Đại Đạo Chi Thượng

Chương 714: Quân tử báo thù không để qua đêm



Lý Thiên Vương trong lòng chợt run lên, dâng lên dự cảm chẳng lành, vội vã đứng dậy, từ xa đã cười nói: “Trần Thiên binh trở về rồi à? Trần Thiên binh đây là đang đốt hương cầu khấn cho ai vậy? Mau tới đây đi.”

Lần trước hộ tống Nê Lê Thần Thụ tiến vào Thiên Đình, hắn bị không ít Đại La Kim Tiên công kích, bị thương không nhẹ, dưỡng thương mãi đến nay vẫn chưa khỏi hẳn, trên thân còn vô số vết thương.

Hắn vốn là đệ tử của Nhiên Đăng Cổ Phật, xuất thân Phật môn, thân thể thành thần, đồng thời tu luyện cả Tiên đạo.

Tại Địa Tiên giới, những kẻ vừa là thần vừa là tiên như vậy, có một danh xưng riêng, gọi là Nhục Thân Thành Thánh.

Chữ “Thánh” ở đây, chính là chỉ những kẻ song tu Tiên Thần, siêu phàm nhập Thánh.

Tu sĩ Nhục Thân Thành Thánh, thường có thân thể cực kỳ cường đại, lực khôi phục cũng phi thường. Lý Thiên Vương lẽ ra từ lâu đã nên khỏi hẳn thương tích, nhưng những kẻ ra tay lần đó đều là tồn tại cấp Đại La Kim Tiên, khiến thương thế của hắn dây dưa mãi đến nay.

Trần Thực chậm rãi đi tới đài điểm tướng, nói: “Lý Thiên Vương, ta đang trò chuyện với Can nương của ta đây! Can nương, người phải thay hài nhi làm chủ, tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ cho kẻ đó... Lý Thiên Vương thứ lỗi, ta trò chuyện với Can nương vài câu rồi sẽ đến... Hài nhi suýt nữa đã bị tên ác nhân đó lấy mạng. Nhất là tại Linh Sơn, chỉ sơ sẩy một chút thôi, chỉ sợ ngay cả Đại Thế Tôn cũng sẽ không tha cho ta...”

Trên trán Lý Thiên Vương túa ra từng giọt mồ hôi lớn bằng hạt đậu, nghe Trần Thực đứng dưới đài điểm tướng một năm một mười cáo trạng, dù trong lời hắn không chỉ rõ kẻ ấy chính là mình, nhưng Lý Thiên Vương nghe một cái là biết, người đó chính là hắn!

Chờ cho đến khi nén hương cháy hết, Trần Thực mới dừng lại, bước lên đài điểm tướng, hướng về Lý Thiên Vương khom người hành lễ, nói: “Khởi bẩm Thiên Vương, tiểu nhân phụng mệnh Thiên Vương đi đến Mậu Phương thế giới, điều tra chân tướng vụ hủy diệt các thế giới như Mậu Phương năm xưa. Nay đã tra ra hung thủ, chính là Linh Sơn Lịch Kiếp Tự Tại Đại Minh Vương. Kẻ này tục danh là Tử Kinh, vì đem kiếp vận của bản thân chuyển lên bốn thế giới là Tam Nguyên, Thái Lai, Mậu Phương và Lưu Ly, dẫn đến chúng sinh bốn giới bị diệt tuyệt, bởi vậy bị trấn áp tại Linh Sơn.”

Lý Thiên Vương nghe đến đó, liên tục gật đầu, trong lòng vừa kinh vừa nghi: “Hắn vậy mà lại thoát được khỏi thần thông của Lịch Kiếp Tự Tại Đại Minh Vương!”

Việc Tử Kinh cư sĩ sắp trở thành Lịch Kiếp Tự Tại Đại Minh Vương của Linh Sơn, hắn từng nghe được vài phần từ sư môn, bởi vậy mới động ý niệm muốn đưa Trần Thực đến Tam Nguyên hoặc Thái Lai thế giới. Tin tức truyền về từ Linh Ứng sơn cho thấy, vì Tử Kinh cư sĩ xuất quan, khiến hai thế giới vốn đã tử vong kia lại xuất hiện biến hóa kỳ dị, rất có thể là thần thông Lịch Thiên Kiếp Vĩnh Chứng Tự Tại của Tử Kinh lại khởi động.

Nếu Trần Thực đến đó, tất nhiên sẽ bị cuốn vào thần thông, vùi thân trong đó.

