Đại Đạo Chi Thượng

Chương 698: Mạnh nhất linh căn



Khi tòa Linh Lung bảo tháp áp xuống, trên không trung vô số dây leo lần lượt vỡ vụn, bốc cháy, từ chỗ vỡ ra của dây leo trào ra từng dòng bùn đục, như những thác nước lầy lội đổ xuống từ tầng trời cao.

Lý Thiên Vương lơ lửng phía sau Linh Lung bảo tháp, trường bào tung bay phần phật, mắt không rời nơi mà bảo tháp đang giáng xuống.

Hắn suất lĩnh mười vạn thiên binh thiên tướng, chinh phạt Nê Lê đại thế giới, đã tròn mấy năm. Mấy năm qua chiến tích chẳng được bao nhiêu, tất cả là vì khoảnh khắc hôm nay.

Vì để tìm ra vị ngoại đạo cường giả đang ẩn thân sau lưng Nê Lê đại thế giới.

“Ầm!”

Linh Lung bảo tháp va chạm với tầng quang huy tà đạo đang dâng trào. Tầng quang huy ấy đang đối kháng với phân thân của các cự đầu Thiên Đình, giằng co bất phân thắng bại. Linh Lung bảo tháp đột nhiên giáng lâm, trấn áp mạnh mẽ, khiến tà đạo quang huy nổ tung tan tành.

Ngọc Đế Đại Thiên Tôn cùng hai mươi bảy vị cự đầu Thiên Đình phân thân đứng trước cảnh ấy vẫn ung dung như thường.

Bọn họ là do Trần Thực thông qua Thống Tinh Đài triệu xuất, tu vi không vượt quá Trần Thực, nhưng đứng nơi thiên địa, khí thế vẫn uy nghiêm bất phàm.

Vừa rồi bọn họ một đường chém giết, thế như chẻ tre, từ binh sĩ Ma tộc, cốt Ma khổng lồ, cho tới sinh linh dây leo trong rừng trời, không thứ gì là địch nổi.

Bọn họ có xu thế muốn san bằng cả Nê Lê đại thế giới, khiến cho vị ngoại đạo cường giả ẩn mình trong thế giới này không thể không ra tay, kích phát thiên địa đạo lực, ngăn trở bước tiến của các cự đầu Thiên Đình.

Linh Lung Kim Hoàng bảo tháp nhân thời cơ đánh xuống, phá vỡ quang huy tà đạo, men theo khí cơ ép tới trước.

Mặt đất phía trước như sóng gợn cuồn cuộn, núi non sông ngòi vốn có, như thể toàn là cát bụi tích tụ, lập tức hóa thành bụi mịn tán loạn, từng trận rung động làm tất cả trở nên bằng phẳng.

Ngay trước mặt Trần Thực cùng các phân thân của Ngọc Hoàng Đại Thiên Tôn và chư vị cự đầu Thiên Đình, một mảnh đại địa rộng lớn mênh mông, bỗng nhiên bằng phẳng như mặt gương!

Sáng bóng như nước soi bóng hình người.

Đó là một mặt phẳng gần như hoàn mỹ.

Một mặt phẳng do bùn nhão cấu thành.

Giống như một vũng bùn sau khi rung nhẹ đã lắng lại, mặt nước phẳng lặng như gương.

Mặt phẳng ấy chầm chậm dựng thẳng lên, mặt bùn dù được nâng lên thẳng đứng cũng không hề chảy tràn, không chút dấu hiệu gợn sóng.

“Ầm!”

Linh Lung Kim Hoàng bảo tháp đập thẳng xuống đại địa lầy lội rộng lớn ấy, tuy làm vỡ mặt gương, bùn nhão văng tứ tung, nhưng không bao lâu sau mặt gương gần như hoàn mỹ ấy lại khôi phục sự bình lặng.

“Lý Thiên Vương đánh sai chỗ rồi.”

Trần Thực và Hạ Hầu Phong cùng những người khác liền dừng bước, chỉ nghe thanh âm của Nam Cực Trường Sinh Đại Đế vọng đến từ phía trước.

Tử Vi Đại Đế gật đầu nói: “Vị ngoại đạo cường giả kia không ở dưới đất, mà là ở trên trời. Lý Thiên Vương đánh trúng đạo cảnh của hắn rồi.”

