Chúng tăng nhân dồn dập trông hướng Huyền Trang, từng đôi mắt trợn tròn như chuông đồng.
Câu này của Đa Mục Quái đã chứng thực phỏng đoán trước kia – Đám người thực lực cao cường kia, đều bởi bảo hộ Huyền Trang mà tồn tại. Bọn họ tao ngộ đại nạn này, cũng bởi Huyền Trang tới đây mà dẫn phát.
Thời này khắc này, trong mắt ai nấy đều bày đầy tơ máu. Địch ý vốn đã hơi đạm hóa lại được dịp bùng cháy.
Huyền Trang hai tay hợp mười, mắt nhắm nghiền, khẽ nói một tiếng:
- A di đà Phật.
- Thế nào?
Đa Mục Quái cưỡi trên mình ngựa cao lớn, nhàn nhã nói:
- Tự mình kết liễu, tại hạ động thủ, hay là bọn họ động thủ. Huyền Trang pháp sư, đường có ba lối, chính ngươi chọn đi.
Đằng sau, hàng cung tiễn nấp mình trong hắc ám được kéo căng, phát ra từng hồi “rạc rạc”, khiến tâm tình đám tăng nhân chìm sâu xuống đáy cốc. Thậm chí có kẻ chân cẳng đã mềm nhũn, trực tiếp ngồi bệt xuống, nức nở không thôi.
Khẽ giương mắt lên, Huyền Trang hít một hơi thật sâu, đang chuẩn bị mở miệng, một thân ảnh lại chợt ngăn ở trước người -- Hắc Hùng tinh!
Hắc Hùng tinh không chút chần chừ, đứng chắn trước mặt Huyền Trang, cao giọng kêu nói:
- Đa Mục đại nhân có nhận ra ti chức không?
Nhất thời, toàn trường an tĩnh lại, tất cả mọi người đều có vẻ nghi hoặc trông hướng Hắc Hùng tinh.
Hồi lâu, Đa Mục Quái mới híp mắt, ngập ngừng hỏi:
- Ngươi là tỳ tướng dưới trướng Mi Hầu Vương Hắc Mao?
- Gia hỏa này cũng là bộ hạ cũ của Hoa Quả Sơn?
Thiên Bồng lập tức sửng sốt.
Trên mặt Huyền Trang cũng đầy vẻ kinh nghi.
Chẳng qua. Nghĩ đến Bằng Ma Vương, Sư Đà Vương, Ngục Nhung Vương trước kia, thậm chí Hồng Hài Nhi trực tiếp lên cửa khiêu chiến hầu tử, liền không thấy gì là lạ.
Hoa Quả Sơn sớm đã tứ phân ngũ liệt, không còn là Hoa Quả Sơn của năm đó.
- Không ngờ Đa Mục đại nhân còn nhận ra ti chức!
Hắc Hùng tinh bước lên trước một bước, chắp tay nói:
- Đa Mục đại nhân trước giờ vẫn luôn trung thành với Đại Thánh gia. Điều này ti chức sớm có nghe qua. Chỉ là
Hắc Hùng tinh phất phất tay, nhìn lướt qua quân trận vây quanh tứ bề, nói tiếp:
- Đại Thánh gia một lòng bảo hộ Huyền Trang pháp sư đi Tây Thiên thỉnh kinh, Đa Mục đại nhân làm vậy là có ý gì?
- Ý gì?
Đa Mục Quái hừ lạnh một tiếng, nói:
- Ta đang muốn hỏi ngươi đây, Đại Thánh gia bị Phật môn che đậy, ngươi thân làm thần tử lại không khuyên ngăn. Bằng Ma Vương, Sư Đà Vương, Ngục Nhung Vương đều phản chạy nương nhờ Phật môn. Chẳng lẽ chủ tử Mi Hầu Vương của ngươi cũng phản chạy theo?
- Ta đâu phản chạy?
Hắc Hùng tinh đột nhiên giận dữ hét lên. Nắm tay siết lại muốn xông tới trước, Quyển Liêm ở sau lưng vội kéo hắn lại.
Nhìn đăm đăm Hắc Hùng tinh, Quyển Liêm chậm rãi lắc đầu. Lúc này Hắc Hùng tinh mới hơi trấn định, quay đầu nhổ bãi nước bọt ngay trước mặt Đa Mục Quái.