Như vậy, cái chết của Trần Thực sẽ chẳng liên quan gì tới Lý Thiên Vương, hắn không cần đắc tội với Hậu Thổ Hoàng Địa Kỳ, Đông Vương Công cùng các vị, lại còn có thể hoàn thành nhiệm vụ Thiên Tôn Ngọc Đế giao phó, vẹn cả đôi đường.

Chỉ là không ngờ, Trần Thực lại có thể sống sót trở về!

Trần Thực chưa để hắn kịp tiêu hóa tin tức ấy, đã tiếp tục nói: “Cho nên tiểu nhân xông vào Linh Sơn, tại Linh Sơn đã chém chết Lịch Kiếp Tự Tại Đại Minh Vương, để răn đe hậu thế. Đồng thời, chính khí lẫm liệt, nghiêm khắc cảnh cáo Như Lai Đại Thế Tôn, tuyên dương Thiên Vương công chính thi hành thiên luật, khuyên y chớ nên để lộ sơ hở rơi vào tay Thiên Vương.”

Lý Thiên Vương miệng phát ra tiếng ư ử, liên tục gật đầu, đột nhiên bừng tỉnh, thất thanh nói: “Cái gì? Ngươi đã giết Tử Kinh cư sĩ?”

Trong đầu hắn như nổi lên sóng dữ, còn đang kinh hoàng vì việc Trần Thực xông vào Linh Sơn, chém giết Tự Tại Đại Minh Vương, những lời phía sau trong khoảnh khắc vẫn chưa thể tiêu hóa nổi.

Chờ đến khi hắn sắp tiêu hóa xong thông tin kia, thì lời tiếp theo của Trần Thực cũng đã chui tọt vào óc, khiến hắn bừng tỉnh hẳn.

Toàn thân thương tích của Lý Thiên Vương suýt chút nữa liền nổ tung, vết thương cũ tái phát ngay tại chỗ, suýt nữa liền tiễn hắn về Tây Thiên, há hốc mồm lắp bắp: “Ta công chính thi hành thiên luật, cảnh cáo Như Lai Đại Thế Tôn, đừng để sơ hở rơi vào tay ta?”

Trần Thực nghiêm mặt nói: “Tiểu nhân chính là tuyên bố như vậy với Đại Thế Tôn. Đại Thế Tôn nói, y sẽ ghi nhớ lời dạy của Lý sư huynh, sau này nhất định sẽ đích thân đến bái phỏng, tận tai lắng nghe Lý sư huynh giảng giải thiên điều thiên lý của Thiên Đình.”

Lý Thiên Vương đờ đẫn: “Ư ư, ngươi nói hay lắm, rất hay...”

Trần Thực nói: “Ta thấy y hình như vẫn còn hơi không phục, hẳn là ngoài mặt thì nhận, trong lòng vẫn bất phục. Đợi đến khi y đến thăm, Thiên Vương nhất định phải giáo huấn y cho thật tốt.”

“Ư ư, ta biết rồi.”

Lý Thiên Vương nói: “Ngươi lao tâm khổ tứ, công lao to lớn, xuống nghỉ ngơi đi... Khoan đã! Đại Thiên Tôn muốn ngươi chết... Thôi được, trước cứ xuống nghỉ đi.”

Trong lòng Lý Thiên Vương phiền não rối bời, phất tay ra hiệu cho Trần Thực lui xuống, thầm nghĩ: “Đại Thiên Tôn tuy muốn Trần Thực chết, nhưng lão không tự ra tay. Ý của Đại Thiên Tôn là để ta ra tay, lão không muốn vì chuyện này mà ly gián với Hậu Thổ Hoàng Địa Kỳ cùng các vị khác. Cho nên mới để ta làm kẻ ác, mà việc này ta lại không làm xong, vậy thì lỗi tất thuộc về ta rồi...”

Bỗng nhiên, hắn giật mình: “Tên tiểu tử Trần Thực này, ban nãy cứ thì thầm với Hậu Thổ Hoàng Địa Kỳ cái gì đó. Chắc chắn nó đã biết rõ dụng ý của ta, bởi vậy mới cố tình nhắc đến tên ta trước mặt Như Lai Đại Thế Tôn.”

Cùng lúc đó, tại Huyền Hoàng Hải, trong cung Ngọc Châu, một nữ tiên nhận được thánh chỉ của Hậu Thổ Hoàng Địa Kỳ, dắt theo một đầu Ngọc Kỳ Lân biết tránh nước, cưỡi lên lưng kỳ lân. Con kỳ lân kia vẫy đầu múa đuôi, rời khỏi Thiên Cung, một đường thẳng tiến về phía Nam Thiên hải của Địa Tiên giới.

