Đại Bát Hầu

Chương 839: Cướp ngục



- Ngay mặt đối chất?

Lục Nhĩ Mi Hầu từ từ thẳng người lên, dựa mình lên ghế, cười hì hì ý vị sâu xa nhìn Dương Thiền:

- Ngươi muốn làm cái gì?

Vừa bị hỏi như vậy, hai mày Dương Thiền chậm rãi nhăn lại, song không gấp gáp trả lời, mà chỉ lẳng lặng nhìn đăm đăm Lục Nhĩ Mi Hầu.

*****

Nhà giam, lửa trong hỏa bồn thiêu đốt xì xèo, tán phát ra ánh lửa ngất hồng.

Cửu Đầu Trùng bị khóa cứng xương tỳ bà, cả người treo trên giá đỡ. Từng giọt máu tươi thuận theo hai tay rơi xuống bảng đá lồi lõm bất bình bên dưới, tụ thành một bồn huyết, nhìn qua cực đáng sợ.

Sơn Dương tinh có phần đành chịu nhìn xem cảnh tượng trước mắt, lại cũng hết cách.

- Khai ra đồng bọn, có lẽ, ta sẽ cho ngươi thống khoái chút.

Yêu tướng chính đang khảo vấn hung hăng nói.

Cửu Đầu Trùng cúi mặt, từng sợi tóc rủ xuống, không thốt tiếng nào.

Sơn Dương tinh cũng không nói nửa câu. Bởi vì hắn thật sự không cách nào xác định liệu rốt cục Cửu Đầu Trùng có đúng là nội ứng mà Lục Nhĩ Mi Hầu muốn tìm hay không.

Nói thật, lời hắn nói trước mặt Lục Nhĩ Mi Hầu có chín trên mười là giả, xưng là vu cáo cũng không hề quá đáng. Nhưng ai có thể ngờ, Lục Nhĩ Mi Hầu lại không nói hai lời đã bắt nhốt Cửu Đầu Trùng vào ngục?

Sơn Dương tinh thật sự rất đành chịu. Thế nên, từ đầu tới cuối hắn vẫn chưa tự thân hỏi qua Cửu Đầu Trùng câu nào, mà chỉ một mực đứng nhìn xa xa. Không ngăn trở, cũng không thúc đẩy.

May mà Cửu Đầu Trùng không dễ chết như vậy, bằng không, đầu Sơn Dương tinh chắc giờ đã to như cái đấu. Nói đến cùng Sư Đà quốc này là do nhân mã dưới trướng Đa Mục Quái, Cửu Đầu Trùng cùng ba huynh đệ Bằng Ma Vương tổ lại mà thành. Nếu Cửu Đầu Trùng thật chết ở đây, Sư Đà quốc không biết sẽ loạn thành dạng gì.

Chính bởi sợ hãi điểm này, Sơn Dương tinh mới chậm chạp không hạ lệnh bắt bớ đám đại tướng tâm phúc của Cửu Đầu Trùng, thậm chí khi Lục Nhĩ Mi Hầu có ý định như thế, Sơn Dương tinh còn cực lực khuyên ngăn.

Nếu đại tướng tâm phúc của Cửu Đầu Trùng đều bị bắt lại, vậy tâm phúc của đám tâm phúc đại tướng kia thì sao? Theo phản ứng dây chuyền, đến cuối cùng chẳng lẽ phải nhốt hết một phần ba yêu quái trong Sư Đà quốc vào đây mới hết. Như thế, có lý nào không loạn?

Trọng yếu hơn là, chỉ với tình hình bây giờ thì liệu có dám chắc Cửu Đầu Trùng đúng thật là tế tác mà mình đang tìm kiếm.

Bởi thế, khi tuyên xưng với bên ngoài, Sơn Dương tinh chỉ nói là yêu cầu Cửu Đầu Trùng phối hợp điều tra.

Cũng may tình hình ở đây người ngoài không rõ ràng. Chỉ là... Miệng ở trên thân người ta, trước còn không quản được, huống hồ là hiện tại?

Tận nhân sự, an thiên mệnh thôi.

Như quả có thể, Sơn Dương tinh thật muốn tìm một chỗ thắp hương bái Phật. Đáng tiếc hắn là yêu quái, không tin Phật, cũng không tin thần. Chỉ có thể tin kẻ mà chính mình cũng tin không nổi... đó là … Chính mình.

*****

Trong thư phòng, Lục Nhĩ Mi Hầu vẫn đang lẳng lặng đối thị cùng Dương Thiền, lông mày khe khẽ nhướng lên.