Nghe vậy, Trần Thực và những người khác lập tức ngẩng đầu nhìn lên trời, liền thấy trên thiên không hiện ra một gốc thần thụ lặng lẽ lơ lửng. Tán cây thần thụ rất lớn, bao phủ hàng trăm mẫu, nhưng càng khổng lồ hơn chính là bộ rễ của nó.

Bộ rễ ấy lớn hơn cả tán cây vô số lần, rễ tua tủa dày đặc, dài ngắn to nhỏ khác nhau, lan khắp bầu trời của Nê Lê đại thế giới, tạo thành một hệ thống rễ cây khổng lồ như mạng nhện bủa vây trời đất!

Bình thường, thần thụ này giấu mình giữa vô số dây leo, rễ cây cắm sâu vào hư không, tạo thành dị tượng treo ngược.

Tán cây chẳng hề to lớn, bề ngoài nhìn vào không có điểm gì đặc biệt. Mãi đến giờ phút này, mới hiện rõ chân thân.

Dưới gốc thần thụ kia, có một Ma Thần tám tay ngồi thẳng bất động. Thần thụ cắm rễ trên trời, còn hắn thì đầu dưới chân trên, ngồi nghiêm bất động như đang nhập định tu luyện.

Tấm gương bùn lớn kia chầm chậm nâng lên, hóa thành một mặt nguyệt lầy, lơ lửng dựng sau đầu hắn.

Từng đạo từng đạo quang huy tà đạo chính là phát ra từ quanh thân hắn.

Trần Thực, Ngưu Tĩnh Tĩnh cùng những người khác ngẩng đầu nhìn lên, cố nhìn kỹ Ma Thần tám tay kia, chỉ tiếc khoảng cách quá xa, không thể thấy rõ dung mạo.

Thanh âm của Hậu Thổ nương nương vang lên: “Kẻ ấy dùng trời làm đất, lấy đất làm trời, luyện đạo nghịch thế, lại mở ra một lối riêng.”

“Đây vốn là tà đạo.”

Ngọc Đế Đại Thiên Tôn nói: “Năm xưa Tam Thanh dọn dẹp Địa Tiên giới, từng gặp qua loại tồn tại tương tự.”

Trần Thực len lén lùi bước tới gần Hậu Thổ nương nương, đến bên cạnh bà, thấp giọng gọi: “Nương.”

Hậu Thổ nương nương liếc nhìn hắn, nửa cười nửa không: “Không phải ta đã dặn ngươi thường xuyên trở về thăm ta sao? Sao không đến Huyền Hoàng Hải, lại cứ chạy khắp nơi? Giờ thì bị người ta tính kế rồi chứ gì?”

Trần Thực lập tức nhớ lại, lần trước khi hắn vì chuyện thăm dò Thiên Đạo pháp bảo bị phá mà đến cầu kiến Hậu Thổ Hoàng Địa Kỳ, nương nương từng nhắc hắn nên thường xuyên đến Huyền Hoàng Hải để mẹ con trò chuyện nhiều hơn. Giờ phút này mới tỉnh ngộ, nương nương hẳn đã sớm biết chuyện Thiên Đình bày mưu đối phó bọn họ – những tiên nhân có được ấn ký Thiên Đạo, chỉ là không tiện nói thẳng, đành ẩn ý khuyên hắn về Huyền Hoàng Hải tránh họa.

“Hài nhi nào ngờ triều đình lại lòng dạ hiểm độc đến vậy...” Trần Thực khẽ than một tiếng.

Chung quanh lập tức vang lên những tiếng ho nhẹ mang theo ngụ ý cảnh cáo, ngay cả Ngọc Đế Đại Thiên Tôn cũng khẽ ho hai tiếng.

Trần Thực làm như không nghe thấy gì.

Trên bầu trời, Lý Thiên Vương thấy một đòn đánh hụt, lập tức thu hồi Linh Lung bảo tháp, lại tế lên một lần nữa, thân hình hóa thành lưu quang bay vút lên trời.

