Đại Đạo Chi Thượng

Chương 704: Sinh tử luân hồi, đều là biểu tượng (1/2)



Trần Thực và Chung Vô Vọng trong lòng vẫn còn bán tín bán nghi. Rõ ràng từ trên không trung, hai người trông thấy Mậu Phương thế giới mờ mịt u ám, hơn nữa còn cảm nhận được trong thế giới này tràn ngập khí tức mục nát, oán niệm lởn vởn không tan, lại có cả kiếp vận đan xen chằng chịt, khó mà phân tách rõ ràng.

Bên trong nhất định có nội tình, tuyệt đối không thể giống như lời hòa thượng Chính Niệm và Thiên Diễn La Hán rằng chỉ là lời đồn từ bên ngoài.

Chung Vô Vọng thầm nghĩ: “Huống hồ nơi đây là chốn rèn luyện của Phật môn ta, mỗi năm đều có rất nhiều cao tăng đến tu luyện. Nếu chỉ là lời đồn nhảm, sao lại có từng ấy người tự nguyện đến chịu khổ?”

Trần Thực mỉm cười nói: “La Hán, hòa thượng, không biết có thể cho chúng ta theo cùng dự lễ chăng?”

Thiên Diễn La Hán và Chính Niệm hòa thượng có chút do dự.

Trần Thực vẫn mỉm cười nói: “Chư vị yên tâm, dựng lập Phật quốc là công lao của các vị, chúng ta tuyệt đối không tranh đoạt, chỉ đơn thuần muốn quan lễ mà thôi.”

Chính Niệm hòa thượng cười đáp: “Chẳng phải sợ các vị chia mất công lao, mà là thầy trò ta đã khổ tâm chuẩn bị nhiều năm để biến Ốc Đà quốc thành Phật quốc, ngày ngày ngao du các nơi, khuyên người hướng thiện tin Phật, khổ nhọc mưu đồ từng chút một, công đức ấy nói lớn không lớn, nhưng nếu chia cho các vị thì phần của chúng ta lại càng mỏng đi.”

Lão tăng liền đổi sắc mặt, toan ra tay sát nhân, nhưng bị Chung Vô Vọng kéo lại, vội vàng cười nói: “Hai vị yên tâm, chúng ta chỉ đến quan lễ, quan lễ mà thôi.”

Chính Niệm hòa thượng cùng Thiên Diễn La Hán đưa mắt nhìn nhau, nhỏ giọng thương nghị:

“Phải làm sao bây giờ?”

“Bọn họ là người của Linh Sơn, Linh Sơn Như Lai là Phật chủ đương đại, không thể dễ dàng đắc tội. Huống chi lão tăng kia mặt mũi hung dữ, không chừng là cữu cữu của Như Lai? Ta từng nghe Như Lai vốn xuất thân bất chính, là yêu quái sinh ra, cữu cữu của hắn e cũng chẳng phải hạng hiền lành gì. Hay là cứ để bọn họ đi cùng?”

“Dược Sư Phật địa vị ở Tây Thiên vốn không bằng Như Lai Phật, nhường một chút cũng không sao.”

Đã bàn định xong, Chính Niệm hòa thượng bèn mỉm cười nói: “Vậy cũng được. Ba vị xin theo chúng ta.”

Hai người rời khỏi trấn, bay vút lên không, thi triển thần thông “chỉ xích thiên nhai”, muôn ngàn non nước trôi vụt dưới chân, tốc độ nhanh vô cùng.

Bọn họ vốn có ý làm khó ba người Trần Thực, nhưng ngoảnh đầu nhìn lại, chỉ thấy ba người vẫn nhẹ nhàng theo sát ngay sau lưng, lúc này mới biết bọn họ đều là hạng người không thể xem thường.

Trần Thực hạ giọng hỏi: “Nhị Ngưu, chẳng phải hai vị kia cũng xuất thân từ Linh Sơn như các ngươi sao?”

