Đại Đạo Chi Thượng

Chương 469: Cái cuối cùng Thương Vương (2/2)



Trần Thực thu lại Ích Ma Toa, cùng Tiểu Đoạn tiên tử đáp xuống mũi thuyền. Ích Ma Toa tuy tốc độ cực nhanh, nhưng tiêu hao pháp lực cũng lớn, không thích hợp sử dụng trong thời gian dài. Ngược lại, Tiêu Chu chỉ là một pháp bảo thông thường, thúc động không tốn nhiều sức.

Tiêu Chu khẽ rung lên, chậm rãi khởi động, theo dòng sông lặng lẽ trôi đi.

Nơi đây trời đất tối tăm, tầm mắt không thể vươn xa. Trong không gian tràn ngập tà khí đậm đặc, nồng độ vượt xa bình thường, tạo ra một áp lực sâu thẳm đè nặng lên Trần Thực.

Trần Thực khẽ động tâm niệm, lập tức một luồng hỏa quang bùng lên. Một vầng đại nhật từ sau lưng hắn bay ra, treo lơ lửng giữa không trung. Ngay sau đó, lại có một vầng minh nguyệt tỏa sáng, theo sát phía sau. Nhật nguyệt giao hòa, ánh sáng lan tỏa, chiếu rọi bốn phương.

Nhưng xa hơn nữa vẫn chỉ là bóng tối sâu thẳm. Áp lực vô hình trong không gian khiến đạo tràng của hắn không thể khuếch tán rộng hơn, ánh sáng nhật nguyệt cũng chỉ soi được khoảng một dặm.

Ánh sáng rọi lên hai bờ sông, để lộ một cảnh tượng kỳ dị.

Hai bên bờ, tiên sơn trôi nổi trong không trung. Những ngọn núi này không quá lớn, trên sườn núi có đình đài lầu các được xây dựng từ thuở xưa.

Thế nhưng, hầu hết các cung điện, lâu đài đã đổ nát, chỉ còn lại tàn tích hoang phế, thỉnh thoảng mới có một hai tòa kiến trúc còn nguyên vẹn.

Tựa như nơi này từng trải qua một cuộc đại chiến khốc liệt, khiến cho những cung điện hoa lệ giờ chỉ còn là đống hoang tàn.

Tiểu Đoạn tiên tử khẽ động dung, đưa mắt nhìn xa xăm.

Nơi này... tuyệt không phải một vùng đất bình thường.

Tiêu Chu tiếp tục tiến về phía trước, càng nhiều tiên sơn và tiên gia cung khuyết hiện ra trước mắt. Những ngọn núi lơ lửng trên không trung, hầu hết đã sứt mẻ, những cung điện trên đó cũng đã hóa thành tro tàn trong lửa chiến tranh.

Có một số núi vẫn còn vết máu đen sẫm, như thể vẫn còn đang rỉ ra, chưa từng khô cạn.

Tiêu Chu theo dòng sông trôi dạt đến nơi sâu hơn. Những ngọn tiên sơn này như bị thời gian đông kết, trôi lặng lẽ, không phát ra bất cứ âm thanh nào, chỉ có một sự tĩnh lặng chết chóc.

Trần Thực và Tiểu Đoạn tiên tử nhìn thấy vô số mảnh vỡ của pháp bảo khổng lồ, cắm sâu vào sườn núi hoặc kẹt giữa hai vách đá.

Nhật nguyệt từ từ bay ngang qua những tàn tích đó, ánh sáng soi rọi đạo văn thâm ảo khắc trên những mảnh vỡ.

Có pháp bảo chế tác từ đồng xanh, có pháp bảo đúc từ hắc thiết, nhưng tất cả đều đã bị thời gian bào mòn, bề mặt nhuốm đầy vết rỉ sét loang lổ.

Những dấu tích này lặng lẽ kể lại một lịch sử không lời.

Những mảnh tàn tích cổ xưa này, trong mắt người đời sau, chính là di vật thời tiền sử. Dù là nhân gian hay âm giới, đều có thể tìm thấy những di tích tương tự. Nhưng một nơi dày đặc tàn tích thời tiền sử như thế này, Trần Thực vẫn là lần đầu tiên trông thấy.

Dòng sông u tịch chảy giữa không trung, Tiêu Chu lặng lẽ tiến về phía trước.

Bọn họ lướt qua từng mảnh phế tích xưa cũ, rồi bất chợt, trước mắt hiện ra vô số hài cốt khổng lồ.

Dù đã gục xuống, nhưng những bộ hài cốt này vẫn cao hơn Tiêu Chu rất nhiều!

Những cự nhân này chết trong tư thế chiến đấu, tựa như đã kịch liệt giao tranh với địch nhân, rồi kiệt sức mà ngã xuống.

Hai người lập tức dừng thuyền, bước xuống kiểm tra.

Nhìn gần hơn, trên bề mặt hài cốt hiện lên vô số phù văn tế tự, chứng minh thân phận của chúng—đây đều là thần quan Đại Thương!

