Đại Bát Hầu

Chương 827: Phẫn nộ



Chỉnh chỉnh một đêm đi qua, đến khi trời sáng, tên yêu tướng được Lục Nhĩ Mi Hầu phái đi mới vội vã trở về. Sắc mặt tựa hồ không dễ coi cho lắm.

Dưới ánh nhìn đăm đăm của lũ yêu, hắn khe khẽ đi tới bên người Lục Nhĩ Mi Hầu, thấp giọng thì thầm mấy câu.

Chớp mắt, thần tình vốn có phần lười nhác của Lục Nhĩ Mi Hầu chợt trở nên tức tối vô cùng.

Biến hóa này tới quá đột nhiên, đến nỗi đám yêu tướng bốn phía không khỏi ngẩn ngơ quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy Lục Nhĩ Mi Hầu bóp chặt lấy cổ tên yêu tướng đó, nổi giận nói:

- Ngươi nói lại xem nào!

Tiếng này cơ hồ là hống đi ra.

Thời này khắc này, miệng hơi giương lên, răng nanh như ẩn như hiện, lông tơ trên dưới khắp người đều dựng đứng hết cả.

Đám yêu tướng bốn phía nhìn mà sững sờ.

- Đại... Đại Thánh gia, những lời mạt tướng nói đều là thật!

- Lão tử bảo ngươi nói lại một lần! Nói lại một lần!

Nói rồi, cánh tay bóp cổ yêu tướng chợt dùng sức.

Sơn Dương tinh muốn bước tới khuyên ngăn, lại bị Lục Nhĩ Mi Hầu trực tiếp đẩy ra, té nhào trên đất.

Trong cơn hoảng loạn, yêu tướng kia chỉ biết vừa giãy dụa, vừa cao giọng kêu gào:

- Tu Bồ Đề tổ sư không nguyện gặp mạt tướng, còn... Còn có, Đâu Suất Cung đón Thanh Tâm tiểu thư đi rồi --!

Mấy lời này cơ hồ khiến yêu tướng sử ra khí lực toàn thân, kêu đến độ đinh tai nhức óc.

Thân hình Lục Nhĩ Mi Hầu khẽ run rẩy, khóe môi hất lên ý cười khiến người sởn cả tóc gáy:

- Hắn để Lão Quân đón Thanh Tâm đi?

- Đâu Suất Cung đón đi... Chuyện gì vậy?

- Chẳng phải Lão Quân mới vừa náo lật cùng Tu Bồ Đề tổ sư ư? Sao đột nhiên Tu Bồ Đề tổ sư lại...

- Chẳng lẽ... Tu Bồ Đề tổ sư đổi ý, không muốn đứng về phía chúng ta nữa?

- Hình như... Hình như là vậy.

Chúng yêu tại trường dồn dập nghị luận.

Khắc sau, chỉ thấy Lục Nhĩ Mi Hầu nhăn mày lại, không đợi đám yêu quái kịp phản ứng, đầu lâu tên yêu tướng kia đã vô thanh vô tức bay lìa khỏi cổ.

Thân xác xiên xẹo ngã xuống,

Máu tươi vãi đầy đất.

Cảnh này tới cực đột nhiên, yêu tướng bốn phía tức thì ngây dại, ai nấy đều sững sờ nhìn Lục Nhĩ Mi Hầu, trong ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi khôn cùng.

Lục Nhĩ Mi Hầu cũng ngây dại đứng đó, nắm tay siết chặt run lên lẩy bẩy, gân xanh trên trán sớm đã lồi cả ra. Mặt lây dính máu tươi trở nên càng thêm phần hung tợn.

*****

- Sư tôn, làm vậy có được không?

Trong Tiềm Tâm điện, Vu Nghĩa dập đầu nói:

- Vừa nãy Lục Nhĩ Mi Hầu mới phái người qua, giờ nhất định đã biết tin Thanh Tâm sư thúc bị tiếp đi.

- Sớm biết, muộn biết, rồi cũng sẽ biết.

Tu Bồ Đề chậm rãi khép đôi mắt lại, ngay cả nếp nhăn trên mặt tựa hồ cũng sâu thêm mấy phần so với giây phút trước.

Hắn vươn tay muốn nâng lên chén trà, nhưng bàn tay lại khẽ run lên, không cẩn thận đụng lật nước nhà.

Hôm nay đây là chén trà thứ hai hắn làm đổ. Tám trăm năm, trong Tiềm Tâm điện, tính đi tính lại cũng chỉ mới đổ hai chén trà thôi.

Vu Nghĩa nhàn nhạt nhìn nước trà vương vãi trên sàn, nói nhỏ một tiếng:

- Đệ tử giúp sư tôn dọn dẹp.