Chung Vô Vọng lắc đầu đáp: “Tây Thiên có nhiều vị Phật Đà khác nhau, mỗi vị đều có lãnh địa riêng. Hai người họ thuộc về Dược Sư Phật, còn ta thuộc Như Lai Phật, vốn là hai khu vực cai quản khác nhau. Những khu vực như vậy, tính ra có hàng vạn hàng nghìn, hợp lại tạo thành toàn bộ Tây Thiên.”

Trần Thực nghe vậy giật mình kinh hãi. Tây Thiên lại lớn mạnh đến nhường ấy ư?

Thế lực to lớn như thế, quả thực là cường thế nhất ngoài Thiên Đình!

“Vậy Tây Thiên làm sao khiến Đại Thiên Tôn tin tưởng rằng bọn họ tuyệt đối không tạo phản?” Trần Thực thầm nghĩ.

Rồi lại nghĩ: “Không đúng, Đại Thiên Tôn chưa từng thật sự tin tưởng bao giờ.”

Hắn lại hỏi: “Hai vị thấy hai hòa thượng ấy, có gì khả nghi không?”

Chung Vô Vọng lắc đầu: “Ta cũng không nhìn ra điều gì cả. Dù có quỷ dị cũng không sao, đã có sư phụ ta ở đây, tất đủ bảo hộ an toàn cho chúng ta.”

Lão tăng tiếp lời: “Hai hòa thượng kia xem chừng vẫn bình thường, miệng thì nói bốn đại giai không, nhưng trong lòng thì sợ người khác cướp công lao. Rất giống hòa thượng Tây Thiên của chúng ta.”

Trần Thực nói: “Khi chúng ta còn trên không trung, rõ ràng từng thấy Phật quang tắt lịm, chắc hẳn là có cao tăng Phật môn đến đây nhưng Phật pháp không đủ, bị oán niệm nuốt mất. Có thể thấy nơi này hung hiểm đến cực độ. Thế mà khi hạ xuống đây, lại giống như một chốn nhân gian bình thường, chẳng phải quá kỳ lạ hay sao?”

Chung Vô Vọng nghe vậy, lập tức bay vút lên trời, trở lại tầng cao trên không, nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy Mậu Phương thế giới xanh non nước biếc, chẳng hề có dấu hiệu oán niệm trùng trùng.

“Quái lạ, thực sự quá quái lạ!”

Chung Vô Vọng tu hành Phật pháp thâm hậu, liền vận dụng Phật quang chiếu khắp đại địa, vậy mà vẫn không thấy hiện tượng dị thường nào, trong lòng càng thêm nghi hoặc.

Chẳng bao lâu sau, bọn họ đã đến hoàng thành của Ốc Đà quốc, trực tiếp giáng lâm trước triều hội.

Ốc Đà quốc chủ đã sớm dẫn theo văn võ bá quan đứng chờ, khom mình hành lễ: “Hai vị đại đức, có lễ rồi.”

Chính Niệm hòa thượng nói: “Quốc chủ, có lễ rồi. Trước kia tiểu tăng từng cùng quốc chủ có lời ước hẹn: đợi khi công đức đủ ba nghìn pháp hội, Ốc Đà quốc sẽ chính thức chuyển thành Phật quốc. Nay tiểu tăng đã trải qua mười ba năm, rốt cuộc công đức ba nghìn pháp hội đã viên mãn, kính xin quốc chủ giữ đúng lời hứa.”

Ốc Đà quốc chủ mừng rỡ nói: “Hai vị đại đức thật sự đã hoàn thành ba nghìn pháp hội công đức, quả là đáng khâm phục. Ốc Đà quốc ta cũng là quốc gia nói lời giữ lời. Bắt đầu từ hôm nay, Ốc Đà quốc ta trên dưới toàn quốc, sẽ phế bỏ toàn bộ các miếu thờ, đạo quán khác, không tin Tam Thanh, không phụng Ngọc Đế, không lễ chư thần! Từ hôm nay, sẽ mở rộng chùa chiền, truyền bá Phật pháp, tích thiện hành đức!”

