Đại Bát Hầu

Chương 644:



Máu tươi thuận theo mặt dốc dưới chân từ từ loang ra, ngấm vào trong bùn đất.

Cá sấu khẽ cuộn tròn người lại, Hắc Anh thương đang đâm trên da bụng hắn khẽ chấn động.

Ở đầu bên kia gò cao, máu tươi loang ra trên cà sa. Huyền Trang ôm lấy vết thương trước ngực, khuỵu gối quỳ xuống đất.

Ngay trong nháy mắt ngắn ngủi ấy, hầu tử đã đứng chắn trước người Huyền Trang, Thiên Bồng và Quyển Liêm tiếp cận đứng ở hai bên Huyền Trang.

- Huyền Trang pháp sư, ngươi không sao chứ?

Thiên Bồng vươn tay muốn nắm lấy mạch môn Huyền Trang.

Huyền Trang cau mày, lắc đầu thống khổ, ánh mắt vẫn nhìn đăm đăm con cá sấu đang cuộn tròn nơi xa.

- Đồ không biết tốt xấu nhà ngươi!

Hắc Hùng tinh một tay rút đi Hắc Anh thương, máu tươi bắn vẩy mà ra. Ngay sau đó, hắn nhắm chuẩn mi tâm cá sấu, chọc thương xuống.

Tiểu Bạch Long vội xông đến chắn trước người, nhưng chưa kịp mở miệng thì đã bị Hắc Hùng tinh đẩy bay ra xa.

Ngay khi Hắc Hùng tinh chuẩn bị một kích kết liễu tính mạng Đà Khiết...

- Dừng... Dừng tay...

Tay cầm thương của Hắc Hùng tinh chợt ngưng lại, từ từ quay đầu trông hướng Huyền Trang.

Đôi mắt cá sấu như gai nhọn cũng kinh ngạc nhìn sang.

- Hắn tất phải chết.

Hầu tử xốc lấy Kim Cô bổng, đang muốn đi tới chỗ Đà Khiết, lại đột nhiên phát hiện Huyền Trang níu lấy ống quần mình.

Huyền Trang nhìn hầu tử, chậm rãi lắc đầu nói:

- Đại Thánh gia... Tha cho hắn một mạng. Tội hắn không đáng chết.

- Vừa nãy hắn muốn giết ngươi!

- Đại Thánh gia... Tha hắn, được không?

Huyền Trang vẫn sít sao kéo lấy ống quần hầu tử.

Nhìn khuôn mặt trắng bệch chảy đầy mồ hôi lạnh của Huyền Trang, hầu tử tức điên lên, giận nói:

- Ta tưởng ngươi không vu hủ, giờ xem ra, nhầm rồi.

- Đây không phải vu hủ, đây là... Thiện niệm. Nếu trong lòng bần tăng không mang thiện niệm. Thì làm sao chứng đạo?

Ánh mắt trông hướng hầu tử chất đầy vẻ kiên định.

Hầu tử hơi ngớ. Hồi lâu mới hừ lạnh một tiếng, nhẹ giọng thán nói:

- Được rồi, nghe ngươi.

Cười đành chịu, hầu tử đánh mắt cho Hắc Hùng tinh, ra hiệu hắn thu tay.

Được sự cho phép của hầu tử, giờ Hắc Hùng tinh mới chậm rãi hạ Hắc Anh thương xuống.

Huyền Trang nhẹ giọng nói:

- Thả hắn đi. Hắn là đứa con có hiếu. Bất kể thế nào... Đều không chịu giải trừ thuật pháp đâu. Bởi vậy, có giữ lại cũng vô dụng.

Nhất thời, hai tên Yêu Vương dưới đáy sông có phần không dám tin tưởng lỗ tai chính mình.

- Tên lừa trọc này, bị bệnh ngu à? Cứ vậy mà thả tiểu tử Đà Khiết?

- Liệu có trá không? Hòa thượng kia một mực ở bên chăm sóc cho tiểu tử Đà Khiết, nói không chừng giữa chúng đã đạt thành hiệp nghị nào đó.