Tòa bảo tháp ấy treo phía sau đỉnh đầu hắn, ba mươi ba tầng bảo tháp, mỗi tầng đều ẩn chứa một tầng đạo cảnh, ba mươi ba tầng đạo cảnh chồng chất, khiến khí thế của Lý Thiên Vương như một vị Thánh nhân tiên đạo bậc Tam Thanh, oai thế hùng hậu vô ngần, trực chỉ Ma Thần tám tay dưới thần thụ mà công kích!

“Ba mươi ba trọng đạo cảnh?” Trần Thực kinh ngạc vô cùng.

Hậu Thổ nương nương mỉm cười nói: “Đạo cảnh trong tòa bảo tháp kia không phải là đạo cảnh bình thường, mà là do Nhiên Đăng đạo hữu của Tây Thiên dùng đại pháp lực khai mở trong hư không, tạo thành một thế giới, hư ảo như có như không, vốn không thực tồn. Hắn chỉ là mượn bảo vật, mô phỏng cảnh giới chí cao của Tam Thanh mà thôi, chứ không thực sự đạt đến cảnh giới ấy.”

Trần Thực nghi hoặc hỏi: “Cổ Phật Nhiên Đăng của Phật môn, vì cớ gì có thể mô phỏng cảnh giới của Tam Thanh?”

Hậu Thổ nương nương đáp: “Nhiên Đăng Cổ Phật thuở xưa khi còn là đạo nhân, từng bái nhập Ngọc Thanh môn hạ, cho nên đối với đạo pháp tu hành của đạo môn hết sức thấu hiểu.”

Lời còn chưa dứt, Ma Thần tám tay dưới gốc thần thụ đã đứng dậy, trực diện giao phong với Lý Thiên Vương.

Lý Thiên Vương tuy chỉ là mượn bảo vật mô phỏng cảnh giới chí cao, nhưng vẫn không phải hạng tầm thường. Trần Thực thoáng chốc cảm thấy Lý Thiên Vương giống như một vị Thánh nhân đội trời đạp đất, vận chuyển ba mươi ba trọng đạo cảnh, thi triển tuyệt thế đạo pháp!

Giữa hắn và Lý Thiên Vương, khoảng cách thực sự quá xa. Trần Thực không thể nào đo được Lý Thiên Vương còn cách cảnh giới Thánh nhân tiên đạo bao xa, chỉ cảm thấy Lý Thiên Vương không thể chống lại nổi.

“Đạo cảnh trong bảo tháp kia, đích thực là đạo cảnh của Phật môn.”

Hắn chăm chú quan sát, chỉ thấy đạo cảnh trong Linh Lung bảo tháp khác hẳn các dị tượng của đạo lớn thông thường. Những cảnh tượng hiện ra bên trong bảo tháp là các hình ảnh của Phật quốc: Tu Di sơn, Cực Lạc thế giới, Xá Lợi tháp, bảo tượng, Bồ Đề thụ, rõ ràng là một pháp bảo do đạo pháp Phật môn luyện thành.

“Phật môn đạo pháp khác biệt với tiên đạo, rất đáng để nghiên cứu.” Hắn âm thầm suy nghĩ.

Lý Thiên Vương cùng Ma Thần tám tay giao chiến dưới gốc thần thụ, hắn phát huy toàn bộ uy năng của Linh Lung bảo tháp, chỉ trong vài chiêu đã đánh gãy hai cánh tay của Ma Thần.

Hắn là thần chỉ, tu hành theo con đường Thần đạo, dựa vào hương hỏa và tín ngưỡng để thành thần đắc đạo. Linh Lung bảo tháp lại là pháp bảo theo con đường Tiên đạo, tuy không phải là người song tu tiên – thần, nhưng vẫn có thể đồng thời vận dụng lực lượng Tiên đạo và Thần đạo!

Sự kết hợp giữa thần lực và tiên lực khiến cho thực lực của hắn không thua gì Đại La Kim Tiên!

“Lý Thiên Vương quả không hổ là đại nguyên soái binh mã, kẻ đứng đầu Thiên Đình dưới một người.” Tử Vi Đại Đế đứng bên khẽ tán thưởng.

Trần Thực xoay người, cung kính hỏi: “Bệ hạ, Lý Thiên Vương rõ ràng địa vị không phải quá cao, vì sao lại được xem là người đứng đầu dưới một người trong Thiên Đình?”

