Đại Đạo Chi Thượng

Chương 718: Truyền thừa bất diệt (2/2)



Mà hiện giờ, bọn họ là đang làm việc cho chính mình, thiên tài địa bảo khai thác được đều thuộc về bản thân họ, pháp bảo luyện chế ra cũng là của riêng họ, động phủ tu sửa cũng là để tự mình sử dụng, tự nhiên ai nấy đều hăng hái phấn chấn.

Nay nguy hiểm đã không còn bao nhiêu, Tiêu Què cũng tạm yên lòng, lúc này mới nhớ đến việc đi tìm Trần Thực.

Khi hắn tìm được Trần Thực, không khỏi mặt mày đen lại, chỉ thấy trong quãng thời gian bọn họ bận rộn, Trần Thực vậy mà lại mở rộng ra thêm mấy chục vạn dặm lãnh thổ tại vùng Bồng Lai Tây.

Trần Thực luyện hóa ngoại đạo nơi đó, đám tiên nhân kia lập tức kéo đến, trong mắt lấp lánh ánh sáng gian xảo, nhìn chằm chằm mảnh đất trù phú này.

Ở đây, chính là pháp bảo, là tài phú, là công pháp, là tiền đồ.

Là nơi để bọn họ an thân lập mệnh!

Những thứ mà họ không thể có được ở Thiên Đình, những điều họ ngày đêm khao khát, ở nơi này lại có thể giành được!

Tiêu Què bất giác đau đầu không thôi, than thở: “Còn muốn lặp lại một lần nữa sao?”

Đúng lúc ấy, thanh âm của sư tỷ Cảnh Mai truyền đến: “Sao lại có nhiều người thế này?”

Mắt Tiêu Què sáng lên, lập tức phi thân tới bên nàng, chỉ thấy Cảnh Mai sư tỷ phong trần mệt nhọc trở về Kim Ngao đảo, đang ngạc nhiên đánh giá khắp bốn phía.

Nàng đi tìm kẻ thù đã đánh gãy một chân mình để báo thù, rời Kim Ngao đảo cũng không bao lâu, nào ngờ khi trở về thì Kim Ngao đảo đã đại biến, suýt nữa nàng còn tưởng mình lạc vào thánh địa tiên gia nào đó. Tới gần rồi, xác nhận lại địa thế, nàng mới chắc chắn đây chính là Kim Ngao đảo.

“Cảnh Mai, những người này đều là sư đệ sư muội của ngươi!”

Tiêu Què nắm chặt lấy nàng như bắt được cọng rơm cứu mạng, vội vã nói, “Thời gian này, ngươi nhất định phải bảo vệ cho mấy vị sư đệ sư muội ấy sống sót! Đúng rồi, phải cẩn thận mấy kẻ làm dược sư trong bọn họ! Nếu bọn họ luyện ra thứ quái lạ nào cho người khác ăn, nhất định phải ngăn lại!”

Hắn ngẫm nghĩ một chút, lại bổ sung: “Cũng không được để họ tự ăn!”

Cảnh Mai còn chưa hiểu chuyện gì, bỗng thấy một đám tiên nhân hớn hở lao vào một tòa tiên điện, bên trong tiên điện hắc quang bắn ra tứ phía, nàng thất thanh kêu lên, lập tức phi thân lao tới cứu viện.

Tiêu Què lớn tiếng nhắc: “Không chết người là được! Đừng có nấn ná ở trong đó trò chuyện, bên ngoài còn có người đang đợi ngươi cứu!”

Cảnh Mai vừa giải quyết xong tình huống, liền thấy một đám tiên nhân đang giao đấu với một con yêu ma có tu vi cực kỳ cường đại, nàng lập tức bay đến, ba quyền hai cước đánh ngã yêu ma, tiếp đó liền nghe nơi xa có tiếng kinh hô truyền đến, lập tức lại bay đi.

Tiêu Què thấy thế, cuối cùng cũng yên tâm: “Thực lực của Cảnh Mai không yếu, có thể chống đỡ một thời gian. Ta rốt cuộc cũng có thể nghỉ ngơi một lát rồi.”

Hắn đi tìm Trần Thực, lúc này Trần Thực đang đứng giữa một vùng đại trạch, luyện hóa ô nhiễm ngoại đạo trong đó, Tiêu Què đi đến phía sau, nói: “Đám tiên nhân này thật sự quá biết quậy phá, thực lực chẳng cao mà phiền phức thì chẳng ít. Ngươi mà còn mở rộng lãnh địa nữa, chỉ sợ bọn họ còn có thể gây ra trò gì nữa ấy chứ. Đã có hai người chết rồi.”