Chính Niệm hòa thượng và Thiên Diễn La Hán nghe vậy, trong lòng mừng rỡ vô cùng. Thiên Diễn La Hán nói: “Vẫn còn phải tổ chức một pháp hội long trọng, gọi là Pháp giới Thánh phàm Thủy lục Phổ độ Đại trai thắng hội, phổ độ lục đạo, siêu độ vong hồn tam giới.”

Ốc Đà quốc chủ cung kính hỏi: “Xin hỏi, cần bố trí pháp hội ấy thế nào?”

Thiên Diễn La Hán đáp: “Cần mời bốn mươi tám vị cao tăng đại đức, thiết lập bảy đàn tràng, gồm nội đàn, đại đàn, Hoa Nghiêm đàn, v.v. Cần kết giới thanh tịnh, rưới nước tịnh thủy, treo cờ chiêu hồn tam giới, triệu tập vong hồn chúng sinh đến hội. Lại cần bố trí thực phẩm, chuẩn bị trai phạn. Nhưng thực phẩm này không phải cho người ăn, mà là cho quỷ ăn. Đợi cho quỷ quái ăn uống no nê, mới có thể siêu độ chúng, đưa vào lục đạo luân hồi.”

Ốc Đà quốc chủ vui mừng khôn xiết, cười lớn nói: “Đây là chuyện đại cát đại lợi của Ốc Đà quốc ta! Trẫm lập tức truyền người đi thỉnh chư vị cao tăng đại đức, bố trí các đàn tràng! Hai vị đại đức xin chờ tin lành của trẫm!”

Ngài lập tức hạ lệnh cho văn võ bá quan mau chóng chuẩn bị, lại sai người đi khắp trong quốc nội tìm kiếm cao tăng đại đức, đồng tâm hiệp lực hoàn thành đại sự.

Chẳng bao lâu sau, khắp Ốc Đà quốc đều đã nghe nói đến đại pháp hội thủy lục đạo tràng này, cũng đều biết quốc chủ muốn lập quốc thành Phật quốc, thiên hạ đồng tín Phật, nhất thời có người hân hoan, cũng có kẻ lo lắng.

Quan lại Ốc Đà quốc liền đi khắp nơi phá núi đập miếu, tróc nã những giáo phái khác, hễ là người tín ngưỡng chư thần khác thì miếu thờ sẽ bị đập nát, kim thân bị nấu chảy, tranh ảnh treo trên tường, thần tượng trong khám đều bị tiêu hủy không sót.

Những tín đồ của các đạo giáo khác cũng bị bắt làm nô lệ, sai đi xây chùa dựng tháp, đúc tượng Phật mới.

Khắp nơi chùa miếu mọc lên nguy nga lộng lẫy, kim bích huy hoàng, thật đúng là “nhân y trang, Phật y kim trang”, tượng Phật được dát vàng đội bạc, cả thân cũng cần được phủ vàng. Vàng bạc trong quốc khố không đủ, liền buộc dân chúng phải đem những thứ trang sức trên thân, răng vàng trong miệng, thậm chí đồ tùy táng trong mộ phần, toàn bộ đều phải dâng nạp lên để dát lên tượng Phật.

Trong nhất thời, trên dưới Ốc Đà quốc, người người tin Phật, người người lễ Phật, thành kính vô biên.

Bảy đàn tràng gồm nội đàn, đại đàn, Hoa Nghiêm đàn v.v cũng lần lượt được kiến lập. Chính Niệm hòa thượng cùng Thiên Diễn La Hán còn nhiều lần hiện thánh tích giữa chốn đông người, mở ra kết giới Phật quốc, thi triển pháp thuật, khiến trời đổ mưa lành, gột rửa toàn thổ Ốc Đà quốc, dị tượng xuất hiện khắp nơi: thiên hoa loạn trụy, địa dũng kim tuyền.