Tử Vi Đại Đế vốn không có ác cảm gì với hắn, liền mỉm cười đáp: “Những người có tu vi cao hơn hắn đều không ở trong Thiên Đình, mà ở ngoài Thiên Đình mỗi người tự lập Thiên Cung. Cho nên trong Thiên Đình, Lý Thiên Vương đương nhiên là người đứng đầu dưới một người.”

Trần Thực bừng tỉnh: “Thì ra là vậy!”

Câu trả lời ấy của Tử Vi Đại Đế đã giải được nghi vấn trong lòng hắn bao năm nay.

Trần Thực thấy Tử Vi Đại Đế nói chuyện dễ gần, lại hỏi: “Lý Thiên Vương là đại nguyên soái của Thiên Đình, vì sao lại có được pháp bảo của Phật môn? Hơn nữa uy lực của tòa bảo tháp ấy còn mạnh hơn bản thân hắn rất nhiều. Có phải hắn thông đồng với Tây Thiên, là nội ứng cài vào Thiên Đình chăng?”

Tử Vi Đại Đế không nhịn được bật cười, nói: “Lý Thiên Vương là tâm phúc của Đại Thiên Tôn, chẳng phải hạng người hai lòng đâu.”

Trần Thực tiếc nuối nói: “Ta cứ cảm thấy hắn giống như nội gián mà Tây Thiên gài vào Thiên Đình vậy. Thiên Đình nên tra xét kỹ lưỡng hắn một phen, chắc chắn có thể tra ra chút gì đó.”

Thiên Quan Đại Đế không nhịn được mở miệng: “Tiểu đạo hữu đúng là bụng dạ chẳng tốt lành gì. Trên đời này có ai chịu được điều tra? Không tra thì ai nấy đều là thánh nhân, tra rồi thì hóa ra đều là phường tội lỗi. Ngươi muốn hãm hại Lý Thiên Vương à!”

Trần Thực còn định nói tiếp, nhưng Hậu Thổ nương nương nhẹ kéo áo hắn một cái, Trần Thực liền im lặng, không nhắc đến nữa.

Quả thật trong lòng hắn vẫn mang một mối oán hận với Lý Thiên Vương. Sự việc lần này liên quan đến ba mươi ba Thiên Đạo thần nhân, khởi nguồn chính là từ một tờ điều lệnh của Lý Thiên Vương.

Tuy rằng chuyện này không hẳn là chủ ý của Lý Thiên Vương, nhưng chuyện đưa Trần Thực cùng mọi người đến trấn thủ Tư Nguyên Quan lại chính là do hắn hạ lệnh.

Ngay lúc ấy, Ma Thần tám tay bị liên tục đẩy lui, đột nhiên Linh Lung Kim Hoàng bảo tháp sau đầu Lý Thiên Vương bay ra, nện thẳng vào trán Ma Thần.

Ma Thần tám tay bị đánh cho vỡ óc, ngã ngửa ngồi phịch xuống dưới gốc thần thụ, không còn động đậy.

Lý Thiên Vương khẽ "ồ" một tiếng, thu hồi Linh Lung bảo tháp, bước lên trước quan sát.

“Chúng ta qua đó xem.” Ngọc Đế Đại Thiên Tôn cất lời.

Mọi người cùng cất bước tiến về phía thần thụ.

Lý Thiên Vương nâng bảo tháp trong tay, hành lễ với chư vị Đại Đế, Thiên Tôn.

“Lý đạo hữu không cần đa lễ.” Mọi người đồng thanh đáp lại.

Trần Thực bước gần tới vài bước, nhưng chỉ cảm thấy tu vi của bản thân bị áp chế mạnh mẽ, không dám tới gần thêm.

Hắn chăm chú nhìn Ma Thần tám tay, rồi thất thanh kêu lên: “Là một cỗ thi thể!”

“Đúng vậy.”

Lý Thiên Vương nói: “Vị Ma Thần tà đạo này đã chết từ lâu. Những binh sĩ Ma tộc, cốt Ma và rừng dây leo chỉ là đạo pháp do hắn hiển hóa ra. Thực ra trong thế giới này, không có lấy một sinh vật còn sống, chỉ có mỗi gốc thần thụ kia còn tồn tại.”