Chờ đến khi tới Nam Thiên, tại nơi giao hội giữa Thiên hải và đại địa, nơi này tụ linh khí của Thiên – Địa – Nhân tam tài, tạo thành một thánh địa tam tài.

Ba khí hợp tụ, nơi nơi đều là động thiên phúc địa, tiên nhân đông đúc, lại có hương hỏa chi khí từ vô số thế giới của Huyền Hoàng Hải hội tụ về, đổ về cùng một phương hướng.

Nữ tiên của cung Ngọc Châu lần theo luồng khí bất phàm kia mà đi, dọc đường gặp không ít truy xét, nhưng mỗi lần đều lấy ra thánh chỉ của nương nương, các tướng sĩ liền lần lượt cho thông qua.

Trên đường đi, nàng vừa quan sát vừa ngẫm nghĩ, chỉ thấy trong thánh địa này, trên mặt biển có một đội tiên quân, chừng mấy vạn người, đều là tinh binh cường tướng, thỉnh thoảng nhận chiếu chỉ hạ phàm, đi khắp nơi hàng yêu trừ ma.

Trên không trung cũng có một đội đại quân, đều là yêu tiên, hình thù kỳ quái, dung mạo dữ tợn, nhưng thao luyện thuần thục, thiện chiến vô cùng.

Trên đường bộ lại có một đội đại quân khác, là ma tu ma tiên, ai nấy dữ dằn hung tợn, chẳng giống hạng người lương thiện, ánh mắt nhìn nữ tiên kia như muốn ăn tươi nuốt sống.

“Nơi đây quả nhiên là sào huyệt của tên Ma Vương khuấy loạn thế gian, khó trách nương nương lại phái ta đến gặp hắn.”

Nữ tiên tiến đến trước ba tòa thần đàn, đây chính là Thiên đàn, Địa đàn, Nhân đàn – ba đàn tiếp nhận thần khí Thiên giới, địa mạch Địa giới, cùng hương hỏa nhân gian. Trên Nhân đàn trung ương, có một vị đại thần đang ngồi xếp bằng, ba đầu sáu tay, giữa trán mọc một con mắt dọc, trên đầu gối gác một cây Hỏa Tiêm thương.

Sau đầu là một luân đỏ như vầng nguyệt, ẩn chứa đạo cảnh Đại La, hai bên là hai bánh hỏa luân, bên cạnh có một con hỏa long đỏ rực cuốn quanh.

Nữ tiên bước lên, lấy ra thánh chỉ của nương nương, nói: “Tam đàn Hải Hội Đại Thần, Hoàng Địa Kỳ có chỉ muốn truyền cho người.”

Vị đại thần kia thân hình cực lớn, hấp thu hương hỏa ba giới mà thành, khí chất thần – tiên giao hòa, đưa tay chiêu thánh chỉ tới, cẩn thận xem xét một phen, kinh ngạc thốt: “Bảo tháp Linh Lung Hoàng Kim của phụ thân ta chẳng còn trong tay sao? Là chuyện khi nào? Kẻ thù của người nhiều như vậy, vậy mà không ai báo cho ta hay!”

Hắn vừa kinh vừa hỉ, đứng dậy, quanh thân thần lực và tiên gia đạo lực cuồn cuộn trào dâng, cười lớn: “Lão nhân gia người không có Linh Lung Hoàng Kim Bảo Tháp bên người, chẳng phải rất nguy hiểm hay sao? Làm con, sao có thể khoanh tay nhìn phụ thân gặp nạn được?”

Hắn nắm lấy Hỏa Tiêm thương, chân giẫm Phong Hỏa Luân, luân đỏ sau đầu bay lên, hóa thành Càn Khôn hoàn, hỏa long cuốn đến, hóa thành Hỗn Thiên lăng, một đường gió lửa cuồn cuộn lao thẳng về Thiên Đình.

“Đa tạ nương nương chỉ điểm!”

Tiếng hắn từ xa vọng lại: “Ta đi báo đáp ân dưỡng dục của phụ thân trước, rồi sẽ đến bái tạ nương nương sau!”

Nữ tiên kia bật cười: “Quả đúng là bản tính của một Ma Vương khuấy loạn thế gian.”