Ngẩng đầu lên, Đa Mục Quái cười lên khinh miệt, nói với Huyền Trang:
- Huyền Trang pháp sư còn muốn tránh tới khi nào? Chẳng lẽ, đây chính là phương thức phổ độ chúng sinh của ngươi? Quả đúng là Phật pháp cao thâm.
Lời này vừa ra. Trong quân trận lập tức bật lên không ít tiếng cười.
Lỗ tay Thiên Bồng khẽ run lên, thở dài nói với Huyền Trang:
- Ít nhất, có hơn ngàn yêu chúng trong kia
Lúc này, tuyệt đại bộ phận binh sĩ tại trường vẫn đang mờ mịt, bởi bọn họ căn bản nghe không hiểu đối đáp giữa song phương. Không phản ứng thì chưa hẳn không phải yêu quái, nhưng nghe hiểu được, hơn nữa còn cười ra tiếng, không nghi ngờ gì chính là yêu quái dưới trướng Đa Mục Quái.
Bất luận Hắc Hùng tinh hay Quyển Liêm, sắc mặt đều có phần khó coi.
Không chút nghi vấn, lúc này đám người bọn họ đã hãm thân vào hiểm cảnh.
- Nguyên soái chớ lo, chắc đối phương có chút hiểu lầm.
Vỗ vỗ tay Thiên Bồng, Huyền Trang khẽ gạt ra Quyển Liêm và Hắc Hùng tinh đứng chắn trước mặt, bước lên hai bước, tay hợp mười, lặng lẽ hành lễ với Đa Mục Quái.
- Hừ, nghĩ rõ ràng rồi?
Ngẩng đầu lên. Huyền Trang nhìn Đa Mục Quái, nhẹ giọng nói:
- Đa Mục đại nhân là người quen của Đại Thánh gia, Huyền Trang thực không hiểu, cớ sao Đa Mục đại nhân lại nói Đại Thánh gia bị Phật môn che đậy?
- Cái đó phải hỏi ngươi!
Đa Mục Quái giận trừng Huyền Trang, cười hừ nói:
- Rốt cuộc ngươi dùng bùa mê thuốc lú gì mà che mắt được Đại Thánh gia, khiến hắn đạp vào bẫy rập Phật môn?
- Đại Thánh gia vì đối kháng Phật tổ, bần tăng vì phổ độ, một đường tây hành, đều vì mục đích riêng. Lấy đâu ra cái gọi là bẫy rập?
- Đừng ăn nói lung tung trước mặt ta!
Đa Mục Quái xách động chiến mã đảo quanh tới lui, chỉ vào Huyền Trang cao giọng quát lớn:
- Đại Thánh gia vì chiến Như Lai mà tây hành, cái đó ta tin tưởng, nhưng đạo phổ độ của ngươi, lại là thứ quỷ quái gì?
Nói rồi, hắn giơ tay lên, từ trên tay đạo sĩ ở bên tiếp lấy một cây trường cung, không chút do dự lắp tên kéo căng.
Không đợi Huyền Trang kịp phản ứng, Hắc Hùng tinh và Quyển Liêm đã một người một tay kéo hắn ra sau.
Nhưng tên kia tịnh không nhắm tới Huyền Trang.
Chỉ nghe “hưu” một tiếng, hai tên tăng nhân hét lên rồi ngã gục, thậm chí chưa kịp kêu thảm thì đã ô hô.
Máu tươi nóng ấm thuận theo mặt đất từ từ chảy xuôi, tăng nhân bốn phía kinh hãi kêu rít lên, khóc than, ai nấy đều hoảng loạn rụt ra sau. Kinh sợ như một bầy dê đợi sói ăn thịt.
- Sư thúc! Sư thúc! Ngươi không thể chết!
Một tiểu sa di ngã quỵ bên cạnh tăng nhân vừa chết đi, ngao ngao khóc lớn.
Cảnh này tới quá đột nhiên, Huyền Trang ngây dại.
- Ngươi phổ độ thử xem! Chúng sinh của ngươi ở đây cả, ngươi phổ độ cho lão tử xem nào.
Nói rồi, Đa Mục Quái lại tiếp lấy một mũi tên khác, lắp tên, kéo cung, nhắm chuẩn đám tăng nhân đang co rút đằng xa.
Đám tăng nhân kia sợ đến cuống cuồng chen ra sau, gồng sức liều mạng muốn đẩy người khác ra trước người để ngăn trở đường bắn.
- Thế nào? Phổ độ một cái cho ta xem.