Bằng Ma Vương thong thả nhìn Sư Đà Vương một cái, nói:

- Trừ phi tiểu tử Đà Khiết không muốn hồn phách cha hắn an toàn, không thì trá ở đâu ra ?

Trên mặt đất. Hắc Hùng tinh và Ngao Liệt chậm rãi lui ra.

Đà Khiết sững sờ nhìn Huyền Trang, mãi lúc lâu mới cắn răng, gian nan vặn vẹo thân mình dịch chuyển về hướng mặt nước nơi không xa, hai mắt không ngừng lấp lánh.

Liệu có chết không? Bọn họ liệu có phải đang chờ đợi để động thủ sau lưng.

Hòa thượng kia khẳng định còn có mưu kế nào đó, bọn họ thả ta, nói không chừng là... Nói không chừng là...

Đà Khiết cắn răng dịch chuyển về phía trước từng chút từng chút một, đầu óc suy nghĩ lung lắm, nhưng càng nghĩ càng loạn, giống như một đoàn đay rối.

Thậm chí, có khoảng khắc nào đó hắn hi vọng Huyền Trang đột nhiên mở miệng để hầu tử đánh mình thành thịt tương, như thế, tuy hắn vẫn là rắn độc. Nhưng Huyền Trang cũng chẳng phải là nông phu kia.

Nếu thế thì tốt rồi, nếu thế, mình cũng không cần hổ thẹn với hành vi vừa rồi.

Nhưng mà, thẳng đến khi hắn chuyển đến mép nước, mọi thứ mà hắn mong chờ đều tịnh không xảy ra.

Sau lưng, chúng nhân lẳng lặng nhìn hắn. Dưới đáy nước, hai tên Yêu Vương cũng đăm đăm nhìn hắn, không ai có động tác nào.

Toàn bộ thế giới đều chìm trong câm lặng, sự yên ắng khiến hắn cảm thấy mình vừa làm gì đó vô cùng ác độc.

Đà Khiết dầm mình vào trong nước sông, bắt đầu quẫy đuôi chậm rãi bơi đi.

Đã lâu không tiếp xúc với nước, cảm giác choáng váng tràn về, nhưng cơn đau từ vết thương trên dưới toàn thân truyền tới khiến hắn càng thêm thanh tỉnh.

Chậm rãi bơi tới bờ đập mà đám người hầu tử dựng lên, từ trong nước, Đà Khiết nhô đầu lên, nhìn Huyền Trang.

Khắc này, cuối cùng hắn đã tin tưởng không ai chuẩn bị đánh lén sau lưng mình.

Do dự hồi lâu, hắn hướng Huyền Trang vái một cái, sau đó xoay người vượt qua bờ đê, trốn vào trong hắc thủy.

Gợn sóng từ từ tràn ra.

Đi mà đầu không ngoảnh lại.

Khắc ấy, đầu óc trống rỗng.

*****

Thượng du Hắc Thủy hà, Thanh Tâm đứng trên bát quái cách không đối thị cùng Ngục Nhung Vương.

Trầm Hương nhìn thấy yêu quái lông lá đầy mặt kia, sợ đến nỗi hồn vía lên mây, kéo chặt lấy chéo áo Thanh Tâm, toàn thân cứng đờ.

- Giữ cho chắc!

Thanh Tâm cúi đầu nhìn xuống bên dưới, xác định lưu lượng nước sông chảy về phía hạ du đã bị giảm mạnh, nhẹ giọng cười nói:

- Nhỡ té xuống, là thi cốt không còn đâu.

Trầm Hương trùng trùng gật đầu.

- Ngươi là ai?

Ngục Nhung Vương cắn răng, phát ra tiếng gầm nhẹ, hỏi.

- Ngươi quản ta là ai?

Thanh Tâm cười hì hì khoanh tay lại, gằn từng câu từng chữ, kêu nói:

- Ngục Nhung Vương!

- Ngươi nhận thức bản vương?