Kể từ sau khi Trần Thực trở về, Lý Thiên Vương liền tái phát vết thương cũ, lại nằm thêm vài ngày, đến khi thương thế vừa mới khá hơn một chút, liền lập tức liên lạc với các sư huynh trên Linh Ứng sơn, dò hỏi tin tức về Linh Sơn.

Chờ đến khi hắn nghe được việc Linh Sơn sau trận Lịch Kiếp Tự Tại Đại Minh Vương, đã khiến vô số tăng nhân tử thương, sắc mặt hắn lập tức xám như tro tàn.

“Trần Thực tên khốn này, đã giết bao nhiêu tăng nhân của Linh Sơn? Như Lai Đại Thế Tôn liệu có đem món nợ này trút hết lên đầu ta không?”

Hắn đang nghĩ đến đây, thì từ ngoài trời bỗng vọng đến một giọng nói khiến hắn tim gan nhảy dựng: “Cha! Cha! Hài nhi trở về rồi đây! Hài nhi nghe nói cha bị thương, lòng như lửa đốt, lập tức phi thân không nghỉ lao đến! Cha, Linh Lung Hoàng Kim Bảo Tháp của người đâu rồi? Gần đây hài nhi lại ngứa da, rất muốn vào trong đó hưởng thụ một phen!”

Lý Thiên Vương vội vàng đưa tay định triệu xuất Linh Lung Hoàng Kim Bảo Tháp, chợt nhớ ra bảo tháp đã bị Nhiên Đăng Cổ Phật thu về, sắc mặt lập tức đại biến.

“Không lấy ra được phải không? Lý! Tịnh!”



Trần Thực quay về doanh trại Thiên binh, tìm kiếm Hắc Oa, phát hiện Hắc Oa chẳng biết đã đi đâu, không khỏi lo lắng vô cùng.

“Dạo trước có một vị Chân Quân đến, mang theo một con chó, con chó kia hóa thành một đạo sĩ chó. Hắc Hắc tiên nhân vừa thấy đạo sĩ chó, liền theo hắn mà đi mất.”

Thiên Cơ tú sĩ Trọng Lân nói với Trần Thực: “Tới nay vẫn chưa quay về.”

“Chân Quân? Đạo sĩ chó?” Trần Thực kinh ngạc hỏi lại.

“Ta nghe người ta nói, vị Chân Quân ấy là ngoại sanh của Ngọc Đế Đại Thiên Tôn, từ Tổ Đình Thần Châu tới, phần nhiều là đã quay về trấn thủ Tổ Đình rồi.”

Trần Thực nghe vậy mới hơi yên lòng. Tổ Đình hắn còn chưa từng đặt chân đến, cũng chẳng biết nơi đó rốt cuộc ra sao.

“Nếu có thời gian, nhất định phải đến Tổ Đình một chuyến, tận mắt nhìn xem nơi ấy thế nào.”

Trần Thực nghỉ ngơi đôi chút, liền lập tức tới Đông Thiên Cung, cầu kiến Đông Vương Công.

Đông Vương Công thấy hắn, cười nói: “Trần đạo hữu, mấy tháng không gặp, ngươi đã đi đâu vậy?”

Trần Thực từng rơi vào Mậu Phương thế giới, trong thần thông Lịch Thiên Kiếp Vĩnh Chứng Tự Tại, nhiều lần bị cuốn vào, mỗi lần đều trầm luân suốt mười ba năm. Nhưng đó là trong thần thông, còn ở bên ngoài, kỳ thực chỉ mới qua mấy tháng mà thôi.

Trần Thực lộ vẻ đau khổ, nói: “Bệ hạ, Lý Thiên Vương muốn giết ta! Xin bệ hạ làm chủ cho ta, đòi lại công đạo!”

Sắc mặt Đông Vương Công lập tức đại biến: “Khi nào xảy ra chuyện này?”

Trần Thực liền kể lại việc Lý Thiên Vương sai hắn đi Mậu Phương thế giới, sau đó lau lệ nói: “Thần là tiên nhân dưới trướng của bệ hạ, Lý Thiên Vương một lòng hại ta, đây chẳng phải là coi thường thể diện của bệ hạ, coi bệ hạ như cỏ rác sao?”

Đông Vương Công giơ tay nói: “Chớ nói nữa! Lý Thiên Vương biết ngươi có ta làm chỗ dựa, vẫn dám ra tay với ngươi, chuyện này ta tuyệt đối không bỏ qua! Ba người con trai của hắn hiện đang giữ chức tại Tam Đàn Hải Hội, là Đại nguyên soái binh mã của ba quân phương Nam, từ trước đã bất hòa với hắn. Nếu biết bảo tháp Linh Lung của Lý Thiên Vương đã mất, chắc chắn sẽ lập tức kéo đến lấy mạng hắn!”