Tiểu Đoạn tiên tử sắc mặt trầm xuống, lẩm bẩm: "Bọn họ đều là triều đình thần quan… Khi đại họa giáng xuống, vì sao bọn họ không tự phong ấn trong tiểu thế giới?"

Trần Thực lặng lẽ sao chép những phù văn tế tự khắc trên xương cốt. Những đạo văn này chứa đựng trí tuệ của Đại Thương, có lẽ đã thất truyền từ lâu. Nếu có thể phục hưng thương nhân, hắn sẽ truyền lại những kiến thức này cho bọn họ.

Hơn nữa, Trần Thực cũng muốn chuyển hóa những phù văn này thành phù lục pháp trận, để làm phong phú thêm kho tàng tri thức của chính mình.

Bọn họ tiếp tục dò xét, càng tiến sâu càng phát hiện thêm nhiều di cốt thần quan.

Lúc này, ánh sáng nhật nguyệt chiếu rọi, xua tan bóng tối, để lộ một tường thành đồng xanh kéo dài không biết tận phương nào!

Trên vách thành khắc chi chít đạo văn cổ đại, liên kết chồng chéo, tạo thành một trường thành phòng ngự kiên cố!

Trên bức tường vĩ đại này, một hắc điểu khổng lồ hiển hiện, đồ án trải dài hàng ngàn trượng, tráng lệ vô song!

Dưới chân thành, một bộ hài cốt ngồi bất động, trong tay nắm chặt một thanh kiếm gãy.

Tiểu Đoạn tiên tử tròn mắt nhìn chằm chằm thanh kiếm.

Đột nhiên, nàng quỳ xuống, ôm chặt bộ hài cốt vào lòng, nước mắt trào ra như mưa.

"Đây là đệ đệ ta… Tử Ngọc… Hắn lẽ ra cũng đã tự phong ấn… Vì sao lại chết ở đây?"

Nàng nức nở, giọng nghẹn ngào:

"Khi đại họa giáng xuống, phụ vương đã hạ lệnh, bảo tất cả tiên nhân ngay lập tức phá vỡ tiểu thế giới, cắt đứt trạng thái hợp đạo, tự phong ấn bản thân… để tránh gây họa cho nhân gian..."

Trần Thực lặng lẽ quan sát bộ hài cốt, hỏi: "Lúc đó, đệ ngươi bao nhiêu tuổi? Cảnh giới thế nào?"

Tiểu Đoạn tiên tử vẫn chìm trong bi thương, ngơ ngẩn đáp: "Hắn mới mười lăm… cũng đi theo tiên đạo… đã tu thành nguyên thần..."

Trần Thực trầm giọng:

"Đây là một bộ hài cốt lão nhân."

Trần Thực đứng dậy, đưa mắt quan sát xung quanh, chậm rãi nói ra suy đoán của mình:

"Sau khi các ngươi tự phong ấn, tất cả cao thủ đều biến mất trong một đêm. Chỉ còn lại những người như đệ đệ ngươi. Triều đình Đại Thương lúc đó đã ngàn cân treo sợi tóc, có lẽ chính đệ ngươi đã lãnh đạo những kẻ còn sót lại, vùng vẫy chống chọi trong tận thế.

Hắn đã xây dựng phòng tuyến tại nơi này, chiến đấu cho đến khi tuổi già sức yếu, cuối cùng kiệt lực mà ngã xuống."

Hắn đưa mắt nhìn về phía sau tường thành đồng xanh, nơi chất đầy những bộ hài cốt, trầm giọng nói:

"Hắn chính là vị Thương Vương cuối cùng, dẫn dắt những tinh nhuệ cuối cùng của Đại Thương, chiến đấu đến hơi thở cuối cùng, bỏ mạng phía sau bức tường này."

Tiểu Đoạn tiên tử lẩm bẩm, đôi mắt đẫm lệ:

"Vì sao lại là nơi này? Họ đã chiến đấu chống lại điều gì?"

Trần Thực lắc đầu:

"Ta không biết. Nhưng ta biết vì sao họ chọn chiến trường ở đây."

Hắn hít sâu một hơi, ánh mắt ảm đạm:

"Bởi vì ngay dưới nơi này… chính là Thiên Trì Quốc.

Là nơi cư ngụ của những hậu nhân cuối cùng của Đại Thương.

Bọn họ phải bảo vệ lấy tia hy vọng cuối cùng."

Lòng hắn chợt nặng trĩu.

"Thương Vương Tử Ngọc đã tin rằng mình có thể bảo vệ dân chúng Đại Thương. Nhưng hắn không ngờ rằng… những kẻ hắn dốc lòng gìn giữ… cuối cùng lại biến thành quỷ tộc.

Nhưng dù sao đi nữa, bọn họ vẫn sống sót.

Vẫn lưu lại một tia hy vọng cuối cùng."

--

Cảm ơn vị đạo hữu đã ủng hộ kinh phí mua truyện cho Dịch giả qua Momo! ! ! ! <3


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com