Nói rồi liền khuynh người ra trước, tay giơ lên, đỡ chén thẳng đứng, nước trà vẩy trên mặt đất nháy mắt cũng biến mất không còn tung tích.

Làm xong hết thảy, hắn lại cung kính ngồi về chỗ cũ.

Nhưng mà, ánh mắt Tu Bồ Đề vẫn dừng trên mặt đất mà nước trà hắt xuống. Hồi lâu, khẽ cười cười, thở dài một tiếng:

- Xem ra vi sư già thật rồi. Có lẽ, cũng nên thoái ẩn sơn lâm, không hỏi thế sự, chứ rốt cục vẫn không phải là đối thủ của Lão Quân.

Vu Nghĩa thoáng ngẩng đầu nhìn Tu Bồ Đề một cái, quỳ xuống, dập đầu, im lìm chờ đợi.

Tiềm Tâm điện chìm trong một mảnh tịch tĩnh, phảng phất đạo giám này cũng giống như chủ nhân của nó, thoáng chốc già đi cả trăm năm.

- Sư tôn, tiếp theo, ngài tính làm thế nào?

Tu Bồ Đề mặt không biểu tình đáp nói:

- Đợi, nếu thượng thiên rủ lòng thương, rồi sẽ cho lão phu một cơ hội.

*****

Ngưng thị phương xa, hầu tử dựa nghiêng vào Kim Cô bổng, ngẩng đầu cao ngạo nói:

- Ngươi nói xem, bọn chúng muốn đợi tới khi nào mới tiến công?

- Ngươi muốn đánh sống đánh chết với hắn thế à?

Thiên Bồng ở bên nhẹ giọng nói:

- Ngươi không chết được, hắn cũng không chết được. Dù có đánh thì cũng làm được gì?

- Không làm được gì cũng phải đánh, đánh hắn một trận ta thấy thoải mái trong lòng.

Hầu tử hừ lạnh một tiếng:

- Tốt nhất là đánh cho lão đầu chết tiệt tránh ở sau lưng cũng đi ra. Ta đáng ra đừng nên nghe mấy thứ huyền hồ vớ vẩn kia, chuyện của nam nhân, hẳn phải dùng nắm đấm để giải quyết!

Thiên Bồng quay đầu nhìn hầu tử một cái, chỉ biết thở dài một hơi đành chịu.

Đám yêu tướng bốn phía đều siết chặt binh khí nín thở chờ đợi.

Nơi xa, Hắc Hùng tinh vẫn lặng lẽ bảo hộ Huyền Trang.

Chậm rãi mở mắt ra, Huyền Trang nhẹ giọng hỏi:

- Xảy ra chuyện gì?

- Không biết.

Hắc Hùng tinh lắc lắc đầu nói:

- Hình như Đại Thánh gia nói, Lục Nhĩ Mi Hầu muốn tới.

- Lục Nhĩ Mi Hầu muốn tới? Chẳng phải hắn đã nói...

- Lời hắn nói không thể tin là thật.

Hắc Hùng tinh sắc mặt ngưng trọng đáp:

- Huyền Trang pháp sư ngài còn nhớ không? Lần trước ở Lôi Âm quận, hắn từng ra tay với ngài.

- Đó là vì hắn muốn thoát thân, huống hồ, khi đó trong ngực hắn còn có một đứa trẻ, không thể trách được.

- Vậy cũng không thể ra tay với pháp sư ngài.

Huyền Trang lắc lắc đầu, cười nhẹ nói:

- Tóm lại, bần tăng cảm thấy, Lục Nhĩ Mi Hầu không hề xấu xa như ngoại giới vẫn đồn thổi.

Đối mặt với sự cố chấp của Huyền Trang, Hắc Hùng tinh chỉ biết khe khẽ thở dài. Nắm chặt Hắc Anh thương trong tay, nhẹ giọng nói:

- Pháp sư khoan hồng đại lượng, lão Hắc bội phục. Chỉ là... Hắc, quên đi, không nói. Dù sao thì pháp sư cứ yên tâm. Người khác ta không biết. Chứ nếu Lục Nhĩ Mi Hầu hắn muốn động ngài, nhất định phải bước qua thi thể lão Hắc ta mới được. Chỉ cần ta còn sống, đảm bảo ngài sẽ an toàn.

Nhìn đăm đăm thần tình nghiêm túc trên mặt Hắc Hùng tinh, hồi lâu, Huyền Trang khẽ cười cười, nói:

- Đa tạ.

*****

- Xem ra, lão già chết tiệt quả nhiên muốn gạt ta! Từ đầu tới đuôi đều là gạt ta! Lúc này lại giao Thanh Tâm cho Đâu Suất Cung, rõ ràng là có ý đánh trống lui đường. Hắn nói những lời kia, thống thống đều là giả! Thống thống đều là giả!

