Trong đình viện.
Liễu Hàm Yên và Vãn Vãn đứng ở phía sau Lý Mộ, nhìn tiểu hồ ly trước
người cách không xa, mặt có nét sợ hãi.
Tiểu hồ ly cúi đầu, như là phạm vào sai lầm, thỉnh thoảng ngẩng đầu, đáng
thương nhìn Lý Mộ.
Bộ dáng đáng thương này, khiến Lý Mộ ngay cả lời trách cứ cũng nói không
nên lời.
“Được rồi được rồi...” Lý Mộ đưa cánh tay từ ngực các nàng rút ra, khoát tay
áo, nói: “Vị này là Liễu Hàm Yên Liễu cô nương, vị này là Vãn Vãn, ngươi làm
quen trước một chút, về sau ở trước mặt các nàng, không cần nín nữa.”
Lý Mộ lại chỉ vào tiểu hồ ly, hướng Liễu Hàm Yên giới thiệu, “Đây là...”
Hắn ngẩn ra một phen, nhớ ra còn chưa hỏi tên của nó, lại lần nữa nhìn về
phía tiểu hồ ly, hỏi: “Ngươi tên là gì?”
“Tiểu Bạch.”
“Đây là Tiểu Bạch, một con tiểu hồ ly, ta trước kia từ trong tay thợ săn cứu
nó, nó là tới báo ân.”
Ấn tượng của Liễu Hàm Yên đối với yêu vật, chỉ tồn tại trong tiểu thuyết
cùng kịch, so sánh với những yêu vật tinh quái động cái là ăn thịt người kia, con
tiểu hồ ly này, tựa như cũng không đáng sợ như vậy.
Huống chi, có Lý Mộ ở đây, một tia sợ hãi kia của nàng vừa rồi, rất nhanh đã
biến mất vô tung vô ảnh, có chút tò mò hỏi: “Nó muốn báo ân như thế nào?”
Lý Mộ nhún vai, tỏ vẻ mình cũng không biết.
Tiểu hồ ly lập tức nói: “Ta có thể giúp ân công đấm chân, quét dọn nhà cửa,
còn có thể làm ấm giường!”
Trên mặt Vãn Vãn lộ ra vẻ mặt ngây ngốc, cũng không sợ hãi, bất mãn nói:
“Ngươi làm những thứ này, vậy ta làm cái gì...”
Tuy đây là một con hồ ly, nhưng lại là một con hồ ly cái, vì chứng minh mình
trong sạch, Lý Mộ hướng Liễu Hàm Yên giải thích: “Có ân tất báo là truyền
thống của tộc chúng nó, nếu không cho nó báo ân, nó về sau tu hành sẽ xuất
hiện vấn đề...”
Lý Mộ mỗi ngày đối với nàng đều coi như không thấy, Liễu Hàm Yên tự
nhiên sẽ không hoài nghi Lý Mộ đối với một con hồ ly cái có ý tưởng gì, nhìn
con tiểu hồ ly đáng yêu này, tò mò cuối cùng chiến thắng sợ hãi đối với yêu vật,
ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng hỏi: “Tiểu Bạch, trừ nói chuyện, ngươi còn biết cái
gì...”
Tiểu hồ ly có chút tự ti cúi đầu, nàng chỉ là một tiểu yêu vừa mới Tố Thai, trừ
học nhân loại nói chuyện, pháp thuật gì cũng không biết.
Nhưng rất nhanh nó liền lấy lại lòng tin, hít hít cái mũi, ngẩng đầu nói: “Bây
giờ ta còn không biết cái gì, chờ sau khi ta hóa hình, ta sẽ báo đáp ân công hẳn
hoi!”
“Hóa hình, hóa thành hình người sao...” Liễu Hàm Yên cúi đầu nhìn nhìn tiểu
hồ ly, lại nhìn nhìn Lý Mộ, hỏi: “Ngươi muốn báo đáp như thế nào?”
Tiểu hồ ly nghiêm túc nói: “Nếu ân công không chê, ta có thể lấy thân báo
đáp...”
Lý Mộ nhìn ánh mắt bao hàm thâm ý của Liễu Hàm Yên, hiểu ý tứ của nàng,
giải thích: “Cái này không phải ta dạy nó... ...”
Tiểu hồ ly cũng gật gật đầu, nói: “Cái này không phải người khác dạy ta, đây
là ta từ trong《 Liêu Trai 》đọc được.”
Lý Mộ không muốn nói cái gì nữa, xua tay, nói: “Các ngươi tán gẫu, ta đi nấu
cơm...”
Thiên Huyễn Thượng Nhân đã chết, uy hiếp lớn nhất đã trừ, Lý Mộ cũng rốt
cuộc có thể khôi phục cuộc sống bình thường.
Tiểu hồ ly tuy là tới báo ân, nhưng Lý Mộ cũng coi nó như khách, hỏi:
“Ngươi bình thường đều ăn cái gì?”
Tiểu hồ ly nói: “Ăn quả dại trong núi, mỗ mỗ có đôi khi tìm được dược liệu,
cầm đến trong thành bán, bán được tiền sẽ mua gà nướng cho chúng ta.”