Trần Thực vẫn chưa hiểu.

Hậu Thổ nương nương giải thích: “Thần thức của Ma Thần tà đạo ấy quá mạnh. Sau khi chết, thần thức của hắn vẫn lan tỏa, vô tình ảnh hưởng đến Nê Lê đại thế giới. Thiên địa đại đạo nơi này đã dung hợp một phần ý thức của hắn, hiển hóa ra muôn vàn dị tượng, tạo thành ảo ảnh rằng khắp Nê Lê đại thế giới đều có người sinh sống.”

Sở Hương Tú lúc ấy cũng đang đứng không xa, nghe vậy liền thất thanh thốt lên: “Ta sống ở đây mấy chục năm, ở nơi này hợp đạo, chẳng lẽ nói rằng...”

Hắn không dám nói tiếp.

Khi hắn đặt chân đến nơi này, từng có một đoạn tình cừu ái oán với đám Ma tộc thổ dân nơi đây.

Đó là một trải nghiệm đầy truyền kỳ: một thiếu niên thổ dân từ Địa Tiên giới, mạo hiểm vượt qua Huyền Hoàng Hải, lang bạt trong Hắc Ám Hải, cuối cùng đặt chân đến một đại lục xa lạ. Nơi đây có những sinh vật hình người, phát triển nên nền văn minh ma đạo, mà hắn – một kẻ từ ngoại giới đến – bị bài xích, thậm chí bị truy sát, bị coi là dị loại.

Hắn chật vật sinh tồn nơi đây, sống mấy chục năm, trong khoảng thời gian ấy kết giao được bằng hữu, thậm chí còn có mối tình thanh mai trúc mã với một nữ nhân bản địa.

Cuối cùng, hắn hợp đạo thành công tại Nê Lê đại thế giới, rồi rời khỏi nơi đây, bước lên hành trình hồi hương.

Mấy chục năm trải nghiệm ấy, đã khắc sâu trong tâm trí hắn, không cách nào phai mờ.

Giờ phút này, Sở Hương Tú bỗng dâng lên một cảm giác vỡ mộng: thì ra bao năm tháng sống chết khắc cốt minh tâm ấy, chỉ là một giấc mộng phát sinh trong thế giới được hình thành sau khi Ma Thần Hắc Ám Hải tử vong, thần thức tan rã?

Tựa như ảo ảnh hiện ra trong khoảnh khắc cuối đời của một người, nơi người ấy hồi tưởng lại hết thảy nhân sinh từng trải.

Còn trải nghiệm của Sở Hương Tú, chẳng khác gì một kẻ ngoại nhân lạc bước vào hồi ức sau cùng của Ma Thần, sống trong dòng ảo ảnh ấy mấy chục năm, lại còn lĩnh ngộ được chân ý của tà đạo nơi Nê Lê đại thế giới.

Vậy thì, cái gì mới là chân thật? Cái gì mới là hư ảo?

Hắn thoáng chốc không phân biệt nổi.

“Vị cường giả Hắc Ám Hải này khi còn sống, e rằng mạnh không kém gì ta và các ngươi.”

Ngọc Đế Đại Thiên Tôn lên tiếng, “Nhưng vì sao hắn lại chết nơi đây?”

Giọng người đầy nghi hoặc, một tồn tại cường đại đến thế, rốt cuộc là ai có thể giết được hắn?

“Dưỡng mẫu, gốc thần thụ này là gì vậy?”

Trần Thực chăm chú nhìn thần thụ, trong lòng khẽ động, nói: “Thần thụ này có vài phần giống với mấy thứ ở trong Càn Dương Sơn.”

Hậu Thổ nương nương khẽ nhíu mày, thấp giọng nói: “Trước mặt người ngoài, đừng gọi ta là dưỡng mẫu.”

Bà quan sát thần thụ thật kỹ, trong lòng dấy lên cảm ứng, liên tưởng đến mấy thứ Trần Thực từng nhắc đến trong Càn Dương Sơn, bỗng nói: “Đại Thiên Tôn, chư vị thử xem thần thụ này, có phải là một gốc Địa Bảo linh căn chăng?”