Trong sơn cốc vắng lặng, chỉ còn mỗi tiếng gầm gừ điên cuồng của Lục Nhĩ Mi Hầu.

Chỉ thấy hắn trùng trùng dộng mạnh Thiết Can binh trong tay, mặt đất dưới chân rạn nứt ra. Sợ đến nỗi khiến yêu tướng bốn phía vội giật lùi mấy bước, không biết xoay sở làm sao.

Quay đầu nhìn quanh một vòng, Lục Nhĩ Mi Hầu cắn răng nói:

- Không cần tiếp tục chờ nữa, chờ tiếp cũng sẽ không có người đến giúp. Giờ chúng ta động thủ, cướp lấy Huyền Trang, lão đầu tất phải ngoan ngoãn nghe lời!

- Này...

- Cướp... Cướp lấy?

- Cướp được nổi ư?

Đám yêu tướng trước mắt thấp giọng nghị luận, bước chân bất giác giật lùi ra sau.

Thấy thế, Lục Nhĩ Mi Hầu lại trùng trùng dộng mạnh Thiết Can binh trong tay, cười gằn nói:

- Không muốn đi cũng được, vậy thì chết ở chỗ này, một trong hai, chọn đi!

Nghe vậy, đám yêu tướng tại trường không khỏi hít sâu một hơi khí lạnh.

Chúng yêu yên lặng.

Hầu tử muốn giết bọn họ dễ như trở bàn tay, Lục Nhĩ Mi Hầu muốn giết bọn họ, lại cũng đâu có gì khác biệt? Trọng yếu nhất chính là, giá trị của bọn họ đối với hai người này cơ hồ có thể xem như lơ là không kể.

Đây là thực trạng khi hai con voi đánh nhau, chuột bọ đi theo hát đệm...

Thời này khắc này, đặt ở trước mặt bọn họ tựa hồ chỉ thừa lại một đường -- tử lộ!

Sơn Dương tinh run rẩy nói:

- Nhưng mà... Đại Thánh gia, tình thế trước mắt thật sự là... Cướp, chúng ta nhất định cướp không nổi. So ra, không bằng...

- Cướp không nổi, thì giết!

Lục Nhĩ Mi Hầu xách nổi Sơn Dương tinh đang ngã vật dưới đất lên, lành lạnh nói:

- Không cướp được thì thôi, xem như xả cục tức này! Lão tử muốn hắn hối hận cả đời!

Nghe vậy, Sơn Dương tinh cả kinh đến nỗi nói không ra lời.

Lần nữa ném hắn về lại trên đất, Lục Nhĩ Mi Hầu xoay người quát:

- Tất cả mọi người chuẩn bị! Nhớ cho kỹ, Huyền Trang có thể cướp được thì cướp, không cướp được, thì giết! Tiêu hủy luôn cả hồn phách! Hiểu chưa?

- Hiểu... Hiểu.

Đám yêu quái tại trường thẫn thờ gật gật đầu.

Rất nhanh, trên trăm tên yêu tướng lần lượt đằng không mà lên, cùng theo Lục Nhĩ Mi Hầu lấy độ cao cực thấp lao vút tới vị trí đám người Huyền Trang và hầu tử!

Trong cao không đằng sau, Chính Pháp Minh Như Lai lẳng lặng nhìn theo quần yêu quái này. Hắn vội vàng vươn ra hai ngón ấn lên huyệt Thái Dương, một đạo quang mang nhỏ đến không thể nhận biết khe khẽ xạ ra từ mi tâm, nháy mắt liền chìm vào chân trời nơi xa.

*****

Thời này khắc này, hầu tử vẫn đang sốt ruột chờ đợi.

Cách nơi đây chừng vạn dặm, trong mây mù, Thanh Tâm cùng Tước Nhi chính đang chậm rãi phi hành.

Bỗng đột nhiên, một đạo quang mang chìm vào sau gáy Thanh Tâm, nàng đột nhiên dừng lại thân hình, quay đầu nhìn về phía vị trí hầu tử đang chờ đợi.

- Sao vậy?

Tước Nhi thuận miệng hỏi.

Hơi hơi trầm mặc thoáng chốc, Thanh Tâm có phần không dám chắc, ngập ngừng nói:

- Hình như... Có chuyện gì đó không hay đang xảy ra. Ta có dự cảm không tốt lắm.

Nghe được lời này, Tước Nhi không khỏi bật cười:

- Hả? Sao cảm giác được?

Ánh mắt Thanh Tâm lấp lánh hai hồi, mở miệng nói:

- Không được, ta phải qua đó!

Nói xong, mặc cho Tước Nhi ngăn trở, nàng đã lao vút về hướng kia.