- Làm sao? Ngươi sợ ta làm gì ư?

Dương Thiền cúi mặt xuống, ngưng thị quyển công văn trải ra trên bàn án, nói:

- Người đều ở trong Sư Đà quốc này của ngươi, ngươi còn sợ ta làm cái gì?

- Không, ngươi nói sai rồi. Ta thật sự rất sợ.

Lục Nhĩ Mi Hầu thở dài một hơi, thong thả nói:

- Ta muốn Sư Đà quốc này, là bởi ta mới đích thị là Tề Thiên đại thánh. Xưng hiệu vạn yêu chi vương, dù bất cứ giá nào cũng không thể để người khác lấy đi. Lui một bước mà nói, ta không quá hiểu nổi trước kia vì sao ta phải kiến lập Hoa Quả Sơn... Có nghĩa lý gì không?

Dương Thiền mặt không biểu tình nhìn Lục Nhĩ Mi Hầu.

- Một trăm vạn!

Lục Nhĩ Mi Hầu vươn ra một ngón tay, mân mê môi nói:

- Một trăm vạn yêu quân, có thể đối phó được Lão Quân ư? Không thể. Có thể ngăn trở Như Lai ư? Vẫn là không thể. Thậm chí... Ngay cả tứ đại Phật Đà dưới trướng Như Lai đều không đỡ được. Nói toạc ra, đây toàn là một đám phế vật. Thế nên, sở dĩ ta muốn khống chế Sư Đà quốc, đơn giản là bởi ta mới thật sự là Tề Thiên đại thánh.

Dương Thiền mặt không biểu tình đối thị cùng Lục Nhĩ Mi Hầu.

Hơi hơi trầm mặc thoáng chốc, Lục Nhĩ Mi Hầu mới nói tiếp:

- Nhưng mà, so với Sư Đà quốc, sự thừa nhận của ngươi, kỳ thực càng thêm trọng yếu. Ngươi hiểu ý ta chứ?

Dương Thiền nhìn đăm đăm Lục Nhĩ Mi Hầu, chậm rãi lắc đầu.

Thấy thế, Lục Nhĩ Mi Hầu cười lên hắc hắc, nói:

- Xem ra, quả nhiên là gần mực thì đen. Tiếp xúc nhiều với kẻ gọi là sư phó kia, ngay cả phương thức nói chuyện cũng bắt đầu vòng vo. Ngươi nghe không hiểu, không sao. Ta hiểu là được rồi.

Không đợi Dương Thiền có phản ứng, Lục Nhĩ Mi Hầu đã vỗ nhẹ lên bàn, cao giọng nói:

- Người đâu.

Một tên yêu tướng từ ngoài cửa tiến vào.

- Đại Thánh gia có gì sai bảo?

- Đi, gọi Sơn Dương tinh tới cho ta. Cứ nói, thánh mẫu đại nhân ở chỗ này chờ hắn, muốn cùng hắn luận bàn về trách nhiệm liên đới.

- Dạ!

Yêu tướng kia nhàn nhạt nhìn Dương Thiền một cái, từng bước lui ra thư phòng.

*****

Một tên yêu binh khe khẽ đi vào nhà giam, đến bên tai Sơn Dương tinh thấp giọng nói:

- Thừa tướng đại nhân, Đại Thánh gia phái người mời ngài qua đó một chuyện.

- Đại Thánh gia? Có nói là chuyện gì không?

- Nói là, thánh mẫu đại nhân muốn cùng ngài luận bàn về trách nhiệm liên đới.

Nghe vậy, Sơn Dương tinh không khỏi sửng sốt.

Hắn mở to hai mắt nhìn quanh đám thủ hạ bốn phía một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng ở thân mình Cửu Đầu Trùng trên giá đỡ nơi xa. Khẽ thở dài một hơi, nói:

- Hồi bẩm Đại Thánh gia, thần, lập tức đến.

- Dạ.

*****

Dưới ánh trăng, Sơn Dương tinh dẫn theo bộ hạ đi ra nhà giam. Cây đuốc giơ cao rọi ánh lửa đỏ hồng chiếu sáng trọn cả con hẻm nhỏ.

Một đám yêu quái xếp thành hình chữ nhất sấp trên mái hiên nơi xa đang tập trung quan sát.

- Quả nhiên đi ra, thánh mẫu đại nhân thành công rồi!