Trần Thực hơi do dự, rồi nói: “Bệ hạ, thật chẳng giấu gì, Can nương của tiểu nhân nghe kể chuyện này đã tức giận vô cùng, đã sai người đi mời vị Tam Đàn Hải Hội đại thần kia rồi. Hay là... bệ hạ đổi người khác đi?”

Đông Vương Công ngẫm nghĩ giây lát, nói: “Tam Đàn Hải Hội đại thần tuy là Ma Vương quậy phá thiên hạ, nhưng Ngọc Đế Đại Thiên Tôn tất sẽ không để hắn giết Lý Thiên Vương đâu... Thôi vậy, để ta vì ngươi ra mặt lần nữa. Ngươi cứ chờ tin tốt lành đi.”

Trần Thực vái tạ rối rít.

Rời khỏi Đông Thiên Cung, Trần Thực lập tức lên đường đến Lôi Bộ Thần Tiêu Ngọc Phủ, cầu kiến Cửu Thiên Ứng Nguyên Lôi Thanh Phổ Hóa Thiên Tôn, hướng sư bá khóc lóc một phen.

Sau đó lại đến Đấu Bộ tìm Đấu Mẫu Nguyên Quân, tố khổ sự bất nghĩa của Lý Thiên Vương. Đấu Mẫu Nguyên Quân nói: “Tuy ta đã vào Thần đạo, nhưng Kim Ngao đảo bị chèn ép ta vẫn không thể khoanh tay đứng nhìn. Ngươi cứ về trước, chớ nói đã từng đến đây, sau này sẽ có tin.”

Trần Thực lại ghé qua Ôn Bộ và nhiều nơi khác, ở đâu cũng khóc lóc một phen, rồi quay về Thiên Đình, trở về doanh trại Thiên binh.

Vừa mới đặt chân về doanh, liền nghe được một tin tức:

Lý Thiên Vương bị chính con trai mình tìm tới tận cửa báo thù, treo lên mà đánh, đánh đến mức rên la thảm thiết, còn bị lóc thịt, suýt chút nữa đã bị đánh chết, may mà Ngọc Đế Đại Thiên Tôn hạ chỉ, vị Ma Vương kia mới chịu buông tay.

“Nếu không có Đại Thiên Tôn ngăn lại, hôm nay ngươi chắc chắn phải xuống Tây Thiên!”

Vị Ma Vương kia vừa đi vừa quay đầu lại hô: “Sau này ta còn đến đánh tiếp!”

“Tam Đàn Hải Hội đại thần mà không tiễn nổi Lý Thiên Vương đi sao?” Trần Thực cảm thấy có chút tiếc nuối.

Đến đêm hôm sau, Lý Thiên Vương đang dưỡng thương trong phủ, bỗng có một kẻ bịt mặt xông vào Lý phủ, xông tới bên giường bệnh mà đánh tới tấp, đánh cho Lý Thiên Vương đang nằm trên giường kêu rên thảm thiết, nghe mà rợn người.

Các lộ thiên tướng trấn giữ Thiên Đình lập tức chạy đến tiếp viện, định bắt lấy kẻ bịt mặt kia, nhưng đối phương thần thông quảng đại, trong vòng vây của chư tướng vẫn ung dung thoát thân.

Các thiên tướng truy đuổi đến tận Đông Thiên Cung thì mất dấu, lại không dám xông vào Đông Thiên Cung lục soát, đành phải rút lui.

Đến ngày thứ ba, Lý phủ lại bị trộm viếng. Kẻ trộm đột nhập vào phủ, trong chớp mắt sấm sét nổ vang, bổ xuống giường bệnh của Lý Thiên Vương cả trăm ngàn đạo lôi điện, khiến hắn bị sét đánh cháy đen cả trong lẫn ngoài. Sau đó, kẻ trộm lại như cũ, thong dong rút lui trong vòng vây của thiên binh thiên tướng.

Sang ngày thứ tư, lại có người đột nhập Lý phủ, phá hoại khắp nơi, toàn bộ người nhà họ Lý đều bị đánh cho một trận, ngay cả Lý Thiên Vương đang nằm liệt trên giường cũng không thoát.

Ngày thứ năm...

