Trong tiếng nổ vang, khung đỉnh Địa phủ chợt nổ tung.
Hầu tử như một ngôi sao băng vẫn lạc rơi rụng xuống, đâm xuyên đỉnh núi.
Trong Địa phủ, từng đám u hồn quỷ sai bị kinh ngốc. Không khí chợt như ngưng cố lại.
Địa điểm bị xuyên thủng vừa khéo ở ngay sát Sinh Tử điện, Tần Nghiễm Vương vội vàng chạy ra từ trong đại điện, hai mắt mở to.
Thoáng chốc, một đạo kim quang lướt qua khung đỉnh bị kích xuyên, đâm thẳng về nơi hầu tử vừa rớt đất. Đồng thời với đó, hầu tử cũng đã đứng dậy từ trong cát bụi cuộn trào, hơi cắn răng, xông lên nghênh đánh.
- Đây... Đây là chuyện gì?
Nháy mắt khi nhìn rõ thân ảnh hầu tử, Tần Nghiễm Vương chợt nổi da gà, vội gào thét nói:
- Nhanh, nhanh mời Địa Tàng tôn giả!
- Dạ!
Quỷ sai ở bên cạnh sợ đến nỗi cuống cuồng xoay người rời đi.
Thời này khắc này, hai con khỉ đã lao đầu vào chém giết lẫn nhau giữa không trung.
Trong cuồng phong, Lục Nhĩ Mi Hầu di chuyển nhịp nhàng, hầu tử nhìn qua lại đã có phần xuống sức.
Một giọt máu tươi dính lên tròng mắt, nhưng một khắc sau liền bị hắn dùng linh lực bốc hơi, có điều, chỉ một khắc thôi cũng đã là sơ hở.
Nương theo cơ hội ấy, thân hình Lục Nhĩ Mi Hầu hơi lắc, bất chợt xuất hiện sau lưng hắn, trùng trùng vung lên một côn, trực tiếp nện văng hầu tử xuống đất.
Lại là một tiếng trầm vang, đại địa rung động. Nơi điểm rơi, cát bụi cuốn thốc lên như sóng cả, tứ ngược mà ra.
*****
Một tên thiên binh chạy vội vào trong Lăng Tiêu bảo điện.
Lúc này, trong đại điện đã tụ tập tất cả tiên gia có thể gọi được ra tên của Thiên Đình. Gặp có người tiến đến bẩm báo, chúng tiên gia vội mở to hai mắt, thấp thỏm mà nhìn.
Thiên binh kia quỳ gối xuống đất, chắp tay nói:
- Khải bẩm bệ hạ, hai con yêu hầu kia đã giết tới Địa phủ!
- Địa phủ?
Nghe vậy, Phúc tinh không khỏi nuốt khô ngụm nước bọt, thì thào lẩm bẩm nói:
- Lần trước xảy ra chuyện, cũng... Cũng bắt đầu từ Địa phủ, đúng không?
Lời này vừa ra, không khí trong đại điện càng thêm phần trầm mặc.
Trên long ỷ, Ngọc đế thẫn thờ chớp chớp mắt, nửa buổi mà vẫn không thốt được tiếng nào.
Thấy thế, Lý Tĩnh đành phải bước ra khỏi hàng, phất tay áo nói:
- Tái thám!
- Dạ!
Thiên binh lặng lẽ hành lễ, xoay người rời đi. Vẻ trầm mặc trong điện tiếp tục bao trùm, tất cả tiên gia đều đối mặt nhìn nhau.
- Cũng... Cũng chưa chắc đã là chuyện xấu?
Tài thần ấp a ấp úng nói:
- Lần trước Địa phủ còn quy thuộc Thiên Đình, nhưng giờ, đó là địa bàn của Phật môn. Phải cứu cũng nên là bọn họ đi cứu. Có làm sao... Cũng đâu liên quan đến chúng ta?
Vốn là lời tường thuật, đến sau cùng, lại thành câu hỏi. Nhưng vừa hỏi, lại có ai có thể trả lời?
Toàn bộ tiên gia đều làm như vô ý liếc nhìn Ngọc đế trên long ỷ.
Đại chiến tái khởi, đường đường Thiên Đình, lại giống như ánh nến giữa cuồng phong, không chỉ không làm được gì. Càng đáng sợ là, tùy thời đều có khả năng bị cuốn vào, bị dập tắt.