- Ngươi mà cũng dám tự xưng bản vương với ta? Trước kia, ta nhớ đều xưng là mạt tướng.

Lời này vừa ra, không chỉ Ngục Nhung Vương sửng sốt, ngay chính bản thân Thanh Tâm cũng cả kinh.

- Mạt tướng?

Hai mắt Ngục Nhung Vương lập tức híp thành một khe nhỏ, kinh ngạc nhìn Thanh Tâm từ trên xuống dưới một lượt, nói:

- Ngươi từng ở tại Hoa Quả Sơn? Vì sao bản vương hoàn toàn không có ấn tượng?

Thanh Tâm cười khan, thao khống bát quái dưới chân, từ từ giật lùi ra sau.

- Muốn đi? Không dễ dàng vậy đâu!

Một tiếng gầm gào kinh thiên động địa, lập tức, nước sông dưới chân Ngục Nhung Vương chợt nổ tung! Hai tay hắn căng ra, hóa thành một đạo hắc quang xông hướng Thanh Tâm.

Nước sông bên dưới cũng bị sóng xung kích mãnh liệt cuốn thốc lên.

- Giữ chặt!

- Ừ!

Trầm Hương nhắm nghiền hai mắt, ôm cứng lấy bắp đùi Thanh Tâm.

Bát quái lơ lửng giữa trời tấn tốc lùi ra sau, giữa lúc xoay tròn, vài chục loại pháp khí từ trong tay áo Thanh Tâm vung vẫy mà ra, nháy mắt nguyên cả một khoảng trời sáng rực lên.

- Ngươi rốt cục là ai!

Lợi trảo của Ngục Nhung Vương gào thét vung tới Thanh Tâm, lại bị bát quái lấ một loại góc độ không thể tưởng tượng nhẹ nhàng chớp qua. Ngay khi hắn đang quay đầu chuẩn bị lần nữa phát động công kích, hai đạo thủy long đã từ giữa sông tấn tốc vọt lên, thân mình hơi lắc, hệt như hai cây cự trụ quất về phía hắn.

Chỉ thấy Ngục Nhung Vương lăng không lộn mình, hai tay căng ra. Linh lực tung trào nổ bung, trực tiếp nổ nát hai đạo thủy long đã tiếp cận gần trong gang tấc.

Nước sông từ giữa trời trút nghiêng mà xuống.

Kịch chiến mới vừa vặn bắt đầu.

Trong tay Thanh Tâm có đủ các loại pháp khí kỳ quái, thuật pháp vung vẫy mà ra, tưởng chừng như vô cùng vô tận.

Có viên cầu có thể kích lên thủy long, có phiến lá có thể thao túng phong nhận, có điệp tử (nắp vung) có thể ngưng linh lực thành đầu đạn, có phi kiếm tự động đâm xuyên truy tung tới lui...

Nhất thời. Trọn cả bầu trời lấp lánh quang mang.

Hai thanh phi kiếm lướt qua bên người Ngục Nhung Vương. Một đạo phong nhận nhân cơ hội ấy quét lên vai hắn, máu tươi tóe ra, lại vẫn không ngăn trở được thế công của Ngục Nhung Vương.

Hộ thuẫn vừa dựng lên đã bị lợi trảo Ngục Nhung Vương cường hành kích phá. Nháy mắt, Ngục Nhung Vương đã giết đến bên cạnh Thanh Tâm. Nhưng mà, một trảo gồng tận toàn lực chưa kịp kích trúng Thanh Tâm, thì một luồng hắc phong đã bao bọc quanh mình hắn. Chờ hắn thoát được ra khỏi hắc phong, Thanh Tâm sớm đã trốn ra cách đó trên trăm trượng.

Một trận rượt đuổi bắt đầu.

Ngục Nhung Vương đuổi sát không tha. Thanh Tâm giá ngự bát quái mang theo Trầm Hương một đường tháo chạy.

Thuật pháp và pháp bảo của Thanh Tâm nhiều đến nỗi khiến người nhìn mà hoa cả mắt, đáng tiếc tu vị không cao, sát thương có hạn, chỉ có thể tạo được tác dụng giảm chậm thế công của Ngục Nhung Vương.

