Lý Mộ tự biện hộ: “Ta có thể thề với trời, lúc đó, ta đối với các ngươi một
chút ý đồ cũng không có.”
Liễu Hàm Yên ghen: “Lúc đó, ngươi là có ý đối với Lý bộ đầu nhỉ?”
Lý Mộ biết, nàng lại bắt đầu ghen với Lý Thanh, nói sang chuyện khác:
“Chúng ta khi nào có thể bắt đầu song tu thật sự?”
Liễu Hàm Yên quả nhiên bị vấn đề này dời đi chú ý, khẽ gắt nói: “Bây giờ
đừng hòng, chờ ngươi lấy ta rồi nói tiếp.”
Lý Mộ thật ra cũng không muốn bây giờ, tu hành hạ tam cảnh, có quá nhiều
tài nguyên có thể lợi dụng, hồn lực, phách lực, linh ngọc, cho dù không âm
dương song tu, tốc độ tu hành cũng sẽ không quá chậm.
Sau khi đến trung tam cảnh, tác dụng những tài nguyên này có thể tạo được
liền cực kỳ bé nhỏ, tác dụng của song tu thật sự mới có thể thể hiện.
Hơn nữa, lần đầu tiên song tu trên ý nghĩa thật sự cực kỳ quan trọng, bây giờ
dung hợp nguyên dương cùng nguyên âm bọn họ tích góp nhiều năm, là lãng
phí thật lớn.
Liễu Hàm Yên hao hết thể lực, ghé vào trên lưng Lý Mộ, lòng yên ổn vô
cùng, rất nhanh đã ngủ.
Thẳng đến lúc Lý Mộ cõng nàng về nhà, nàng mới tỉnh lại.
Buổi tối hôm nay, nàng hẳn là không có sức song tu nữa. Lý Mộ cõng nàng
đến trên giường phòng nàng, lúc đi ra cửa, nói với Vãn Vãn: “Vãn Vãn, ngươi
theo ta đến trong phòng.”
Tiểu nha hoàn theo hắn vào trong phòng, cúi đầu, vân vê góc áo của mình,
hỏi: “Công tử, chuyện, chuyện gì?”
Lý Mộ nói: “Còn nhớ ta từng nói với ngươi, mắt của ngươi, là linh đồng rất
quý hiếm không?”
Vãn Vãn gật gật đầu, nói: “Nhớ.”
Lý Mộ xoa đầu nàng, nói: “Linh đồng tuy hiếm có, nhưng sẽ nhìn thấy thứ
người thường không nhìn thấy, nhất là một ít âm linh quỷ vật, cho nên ta mang
linh đồng của ngươi phong ấn lại. Bây giờ ngươi cũng đã có pháp lực, có thể tự
mình khống chế linh đồng, ta giúp ngươi mở phong ấn, ngươi về sau có thể dựa
theo phương pháp ta dạy cho ngươi tu luyện con mắt.”
Vãn Vãn nhu thuận gật gật đầu, nói: “Ta nghe công tử.”
Lão Vương từng cho Lý Mộ một quyển sách về tu luyện linh đồng, hắn ở
trong trí nhớ của Thiên Huyễn Thượng Nhân, lại đạt được càng nhiều tin tức, có
thể tìm được cho Vãn Vãn một con đường tu hành linh đồng chính xác.
Lý Mộ hai tay kết ấn, lau ở trên mắt Vãn Vãn một lần, khi nàng mở mắt lần
nữa, đoi mắt trở nên càng thêm long lanh trong suốt, như lốc xoáy, như muốn
mang toàn bộ tâm thần Lý Mộ đều hút vào.
Lý Mộ vội vàng dời tầm mắt, loại cảm giác đó mới biến mất.
Trong lòng hắn âm thầm chấn động, Vãn Vãn mới luyện hóa hai phách, vô ý
thức vận dụng linh đồng, đã có thể khiến hắn tâm thần chấn động, đợi sau khi
nàng học được vận dụng loại thiên phú này, vượt cảnh giới khống chế sợ không
phải việc khó, hồn thể nguyên thần những thứ này, càng sẽ bị nàng gắt gao khắc
chế.
Điều này làm Lý Mộ ý thức được, hắn nếu không cố gắng, đừng nói không
theo kịp Liễu Hàm Yên, chỉ sợ ngay cả Vãn Vãn cũng có thể áp chế hắn.
Đợi công việc lần này hoàn thành, hắn tính cũng chọn cho Vãn Vãn một pháp
bảo, không nhất bên trọng nhất bên khinh, miễn cho các nàng cho rằng mình bất
công.
Sau khi Vãn Vãn rời khỏi, Tiểu Bạch từ cửa sổ nhảy vào, lại nhảy lên giường,
im lặng bò đến bên cạnh Lý Mộ.
Mấy ngày nay Liễu Hàm Yên ở chỗ hắn qua đêm, Lý Mộ không có thời gian
dùng phật quang loại trừ yêu khí trong cơ thể nó, yêu khí trên người nó lại rõ
ràng hơn một ít.