Tới ngày thứ tám, Lý Thiên Vương sai người khiêng mình đến doanh trại Thiên binh, tìm tới Thiên Đạo cư của Trần Thực, nói với hắn: “Lý mỗ đặc biệt đến đây để tạ tội cùng Trần đạo hữu. Khi xưa sai đạo hữu đến các thế giới như Tam Nguyên, Thái Lai, quả thật là ta sai trái, đã nảy sinh ý đồ bất chính. Mong đạo hữu lượng thứ, tha cho tội lỗi của ta.”

Hắn nằm trên giường bệnh, gắng gượng chống đỡ, sai người đỡ dậy, muốn cúi mình bái tạ.

Trần Thực vội vàng đỡ hắn, không để hắn hành lễ, cười nói: “Thiên Vương sao lại khách sáo như vậy? Tại hạ không phải kẻ nhỏ nhen, ngài như thế chẳng phải khiến tại hạ tổn thọ rồi sao.”

Lý Thiên Vương sắc mặt nghiêm trang: “Sai là sai, tự nhiên phải tạ tội.”

Hai người liền hóa giải hiềm khích, chẳng mấy chốc liền chuyện trò vui vẻ, tiếng cười vang vọng.

Lý Thiên Vương bất ngờ đổi giọng, mỉm cười nói: “Trần đạo hữu, ngươi phi thăng Địa Tiên giới, gia nhập Thiên binh doanh, tính đến nay cũng đã mười năm rồi nhỉ?”

Trần Thực đáp: “Gần như vậy.”

Lý Thiên Vương cười nói: “Đã như thế, thì đạo hữu được tự do rồi. Năm xưa đạo hữu cùng Thiên Đình ký kết khế ước tại Dao Quang trì, kỳ hạn đúng mười năm. Giờ mười năm đã hết, đạo hữu có thể rời khỏi Thiên binh doanh.”

Mắt Trần Thực sáng lên, mỉm cười: “Ta là một trong những tiên nhân phi thăng sau cùng, nếu ta có thể rời khỏi Thiên binh doanh, chẳng phải có nghĩa là tất cả Thiên binh khác cũng đã đến kỳ hạn mười năm? Họ cũng đều có thể rời đi sao?”

Lý Thiên Vương nằm trên giường bệnh, mỉm cười đáp: “Không hẳn ai cũng chịu rời khỏi Thiên binh doanh. Bọn họ rời đi thì đi đâu? Bên ngoài trông thì có vẻ tự do, nhưng sống còn khổ hơn trong Thiên binh doanh. Họ không thể rời khỏi nơi này.”

Trần Thực hỏi: “Thiên Đình sẽ không ngăn cản bọn họ rời đi sao?”

Lý Thiên Vương lắc đầu: “Khi xưa đã ký khế ước, lẽ nào Thiên Đình lại nuốt lời? Nếu thế thì còn gì thể diện nữa?”

Trần Thực mỉm cười nói: “Vậy thì tốt.”

Hắn liền cất cao giọng: “Tại hạ Trần Thực, thuộc Thiên binh doanh, xin nói với chư vị đồng đạo một lời. Khế ước mười năm mà chúng ta đã ký với Thiên Đình, nay kỳ hạn đã mãn! Chư vị đồng đạo, ta hỏi: Chúng ta phi thăng là để làm Thiên binh cho Thiên binh doanh hay sao? Ai nguyện rời khỏi Thiên Đình cùng ta, hãy đến Tây Thiên Đãng hội hợp!”

Thanh âm của hắn vang vọng khắp Thiên Đạo cư, dù vẫn có vài Thiên binh Thiên tướng chưa kịp nghe thấy, nhưng các Thiên binh lập tức truyền tin cho nhau, chẳng bao lâu tin tức đã lan khắp toàn doanh Thiên binh Thiên tướng.

Lý Thiên Vương lắc đầu nói: “Trần Thực, ngươi mang đi chẳng được bao nhiêu người đâu. Ngươi có biết không? Không phải Thiên Đình cần Thiên binh, mà là các ngươi – đám Thiên binh ấy – cần Thiên Đình! Nếu không có Thiên Đình phát lương tháng, các ngươi sống ở Địa Tiên giới đến miếng cơm cũng không kiếm nổi!”

Hắn lập tức ra lệnh khiêng cáng, trực chỉ Tây Thiên Đãng. Hắn muốn tận mắt xem thử, rốt cuộc là những kẻ nào to gan đến vậy, dám cùng Trần Thực rời khỏi Thiên Đình!

(Cảm ơn đạo hữu Chu01 đã hỗ trợ kinh phí mua truyện!!! )