Chúng nhân đều giật mình, vội vàng đưa mắt nhìn về phía thần thụ. Càng nhìn, sắc mặt càng trở nên ngưng trọng.

“Đúng là Địa Bảo linh căn!”

Địa Quan Đại Đế lẩm bẩm: “Chỉ là, từ trước đến nay chưa từng nghe nói có linh căn Địa Bảo nào khổng lồ đến vậy. Rễ cây phủ trùm cả một đại thế giới. Vả lại vừa rồi cũng chính là gốc Địa Bảo linh căn này điều khiển Ma Thần giao chiến với Lý Thiên Vương, sao lại có linh căn Địa Bảo mạnh đến thế được?”

Lục Ba Đế Quân chăm chú nhìn thần thụ, nói: “Nghe nói có một số Đại La Kim Tiên vì lo ngại đại kiếp của mình quá nặng, khó bề vượt qua, nên mới tiến vào Hắc Ám Hải tìm kiếm linh căn Địa Bảo có thể giúp mình độ kiếp, nhưng chưa từng có ai tìm được. Liệu thần thụ này có thể giúp Đại La Kim Tiên vượt qua đại kiếp chăng?”

Chúng nhân sắc mặt càng lúc càng nặng nề.

Từ trước đến nay, tuy từng có người nói rằng trong Hắc Ám Hải có xuất hiện linh căn Địa Bảo, nhưng chưa bao giờ có ai thực sự tìm thấy một gốc có thể giúp Đại La Kim Tiên độ kiếp.

Còn gốc thần thụ trước mắt, có lẽ chính là lần đầu tiên nhân gian phát hiện ra một linh căn Địa Bảo đạt tới cấp bậc Đại La Kim Tiên!

“Thu lấy đi!”

Ngọc Đế Đại Thiên Tôn dứt khoát ra lệnh: “Lý Thiên Vương, khanh nhất định phải đem linh căn này thu lấy, áp giải về Thiên Đình. Tuyệt đối không để lọt vào tay bất cứ Đại La Kim Tiên nào!”

Lý Thiên Vương nghiêm nghị, lập tức khom mình tuân mệnh.

Ánh mắt hắn lại lướt qua Trần Thực, Hạ Hầu Phong và những người khác, chần chừ hỏi: “Bệ hạ, nơi này còn có sáu người ngoại tộc. Xin hỏi người định xử trí thế nào...”

Hắn giơ tay khẽ vạch một đường, ý tứ rất rõ ràng.

Ngọc Đế Đại Thiên Tôn lạnh lùng đáp: “Bọn họ đã trở thành Thiên Đạo thần nhân, thì không còn là người ngoài nữa.”

Trần Thực nghe vậy, lập tức đưa mắt oán trách nhìn Tử Vi Đại Đế một cái.

Tử Vi Đại Đế lúng túng ho khẽ, quay mặt đi hướng khác.

Ngay lúc ấy, Hậu Thổ nương nương lên tiếng: “Bệ hạ, thần nghi ngờ Lý Thiên Vương là nội gián của Tây Thiên! Bảo tháp trong tay hắn rõ ràng là pháp bảo của Tây Thiên! Thần kiến nghị điều tra Lý Thiên Vương!”

Lý Thiên Vương nghe vậy khổ sở trong lòng, thầm nghĩ: “Nghe nói Trần Thực là người nhà của Hậu Thổ nương nương, quả nhiên không sai chút nào!”

Tử Vi Đại Đế khẽ ho một tiếng, nói: “Bệ hạ, Phật và Tiên vốn đồng tông, đều là tu hành tiên pháp, nhưng lại không đi chung với Thần đạo. Hiện nay thế cục hiểm ác, mà Lý Thiên Vương lại sử dụng pháp bảo do Nhiên Đăng Cổ Phật luyện chế, vi thần cho rằng, quả thực nên điều tra hắn một phen.”

Lý Thiên Vương hừ khẽ một tiếng, trong lòng khổ không thể tả: “Ta đã làm gì đắc tội với Tử Vi Đại Đế đây chứ?”

(Sr, mình đang đi công tác nên thời gian lên bi không đảm bảo được! )