Long ỷ này giờ đã hệt như một khối bản sắt nung tới đỏ hồng, kẻ nào ngồi lên kẻ đó xui xẻo.
Hồi lâu, Ngọc đế chỉ biết thấp thỏm hỏi:
- Lý ái khanh, thế Nam Thiên môn...
- Mọi thứ đều đã chuẩn bị tốt, xin bệ hạ yên tâm.
Hay cho câu yên tâm. Nghe vậy, Ngọc đế chỉ biết cười khổ.
*****
Một mảnh hoang vu trong Sư Đà quốc, lũ yêu đã rời đi, chỉ thừa lại đám Phật Đà lẳng lặng đứng đó, không thốt nửa lời, cũng không biết đang chờ điều gì.
Một thân ảnh quỷ sai yên ắng xuất hiện sau lưng Địa Tạng vương, khom người chắp tay nói:
- Tôn giả, Địa phủ...
- Bần tăng biết rồi, ngươi về trước đi.
Địa Tạng vương nghĩ cũng không nghĩ, trực tiếp đáp nói.
Nghe vậy, song quỷ sai kia vẫn tiếp tục ngây dại đứng lên, thỉnh thoảng lại ngước đầu nhìn Địa Tạng vương. Thần tình đã kinh hãi đến cực điểm.
- Bần tăng bảo ngươi về trước.
Địa Tạng vương nói lại một lần.
Phồng lên dũng khí, quỷ sai ấp a ấp úng hỏi:
- Tôn giả có lời nào để tiểu sai mang về không?
Trầm mặc hồi lâu, Địa Tạng vương thẳng thắn đáp:
- Không.
Nghe đến đó, quỷ sai hết cách, đành phải lặng lẽ chắp tay, xoay người rời đi.
Trên mảnh đại địa hoang vu là chỉ thừa lại mỗi thân ảnh đám Phật Đà, ai nấy đều nhìn đăm đăm Địa Tạng vương.
Địa Tạng vương mấp máy môi nói:
- Quản không được, quản không được nữa rồi...
Ở bên, Chính Pháp Minh Như Lai lặng lẽ gật đầu.
Chúng Phật Đà bốn phía đứng ngây ra đó.
- Huyền Trang đâu?
Một tên Phật Đà đột nhiên mở miệng hỏi.
Một Phật Đà khác bên cạnh nhẹ giọng nói:
- Bị con Hắc Hùng tinh kia cõng đi. Nói là... về lại chỗ cũ.
- Hắn định một mình lên đường?
- Không thể để hắn khải trình.
Chính Pháp Minh Như Lai cúi đầu ho khan hai tiếng, nói:
- Ngăn hắn lại, trước khi sự tình được giải quyết, bảo vệ hắn.
- Được!
Chúng Phật Đà lũ lượt ứng tiếng, đằng không mà lên bay hướng trời tây.
Nháy mắt, chỉ còn mỗi Chính Pháp Minh Như Lai, Địa Tạng vương, và Văn Thù.
- Bọn họ đi ngăn trở Huyền Trang, chúng ta thì sao?
Văn Thù nhẹ giọng hỏi.
Địa Tạng vương khẽ cười cười, nói:
- Chúng ta tốt nhất đừng đi, nếu chúng ta đi, e là dẫn ra Tu Bồ Đề.
*****
Bên dòng suối nhỏ khô cạn, Hắc Hùng tinh từ từ thả Huyền Trang xuống. Chắp tay nói:
- Huyền Trang pháp sư, đến nơi rồi.
Huyền Trang nhìn Hắc Hùng tinh một cái, lắc lắc đầu đành chịu, ý cười trên mặt đều vẻ phức tạp.
Hít một hơi thật sâu, hắn quay đầu nhìn đám người Thiên Bồng bám sát đằng sau, hai tay hợp mười, khom người hành lễ nói:
- Chư vị xin dừng bước. Đoạn đường tiếp theo, cứ để bần tăng tự đi được rồi.
- Còn tận một ngàn dặm đường.
Thiên Bồng nhẹ giọng nói:
- Để chúng ta tống ngươi thêm một đoạn.
Huyền Trang lắc lắc đầu, nói:
- Mười vạn dặm chẳng phải đã gần qua hết rồi ư?
- Giờ khác, giờ...