Đa Mục Quái ngồi trên lưng ngựa, nhìn cảnh cùng quẫn của đám tăng nhân, cười nhẹ, dây cung dần căng cứng:
- Sự tình hai ngày nay ta đều thấy rõ ràng, phổ độ? Hừ! Phật môn có bát khổ, sinh lão bệnh tử, oán tăng hội, ái biệt ly, cầu bất đắc, ngũ thụ uẩn, hôm nay, lão tử để ngươi biết cái gì mới là phổ độ chân chính!
Huyền Trang cả kinh, vội nhấc chân lên muốn xông hướng Đa Mục Quái, lại bị Thiên Bồng, Quyển Liêm, Hắc Hùng tinh ôm cứng lấy.
- Không, dừng tay, dừng tay --!
Trong cơn hoảng loạn, Quyển Liêm giơ lên một mặt hộ thuẫn chắn trên đường ngắm của Đa Mục Quái. Tính thử ngăn mũi tên kia lại.
Nhưng không chờ Quyển Liêm kịp ra tay, Đa Mục Quái đã quay mũi tên nhắm thẳng vào tiểu sa di đang ngã quỵ bên cạnh thi thể.
- Hưu --!
Chỉ thấy hai ngón Đa Mục Quái thả lỏng, tên rời dây mà ra. Chuẩn xác xuyên qua huyệt thái dương tiểu sa di, thậm chí còn chọc thương bắp đùi một tên tăng nhân gần đó.
Máu tươi tóe lên, phiêu sái.
Tăng nhân bị bắn trúng bắp đùi kêu thảm một tiếng, ngã vật ra sau, lại bị đồng bạn đẩy văng, ngã dúi dụi xuống đất.
Thời gian phảng phất ngưng cố.
Đầu óc Huyền Trang hoàn toàn trống rỗng. Hắn mặt không biểu tình ngơ ngác mà nhìn, thẫn thờ chứng kiến tiểu sa di vẻ mặt ngốc trệ ngửa đầu lên. Sau đó mất đi toàn bộ sức lực chống đỡ, im lìm ngã xuống
Dường như trong nháy mắt, cả thế giới đều cách xa khỏi hắn, lặng lẽ đến rợn người.
Toàn bộ thế giới, chỉ thừa lại ngón tay tiểu sa di đang khẽ lay động.
Một khắc sau, hết thảy tựa hồ chợt thức tỉnh, tiếng la khóc của đám tăng nhân vẫn quanh quẩn bên tai. Hiện thực tàn khốc vẫn ở đó, không trốn tránh đi đâu được.
- Chẳng phải nói chỉ giết hắn ư? Vì sao lại giết chúng ta?
- Hòa thượng kia còn đang suy xét điều gì? Chẳng lẽ hắn muốn chúng ta bồi hắn chết chung?
- Không phải hắn nói muốn cứu chúng ta ư?
Huyền Trang không sợ chết. Lúc bước lên con đường tây hành này, hắn đã không đếm xỉa gì đến sinh tử. Thật mà, những tiếng nghị luận trầm thấp kia vẫn như từng mũi đao nhọn đâm sâu vào tim hắn.
Có lẽ, đây là tâm tình của nông phu bị rắn cắn.
Bỗng đột nhiên, hắn cười lên đắng chát.
- Xem, thấy ta phổ độ không. Tám khổ chớp mắt liền mất đi bảy khổ, chỉ còn lại tử khổ. Ha ha ha ha!
Thả xuống trường cung trong tay, Đa Mục Quái thoáng thu thần, lành lạnh nói:
- Thế nào? Có phải hiệu quả hơn đạo phổ độ của ngươi không? Ngươi giằng co ở đây hai ngày. Đã giúp bọn họ tiêu được mấy khổ?
Huyền Trang ôm ngực, thẫn thờ nhìn thân xác đổ gục trong vũng máu nơi không xa, cả người run lên, liều mạng ổn định hô hấp. Vành mắt thoáng đỏ hồng.
Hắc Hùng tinh chợt quát lên:
- Ngươi làm như vậy, không sợ Đại Thánh gia trách tội ư?
- Im mồm!