Lý Mộ nghĩ nghĩ, hồ ly hình như là động vật ăn tạp, không có gì chú ý, lúc ăn
cơm, tìm một cái bát sạch sẽ, múc chút đồ ăn, lại nhét vào một cái đùi gà, đặt ở
trên mặt đất.
Cơm nước xong, Liễu Hàm Yên cùng Vãn Vãn giúp hắn rửa xong bát đũa rời
khỏi, Lý Mộ nói với tiểu hồ ly: “Ta muốn ra ngoài một chuyến, ngươi cứ ở nhà,
đừng chạy lung tung.”
Tiểu hồ ly liên tục gật đầu: “Ân công yên tâm, ta sẽ trông nhà thật tốt.”
Lý Mộ ra ngoài, đóng lại cửa sân, tiểu hồ ly ở trong sân chạy vài vòng, còn
đang nhớ lại hương vị món kia vừa rồi.
Một lát sau, nó chạy đến góc sân, dùng miệng cắp lên một cái chổi, cố sức
quét sân.
Quét sân xong, nó lại tìm được một cái khăn lau, sau khi thấm ướt, mang bàn
tủ trong phòng lau sạch sẽ, khi quét dọn đến thư phòng của Lý Mộ, nó nhìn giá
sách tràn đầy sách, trong ánh mắt cũng đang tỏa sáng, ngơ ngác nói: “Trong nhà
ân công thật nhiều sách nha...”
Đi đến trước giá sách, hâm mộ một lát, nó mới nhảy lên ghế dựa, lại trèo lên
bàn sách, nghiêm túc lấy khăn lau trong tay lau mặt bàn.
Trên bàn có mấy bản thảo còn chưa viết xong, nó đang chuẩn bị dùng móng
vuốt nâng lên, lau phía dưới, động tác lại bỗng dừng lại, nhìn nội dung trên bản
thảo, lẩm bẩm: “《 Liêu Trai 》, còn tựa như chưa ra đến một quyển này...”
...
Lý Mộ rời khỏi cửa nhà, đi mãi ra khỏi thành.
Thương thế của Phổ Tể phương trượng chùa Kim Sơn, đại khái trị liệu một
lần nữa, thì có thể hoàn toàn khỏi hẳn.
Trong cơ thể của bản thân Lý Mộ còn có vết thương, hắn vốn muốn nghỉ ngơi
một chút, nhưng nghĩ đến lúc hắn trị liệu phương trượng, Huyền Độ mỗi lần
đều mang toàn thân pháp lực truyền cho mình, mượn pháp lực của gã, khôi
phục sẽ nhanh hơn tiện hơn.
Chùa Kim Sơn, Huyền Độ đứng ở cửa chùa, mỉm cười nói: “Bần tăng đã chờ
Lý thí chủ lâu rồi.”
Lý Mộ cười cười, nói: “Xin lỗi, trong nha môn có một số việc trì hoãn.”
“Không sao.”
Huyền Độ nói một câu, sau đó liền nhíu mày, hỏi: “Lý thí chủ bị thương?”
Lý Mộ nói: “Một chút vết thương nhỏ, không sao.”
Huyền Độ từ trong lòng lấy ra một cái bình nhỏ, đưa cho Lý Mộ, nói: “Trong
bình này có mấy hạt linh dược bần tăng từ Đan Đỉnh phái cầu đến, có thể tăng
tiến pháp lực, đối với trị liệu thương thế cũng có kỳ hiệu, Lý thí chủ nhận lấy
đi.”
Đan Đỉnh phái giống với Phù Lục phái, đều là một trong đạo môn lục tông.
Phù Lục phái am hiểu lấy bùa giết địch, Đan Đỉnh phái thì giỏi về luyện đan,
đan dược của bọn họ, tác dụng rộng khắp, có thể tăng tiến pháp lực, có thể trị
bệnh chữa thương, cũng có thể coi như vũ khí, dùng để đối địch.
Lý Mộ không khách khí với Huyền Độ, sau khi tiếp nhận bình sứ, từ bên
trong đổ ra một viên, ném vào trong miệng.
Đan dược vào miệng lập tức tan, dược lực tinh thuần nháy mắt liền tan vào
thân thể hắn, Lý Mộ sâu sắc nhận thấy, pháp lực trong cơ thể hắn cũng tăng
trưởng một tia.
Mà thương thế của hắn, tuy chưa hoàn toàn khỏi hẳn, nhưng cũng tốt lên
tương đối.
Sự cắn trả của một chiêu kia vẫn quá mức mãnh liệt.
Đạo phân hồn kia của Thiên Huyễn Thượng Nhân thừa nhận cho Lý Mộ tuyệt
đại bộ phận lực lượng cắn trả, còn lại một bộ phận nhỏ, vẫn khiến Lý Mộ bị
thương không nhẹ.
Về sau không đến thời điểm vạn bất đắc dĩ, tính mạng nguy cấp, vẫn là không
thể dùng thuật này bừa bãi.