Thiên Bồng há há mồm, muốn nói gì đó, lại mãi mà không thốt ra được. Cuối cùng chỉ biết lặng lẽ gật đầu.
Cái gật đầu này, Lữ Lục Quải ở bên nhìn mà sửng sốt.
- Làm sao? Ngươi đồng ý để hắn độc thân lên đường?
Cười hừ một tiếng, Lữ Lục Quải thong thả nói:
- Ta không đồng ý.
Vừa nghe, Huyền Trang bất giác quay sang nhìn Lữ Lục Quải.
Chỉ nghe Lữ Lục Quải nói:
- Huyền Trang pháp sư, ngài đừng trách lão thần. Không phải lão thần không muốn nghe ngài. Mà là... Đại Thánh gia không ở đây, nếu ngài có gì bất trắc, lão thần dù có chết trăm lần cũng không hết tội. Mong ngài thứ lỗi cho.
Nói rồi, Lữ Lục Quải vái vái Huyền Trang, xem như đề tiền xin lỗi.
Thấy thế, Huyền Trang không khỏi cười khổ một tiếng.
Hắn không chỉ không làm gì được với hai con khỉ kia, đối với những yêu quái công khai tới bảo hộ này, hắn cũng đâu làm gì được?
Bắt đầu từ Ngũ Hành sơn, một đường tới nay đều là như thế...
Quên đi, để ý những điều ấy, có nghĩa lý gì đâu? Chỉ cần để ý đường mình đi là được.
Lắc lắc đầu, Huyền Trang xoay người rời đi.
Đúng lúc này, đột nhiên từng sợi kim quang từ trời giáng xuống. Ngay sau đó, một đám Phật Đà xuất hiện trước mặt Huyền Trang, chắn lấy đường đi.
- Huyền Trang pháp sư xin dừng bước.
Một Phật Đà bước ra nhẹ giọng nói:
- Chặng đường tây hành hung hiểm, trước khi Đấu Chiến Thắng Phật giải quyết xong chuyện riêng của hắn, làm phiền ngài chịu khó đợi ở chỗ này.
Nghe vậy, Huyền Trang chợt sững sờ.
- Đợi... Lục Nhĩ Mi Hầu?
Hai hàng lông mày Lữ Lục Quải chợt run lên, tiện tay khẽ vung.
Lập tức, đám yêu tướng xông tới trước mặt Huyền Trang. Song phương giằng co.
Nhìn thế cục giương nỏ tuốt kiếm đó, thần tình Huyền Trang quả thực là dở khóc dở cười. Thoáng chốc, hắn không khỏi hoài nghi, đoạn đường này có thật là chính hắn đang đi?
Hít một hơi thật sâu, hắn gạt ra Ngưu Ma Vương ngăn ở trước người, từng bước đi tới trước mặt Phật Đà kia, hai tay hợp mười, khom lưng hành lễ nói:
- Vị tôn giả này, cứ để Huyền Trang khải trình thôi. Nếu sợ sệt hung hiểm, đương sơ bần tăng dứt khoát đừng tây hành, thế chẳng phải là xong?
- Đây là ý của Chính Pháp Minh tôn giả, mong Huyền Trang pháp sư đừng làm khó tại hạ.
- Có gì làm khó?
Huyền Trang khẽ cười cười, nói:
- Ý Chính Pháp Minh tôn giả chẳng phải là để Huyền Trang an toàn đi tới Linh sơn? Nếu đến lúc đó Đấu Chiến Thắng Phật có thể đuổi kịp, liền đuổi kịp. Nếu đuổi không kịp, cũng không can hệ tới đại cục. Lý là như thế, đúng không?
- Cái đó...
Ngay khi Phật Đà kia đang do dự, Ngưu Ma Vương đứng ở sau lưng Huyền Trang đã cắn răng, hất lên Hỗn Thiết côn quát:
- Nhường ra! Trên đường đều là do chúng ta hộ tống, giờ sắp đến nơi, các ngươi lại đến nhúng tay, ý gì đây?
Nghe vậy, Phật Đà kia thoáng nhăn mày, quay sang nhìn Ngưu Ma Vương nói:
- Huyền Trang pháp sư nếu vẫn cố chấp khải trình, bần tăng tự nhiên không có lý do ngăn trở, nhưng... nếu đệ tử Phật môn đã ra tay, thì dù thế nào, cũng không đến lượt các ngươi tới bảo hộ!