Cái này tựa như không phải con đường lâu dài, Lý Mộ mỗi ngày buổi tối giúp
nó như vậy, chỉ có thể giúp nó nhất thời, còn không bằng để nó tự tu hành.
Yêu vật thật ra tu hành tương thông với nhân loại, chúng nó có thể học thần
thông đạo pháp của nhân loại, có rất nhiều yêu vật, cũng sẽ đi con đường tu
hành của đạo môn hoặc là phật môn.
Thân thể chúng nó vốn cường hãn, càng thích hợp tu hành thần thông phật
môn hơn, sau khi dùng phật pháp tẩy rửa yêu khí trong cơ thể, không chỉ có
thân thể sẽ trở nên càng thêm mạnh mẽ, một ít đạo pháp thần thông nhằm vào
yêu vật, đối với chúng nó cũng không có tác dụng nữ.
Nhưng, trước mắt Tiểu Bạch còn chưa hóa hình, cũng không cách nào tu
hành công pháp nhân loại.
Cho dù là Lý Mộ muốn dạy nó, cũng phải chờ tới sau khi nó hóa hình.
Trước mắt đối với Lý Mộ mà nói, quan trọng nhất, là điều tra “Xuân Phong
các” .
Căn cứ tình báo của nha môn, lầu này có khả năng thật lớn có liên hệ với Sở
Giang Vương, xuất phát từ bảo hiểm, Lý Mộ vẫn là quyết định, ở trước khi
chính thức điều tra, làm đầy đủ chuẩn bị trước.
Mấy ngày nay tạm thời không cần đi nha môn, Lý Mộ sau khi ngủ dậy, làm
xong đồ ăn sáng, chờ bọn Liễu Hàm Yên tỉnh lại.
Liễu Hàm Yên đêm qua, thế mà lại là cùng nhau ngủ với Vãn Vãn, sau khi
rời giường nhìn thấy Lý Mộ, kinh ngạc nói: “Ngươi hôm nay không cần đi nha
môn sao?”
Lý Mộ nói: “Mấy ngày nay đều không cần đi.”
Liễu Hàm Yên nói: “Vừa lúc, cơm nước xong chúng ta cùng đi cửa hàng nhìn
xem.”
Ở dưới sự trợ giúp của Từ gia, chi nhánh Vân Yên các tiến triển cực kỳ thuận
lợi, Liễu Hàm Yên làm hai cửa hàng, cũng chiêu mộ đủ nhân thủ, nếu thuận lợi,
trong một tháng, cửa hàng có thể khai trương.
Vận hành thao tác nhạc phường cùng diễn lâu, cũng phải so với hiệu sách trà
lâu càng thêm phiền toái, có lẽ là cảm thấy bốn cửa hàng quá phí tinh lực, nàng
ở quận thành chỉ mở hiệu sách cùng trà lâu, không cần đi chiêu mộ nhạc sĩ cùng
diễn viên nữa, như vậy, liền đơn giản hơn rất nhiều.
Lý Mộ cũng không hy vọng nàng quá mệt, hai cửa hàng giao cho chưởng
quầy xử lý, nàng có thể có nhiều thời gian tu hành hơn, về sau ở nhà nấu cơm,
chăm con cũng không tệ.
Lý Mộ cùng Vãn Vãn Liễu Hàm Yên đi ở trên đường, khi hai nàng đi ngang
qua một cửa hàng trang sức, tính đi vào chọn vài món, Lý Mộ đứng ở bên ngoài
chờ các nàng.
Đối diện tiệm trang sức là một lầu xanh, mấy nữ tử trang điểm phấn son đậm
đang ra sức kiếm khách.
“Công tử, đến thăm chút.”
“Vương chưởng quầy, hôm qua trong tiệm lại tới một lô trà mới, ngài không
đến nếm thử sao?”
“Tiền công tử, mấy vị cô nương chúng ta đều nhớ ngài đó.”
Ánh mắt Lý Mộ từ trên thân những nữ tử đó đảo qua, ngẩng đầu nhìn bảng
hiệu.
Trong mắt hắn hiện lên một tia sáng vàng, chưa có gì khác thường.
Tú bà cùng kỹ nữ kéo khách ở cửa đều là nữ tử nhân loại, chung quanh Xuân
Phong các, cũng không có quỷ khí yêu khí gì, tất cả đều rất bình thường, thấy
thế nào, đây cũng là một lầu xanh bình thường.
Nam nhân đi ra từ Xuân Phong các, đều là khuôn mặt đen, bước chân phập
phù, dương khí không đủ, cũng như là bộ dáng khách làng chơi bình thường.
Tựa như thấy ở cửa tiệm trang sức đối diện, người trẻ tuổi tuấn tú này nhìn
chằm chằm vào các nàng, một nữ tử phong trần lớn mật ghé lên, cười nói: “Vị
công tử này, đứng ở bên ngoài nhìn lâu như vậy, muốn đi vào chơi chút hay
không.”