Dần dần, cự ly giữa Ngục Nhung Vương và Thanh Tâm càng lúc càng bị kéo gần.

*****

Lúc này, đám người hầu tử vẫn đang bị khốn trên bãi bồi chỉ thừa lại chút diện tích nhỏ nhoi.

Dưới đáy sông, Đà Khiết ngậm lấy dùi vàng chậm rãi bơi tới chỗ hai tên Yêu Vương.

Đầu mút dùi vàng, phần dính máu Huyền Trang đã trở nên đỏ bừng, hơn nữa chính đang từ từ lan tràn ra.

Bằng Ma Vương co tay lại, vẻ mặt hớn hở nhìn Đà Khiết.

Từ từ bước tới bên cạnh hai tên Yêu Vương, Đà Khiết há miệng ra, dùi vàng lập tức rớt xuống, cả thảy hắn như kiệt sức, ngã sấp vào cát bùn dưới đáy sông.

Bằng Ma Vương vội rảo bước tiến tới nhặt dùi vàng lên, nắm trong tay chăm chú tra xem.

- Hắc, không ngờ, đúng là lấy được máu thật này.

Đà Khiết giãy dụa lật người lại. Thều thào nói:

- Các ngươi muốn ta làm, ta đều đã làm. Ta... Lúc nào có thể đi giết Ngụy Chinh... Còn nữa, hồn phách phụ vương ta, lúc nào có thể đầu thai?

- Đừng vội, cái đó ta sẽ giúp ngươi hỏi. Nếu Địa Tạng vương đã mở miệng, thì nhất định sẽ không nuốt lời.

Bằng Ma Vương dùng tay áo tử tế lau chùi dùi vàng một phen, cất vào trong lòng, lại quay sang cười hì hì với Đà Khiết đang nằm dưới đất:

- Chẳng qua, hiện tại chúng ta phải tính sổ với ngươi cái đã.

- Tính… sổ?

Đà Khiết ngước đầu lên, có vẻ nghi hoặc nhìn Bằng Ma Vương.

- Đúng. Ai cho ngươi đi lên gặp tiểu tử Bạch Long kia?

Ý cười dần tan biến trên mặt Bằng Ma Vương.

- Cái đó... Hắn là biểu ca ta... Hắn gọi, thế nên ta mới...

- Ta có nói qua biểu ca ngươi gọi ngươi liền có thể đi lên gặp mặt?

- Nhưng mà... Nhưng mà...

Ngay khi đang nói chuyện, Sư Đà Vương đã bước tới, vòng sang bên, một trái một phải vây lại Đà Khiết.

- Các ngươi muốn làm gì?

Đà Khiết kinh hoảng kêu nói:

- Không có lệnh của Địa Tạng vương, các ngươi không thể đụng đến ta!

- Cần có lệnh của Địa Tạng vương ư?

Bằng Ma Vương lập tức bật cười, thong thả nói:

- Địa Tạng vương còn chưa nói qua sẽ giúp ngươi báo thù, chẳng qua là ta nói vậy thôi?

- Không có nói... Qua?

Đà Khiết lập tức ngơ ngác.

Thản nhiên nhìn Đà Khiết kinh ngạc đến độ há hốc mồm, Bằng Ma Vương một mặt dùng tay phủi phủi Phương Thiên Họa Kích, một mặt gằn giọng nói:

- Nghe cho rõ ràng đây, từ đâu đến đuôi, Địa Tạng vương chỉ nói một câu, đó là sai chúng ta mang về máu Huyền Trang. Ngươi nghe hiểu ý ta chứ?

Khóe mắt Đà Khiết chợt co quắp.

*****

Trên bãi bồi, hầu tử ôm lấy Kim Cô bổng, đang vô cùng buồn chán nhìn nước sông mênh mông trước mặt.

Bỗng đột nhiên, hắn chợt phát hiện nước sông chính đang tấn tốc trở lại với màu sắc bình thường!