Mọi người đều cho đó là thần tích của Phật, đồng loạt ca tụng Phật đà.

Đến ngày thứ bảy, thủy lục đạo tràng rốt cuộc đã bố trí xong xuôi. Ốc Đà quốc chủ từ khắp nơi thỉnh về mấy chục vị cao tăng đại đức, trong đó có không ít tăng nhân hiển nhiên là đến từ Tây Thiên, bên người có La Hán hoặc Kim Cang đi theo, cũng có vài vị tăng nhân bên cạnh có Bồ Tát hộ trì, tướng mạo trang nghiêm, bảo tướng hiển hiện.

Trần Thực thậm chí còn trông thấy mấy gương mặt quen thuộc, chính là những tăng nhân cùng đi trên một chuyến thuyền với hắn lúc trước, nay cũng được mời tới tham dự.

Ốc Đà quốc là một quốc gia trung bình trong Mậu Phương thế giới, lần này muốn phế bỏ các đạo thần khác, độc tôn Phật pháp, thực sự là một sự kiện trọng đại, cũng vì thế mà dẫn đến rất nhiều tăng nhân Tây Thiên kéo đến.

Chư tăng tập trung, cờ chiêu hồn tam giới cũng đã luyện thành, pháp hội thủy lục phổ độ đại trai thắng hội chính thức khai đàn.

Pháp âm tụng niệm vang vọng không dứt, chỉ thấy quanh hoàng thành, Phật quang từ trời giáng xuống, hiện ra từng tôn Đại Phật, cùng với cảnh tượng Tây Thiên thánh địa, Cực Lạc tịnh thổ. Từ các nơi sơn tuyền, khe suối, hồ nước, sông ngòi... cũng đồng loạt hiện ra dị tượng: kim liên từ suối phun lên, Phật quang từ giếng chiếu ngược lên trời, cây khô trổ hoa, kẻ chết hoàn sinh, linh dị đủ loại, lời đồn truyền khắp nơi.

Phàm là tăng nhân tham dự vào thủy lục đạo tràng, đều thấy có đại công đức giáng lâm thân thể, khiến tu vi của họ không ngừng tăng tiến.

Trong đó, Chính Niệm hòa thượng thậm chí còn liên tục đột phá đạo cảnh, từ đạo cảnh tầng thứ nhất thăng liền tới tầng thứ ba, tốc độ nhanh đến nỗi ngay cả Trần Thực cũng phải trố mắt kinh ngạc.

Trần Thực, Chung Vô Vọng và lão tăng không tham dự vào thủy lục đạo tràng này, chỉ đứng ngoài quan sát lạnh lùng.

Bọn họ từng tận mắt chứng kiến cảnh Phật quang tiêu tán, tăng nhân tử vong, cho nên đối với cảnh tượng trước mắt đều sinh lòng hoài nghi.

Nhưng pháp hội thủy lục lần này tổ chức hết sức thuận lợi, Ốc Đà quốc cũng có xu thế thật sự chuyển hóa thành Phật quốc, Phật quang phổ chiếu chúng sinh, Phật pháp đại hưng, Chính Niệm hòa thượng và những người khác tu vi không ngừng tăng lên. Ngay cả Thiên Diễn La Hán cũng có dấu hiệu đột phá một tầng đạo cảnh!

Đạt tới cảnh giới như hắn, muốn tăng thêm một tầng đạo cảnh cực kỳ khó khăn, vậy mà chỉ trong một Phật quốc như thế này, lại thu được thành tựu lớn đến nhường ấy!

Lợi ích như thế, cho dù là lão tăng từng trải thiên hạ, vào lúc này cũng có chút dao động.

Cảnh giới của ông đã bị bế tắc đã lâu, nếu không, cũng chẳng đến mức phải nghĩ cách tìm truyền nhân thông qua Âm Dương Nhị Khí Bình, rồi dựa vào đồ đệ để chứng đạo.