tứ tung, mấy tiếng gầm gào xen lẫn với tiếng trọng kích truyền ra.

- Con mẹ nó còn dám động thủ, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt?

- Không hợp tác cùng yêu quái? Ngươi tưởng lão tử muốn hợp tác với ngươi lắm đấy?

- Nói cho ngươi biết. Chuyện ngươi giết yêu chúng Hoa Quả Sơn ta mãi mãi không quên! Nếu không phải vì giải quyết thằng nhãi Như Lai kia, lão tử sớm đã thịt ngươi rồi, cả Nghê Thường tiên tử gì kia cũng đừng hòng sống sót!

- Còn làm bộ với lão tử, làm bộ với lão tử! Con mẹ nó ngươi tưởng mình là ai? Còn tưởng mình là Thiên Bồng Nguyên Soái? Mẹ nó… ngươi chỉ là Trư yêu! Là Trư yêu, biết không!

Đợi bụi khói tan hết, ngay chính giữa đám bụi mù, hầu tử trùng trùng thở dốc, từ từ buông ra cổ áo Thiên Bồng.

Thân xác Thiên Bồng giống như hư thoát, ngã vật xuống đất, khắp người toàn là máu, đã thoi thóp một hơi. Ánh mắt lại vẫn sít sao nhìn đăm đăm hầu tử.

Hầu tử lành lạnh trừng hắn, nói:

- Nếu có thể, ta thật sự không muốn nói chuyện với loại người như ngươi, thật sự không hề muốn… Óc bã đậu, ngu dốt cố chấp đến thế là cùng. Bị Thiên Đình gạt bỏ thành bộ dạng này, ngươi còn muốn bảo vệ nó? Miệng đầy nhân nghĩa đạo đức có thể làm cơm ăn được ư? Toàn thế giới chỉ có ngươi là quang huy nhất, đạo đức gương mẫu nhất, thế rồi kết cục ra sao? Còn làm bộ!

Hít một hơi thật sâu, hầu tử ngồi xổm xuống bên cạnh Thiên Bồng, vươn tay nắn lại khuôn mặt Thiên Bồng, nhẹ giọng nói:

- Nói cho ngươi một lần sau cùng... Mà thôi, quên đi, ta cũng lười phí miệng lưỡi nữa, ngươi tự lo cho tốt, với cái loại như ngươi không cách nào nói chuyện nổi.

Nói xong, hầu tử vỗ bắp đùi xoay người đứng dậy, lại tựa hồ cảm thấy chưa giải hận, quay đầu nhổ một bãi nước miếng xuống bên người Thiên Bồng, ngửa đầu hóa thành một đạo kim quang tan biến phía chân trời.

Trên đỉnh núi hoang vu chỉ thừa lại Thiên Bồng lẻ loi nằm trong đống đá vụn.

Cuồng phong lướt qua, cát bụi thốc lên phủ kín mặt hắn.

Hắn vô lực ngẩng đầu lên nhìn trời, hồi lâu, chậm rãi bật cười, đến sau cùng tiếng cười biến thành ngao ngao khóc rống.

*****

Trong sơn trang, Cao thái công xách đèn lồng chống quải trượng lung la lung lay đi tới trước cửa một gian phòng nhỏ, vươn tay gõ gõ cửa.

- Lan nhi, là cha, mở cửa đi.

Không lâu sau, cửa phòng mở ra, một vị cô nương tướng mạo tinh trí, nhìn qua khá là xinh đẹp từ bên trong nhô đầu ra.

Thấy đúng là Cao thái công, Cao Thúy Lan cả kinh, vội vàng hỏi:

- Cha, trễ thế này rồi, sao cha còn một mình tới đây? Nhỡ té ngã thì biết làm thế nào?

- Không sao không sao.

Cao thái công lắc đầu nói:

- Cha hỏi con, có thấy Cương Liệt đâu không?

Mặt Cao Thúy Lan tức thì đỏ hồng, mắt khẽ chớp, hồi lâu mới hỏi nói:

- Cha, sao cha...

- Cha không có ý đó.

Cao thái công thở dài một hơi nói:

- Hắn không biết đã chạy đi đâu, cha phái người lật tung khắp trên dưới sơn trang mà vẫn không tìm được, con có gặp hắn không?

- Không... Hay là, để con đi tìm với cha?

- Không gặp thì thôi. Con cứ nghỉ ngơi đi. Cha để đám người A Tài đi tìm là được. Cương Liệt trước giờ một mực ổn trọng, chắc không xảy ra chuyện gì đâu.

Nói xong, lão thái công xách đèn lồng chậm rãi quay người.

*****

Lúc này, ngay trong bụi cỏ trên sườn núi cách sơn trang không xa, Hoàng Phong Quái vươn tay gạt ra cỏ tạp che trước mặt, tử tế đánh giá sơn trang chỉ còn mấy ngọn đèn sáng leo lét, thong thả hỏi tiểu yêu ở bên:

- Huyền Trang và Tôn Ngộ Không đang ở chỗ này?