- Đó là đương nhiên, thánh mẫu đại nhân là nhân vật thế nào? Đương sơ trọn cả Hoa Quả Sơn đều được nàng trị lý ngay ngắn rõ ràng, giờ còn không xử lý được mỗi tên Sơn Dương tinh?

- Thế Lục Nhĩ Mi Hầu?

- Sơn Dương tinh dẫn theo bộ hạ rời đi, thủ vệ trong nhà giam tịnh không mạnh, chúng ta muốn công phá có thể nói dễ như trở bàn tay. Nhưng mà, nhà giam cách Tề Thiên cung không xa, đến lúc đó liệu Lục Nhĩ Mi Hầu có kịp đi tới. Nếu thế, chúng ta liền...

Lập tức, từng đôi tròng mắt đồng loạt nhìn hướng Vạn Thánh công chúa.

Không khí tức thì cứng lại.

Dẫn đi nhân mã của Sơn dương tinh đích thực có trợ giúp cho cướp ngục, nhưng mà, trọn cả Sư Đà quốc chẳng phải đều nằm trong tầm công kích của Thiết Can binh trên tay Lục Nhĩ Mi Hầu? Luận tốc độ, ai có thể thoát nổi hắn?

Trầm mặc hồi lâu, Vạn Thánh công chúa mới thấp giọng nói:

- Thánh mẫu đại nhân nói có thể thoát, thì nhất định có thể thoát. Mọi người đừng băn khoăn quá nhiều, cứ làm theo là được.

Lời này, có lẽ ngay chính Vạn Thánh công chúa đều không dám chắc. Đám yêu tướng bốn phía càng thêm phần do dự, ngơ ngác nhìn nhau.

Xung quanh, trừ tiếng gió ào ào, chỉ thừa lại mấy tiếng thở dốc nặng nhọc.

Hồi lâu, một tên yêu tướng trong đó thấp giọng nói:

- Các ngươi lên hay không ta không quản, nhưng mạng này của lão tử là do Cửu Đầu tướng quân ban cho. Dù không thoát nổi Lục Nhĩ Mi Hầu, ta cũng phải lên. Xem như trả mạng cho Cửu Đầu tướng quân.

Nói rồi, yêu tướng kia tung mình nhảy xuống nóc nhà, mò mẫm hướng tới nhà giam nơi xa.

Chúng nhân lặng lẽ nhìn theo tấm lưng kia tan dần vào trong hắc ám.

Hồi lâu, một tên yêu tướng khác cũng đứng lên, mắng nói:

- Mẹ nó! Làm yêu quái làm tới bước này... Yêu quái sợ chết, đáng không?

Nói rồi, lại cũng nhảy xuống từ trên nóc nhà, mò mẫm về hướng nhà giam.

Đám còn lại trên nóc nhà đều đối mặt nhìn nhau. Có mấy tên trong đó mặt mũi đỏ hết cả lên.

Thoáng trầm mặc ngắn ngủi.

Lại có một tên yêu tướng đứng dậy, xoay người quát với mấy tên xung quanh:

- Đám chó má các ngươi! Bình thường Cửu Đầu tướng quân đối xử với các ngươi thế nào? Hả? Chó còn biết trung thành, các ngươi thì sao? Làm yêu quái mà còn không bằng cả chó!

Nói rồi, chính bản thân đã nhảy xuống khỏi nóc nhà.

- Ngươi có ý gì? Ta nói không đi ư? Mẹ nó, đây là vì Sơn Dương tinh còn chưa đi xa, còn phải chờ thêm một chút? Ta làm sai ư? Các ngươi đều biết nhỡ bạo lộ, chúng ta liền...

- Được rồi.

Lời còn chưa nói xong, chỉ thấy lại một tên yêu tướng đứng dậy, thuận miệng nói:

- Giờ hắn đã đi xa, ngươi có thể xuống được rồi.

Nói xong, cũng không nhiều lời, một tay đẩy mạnh đối phương xuống lầu, bản thân thì quay đầu chắp tay với Vạn Thánh công chúa, cũng nhảy xuống theo.

Đến đây, đám yêu tướng thừa lại đều ngồi không yên nữa. Từng tên tiếp từng tên đứng dậy, lần lượt tung mình nhảy xuống.

Rất nhanh, trên nóc nhà chỉ thừa lại mỗi mình Vạn Thánh công chúa thẫn thờ nhìn về hướng nhà giam.

Chẳng mấy chốc, ánh lửa xung thiên mà lên, tiếng chém giết kinh động toàn bộ Sư Đà quốc!