Nghiêng mặt sang, Đa Mục Quái chỉ vào Hắc Hùng tinh giận dữ hét:
- Đường đường Yêu tộc chi vương, sao có thể đi làm tay sai cho Phật môn! Giết xong hòa thượng yêu ngôn hoặc chúng này, ta tự sẽ thỉnh tội với Đại Thánh gia! Đến lúc đó muốn chém muốn giết, mặc cho Đại Thánh gia xử trí! Thiên Bồng Nguyên Soái vốn chính là người của Thiên Đình, Ngao Liệt là Tây Hải Tam thái tử, Quyển Liêm là phản tướng Thiên Đình Chỉ có ngươi, ngươi cũng là người Hoa Quả Sơn, ngươi cũng là yêu! Đại Thánh gia bị mê hoặc, ngươi cư nhiên không khuyên ngăn, thậm chí còn trợ Trụ vi ngược! Luận tội, đáng tru!
- Ngươi Ta
- Nếu ngươi còn biết hối cải, thì ngay trước mặt ta, chém đầu chúng xuống!
Nhất thời, Hắc Hùng tinh bị mắng cho không nói được ra lời, chỉ biết thì thào:
- Không phải như vậy Không phải như vậy
Đạo sĩ râu quai nón xách động chiến mã, chậm rãi đi tới bên cạnh Đa Mục Quái, đưa lên một thanh trường kiếm.
Tiếp lấy trường kiếm, Đa Mục Quái giơ tay lên, “quang” một tiếng, ném đến trước mặt Huyền Trang.
Hắn lạnh giọng nói:
- Hòa thượng, phổ độ chúng sinh của ngươi đi. Ngươi tự vẫn đương trường, người nơi này, ta đều bỏ qua, thế nào?
Nhìn trường kiếm trên mặt đất, nhất thời, không chỉ Huyền Trang, ngay cả Thiên Bồng, Quyển Liêm, Hắc Hùng tinh, thậm chí Tiểu Bạch Long cũng đều ngơ ngác.
Huyền Trang có thể cảm giác được, có vô số tròng mắt đang coi chừng mình. Những tăng nhân mà hắn một lòng muốn cứu giúp đang mong đợi hắn Tự vẫn, sau đó, chúng nhân có thể chuyển nguy thành an.
Dưới Địa phủ, Chính Pháp Minh Như Lai và Địa Tạng vương lặng lẽ nhìn nhau.
Nếu Huyền Trang tự vẫn, chúng tăng được cứu trợ. Hắn hoàn thành lời hứa, nhưng, hắn không cách nào bước lên con đường tây hành được nữa. Hồng nguyện phổ độ cũng hóa thành bọt nước.
Nếu Huyền Trang không chấp nhận tự tận Có lẽ hắn có thể tự xưng là vì đại cục, vì chúng sinh tam giới, vì chứng đạo. Nhưng, bất luận lấy lý do nào, lời thề chúng sinh bình đẳng chẳng khác gì câu chơi cười. Sơ tâm đã biến, đường tây hành này, còn nghĩa lý để đi tiếp ư?
Nhìn trường kiếm lấp lánh hàn quang dưới đất, khắc này, Huyền Trang do dự.
Thiên Bồng ở bên nắm chặt cổ tay hắn thấp giọng nói:
- Đây là phép khích tướng, đừng trúng kế.
- Không, đây không phải kế, là hiện thực.
Nhìn đăm đăm thi thể tiểu sa di nơi xa, Huyền Trang chậm rãi lắc đầu, nói:
- Tây hành phổ độ, quả nhiên không phải sức một mình Huyền Trang có thể làm.
Nói rồi, hắn cười khẽ, nói:
- Nếu Huyền Trang ngã xuống ở đây, ngày sau, người khác còn có thể đạp lên thi cốt Huyền Trang tiếp tục tây hành. Nếu Huyền Trang phản bội ở đây, thì ngày sau, giữa thiên địa còn ai bước lên đường tây hành nữa. Một mạng bần tăng, có đáng là gì.
Hắn cười, trong nụ cười ấy, đột nhiên có cảm giác thông thoáng rộng mở. Khiến Thiên Bồng nhìn mà không khỏi ngơ ngác.
Đây không phải đang uốn lượn cầu toàn, không phải lấy lui làm tiến, hắn thực sự nghiêm túc
Giãy thoát khỏi tay Thiên Bồng, Huyền Trang từng bước đi tới chỗ thanh kiếm, khom người nhặt lên.
- Mạng bần tăng, đưa lên ở đây. Hi vọng Đa Mục đại nhân có thể tuân thủ ước định, tha cho bọn họ.
Chúng nhân bốn phía đều trơ mắt mà nhìn, dưới ánh trăng, Huyền Trang cầm kiếm nhắm chuẩn yết hầu mình, hắn khẽ cười, cà sa phiêu đãng trong đó.
Bình thản, mặt không đổi sắc.