Trần Thực kinh ngạc: “Chết hai người? Sao mà chết?”

Tiêu Què bèn kể lại chuyện dược sư luyện đan, khiến hai người thử thuốc bị trúng độc mà chết.

Sắc mặt Trần Thực liền sầm xuống, nói: “Lũ khốn này, sao không tự mình thử thuốc trước?”

Tiêu Què do dự chốc lát, tên dược sư kia ban đầu định tự mình thử thuốc, nhưng bị hắn ngăn lại, nên mới không chết.

“Thưa sư bá, Bồng Lai Tây vốn là một vùng thánh địa rộng lớn, nếu cứ bỏ hoang thì thật đáng tiếc.”

Trần Thực hiểu ý Tiêu Què khi đến tìm mình, mỉm cười nói: “Đám tiên nhân này đến từ các thế giới phàm trần, phi thăng lên Địa Tiên giới, chưa từng có được một ngày yên ổn, không có lấy chỗ đặt chân. Trong Địa Tiên giới, từ cây cột cho tới mái ngói, chẳng có thứ nào thuộc về họ. Thậm chí cả sinh mệnh của họ cũng không thuộc về chính họ. Nay bọn họ ở Bồng Lai Tây, mới coi như tìm được hy vọng chân chính. Ta mở ra thêm cho bọn họ nhiều thánh địa, họ có được chốn an thân, mới có thể lập mệnh, mới có thể có lý tưởng và chí hướng, mới có thể mưu cầu những cảnh giới cao hơn.”

Hắn dừng lại một chút, rồi nói tiếp: “Nếu đến sống còn cũng chỉ có thể cầm cự qua ngày, thì còn nói gì tới lý tưởng và chí hướng nữa?”

Tiêu Què nói: “Những điều ngươi nói, ta đều hiểu. Nhưng Kim Ngao đảo chúng ta không có nhiều công pháp để tùy tài bồi dưỡng, cũng không có nhiều cao nhân để truyền thụ đạo pháp thần thông cho bọn họ!”

Trần Thực trầm ngâm giây lát, rồi mỉm cười: “Chúng ta có.”

Tiêu Què hơi sững người.

Trần Thực cười nói: “Chuyện này, sư bá không cần phải phiền lòng, ta sẽ xử lý thỏa đáng. Sư bá chỉ cần trông chừng bọn họ, đừng để có thêm người chết nữa là được.”

Tiêu Què nửa tin nửa ngờ rời đi.

Có thêm Cảnh Mai sư tỷ hỗ trợ, rốt cuộc cũng có thể thở phào một hơi.

“Đám sư đệ sư muội này thật biết gây chuyện.” Nàng than thở.

Tiêu Què nói: “Mười mấy ngày nay ta đều sống như vậy đấy. Kiều Cố và Bạch Kính Minh đâu?”

Cảnh Mai nói: “Kiều sư huynh đã ra ngoài một thời gian, nói là đi tìm Văn sư huynh bị lưu lạc bên ngoài. Văn sư huynh chẳng phải đang làm mã phu dưới trướng Lăng Tiêu Tiên Quân sao? Trần sư đệ có thể luyện hóa ngoại đạo, Kiều sư huynh liền muốn tìm về giúp huynh ấy luyện trừ ma khí.”

“Vậy Bạch sư huynh của ngươi đâu?”

“Bạch sư huynh cũng ra ngoài, đi tìm các vị sư huynh khác.”

“Bạch sư huynh của ngươi thường xuyên thử thuốc ở Hồng Sam cốc, rèn được một thân công phu kháng độc, nói không chừng lại có tác dụng lớn đấy.” Tiêu Què nói.

Đang trò chuyện, Giang Quá trở về núi, hai người mừng rỡ, lập tức kéo Giang Quá đi cùng.

Ba người hợp lực đi khắp nơi cứu người, rốt cuộc cũng không gây ra tai họa lớn nào.

Lại hơn mười ngày trôi qua, Bạch Kính Minh trở về, dẫn theo một vị sư huynh khác, chính là Biên sư huynh. Tiêu Què lập tức an bài cho Bạch Kính Minh đi thử thuốc, luyện đan, lại hỏi Biên sư huynh: “Biên Lưu Nhi, mấy năm nay ngươi đi đâu? Lâu lắm rồi không thấy bóng dáng ngươi, chỉ thỉnh thoảng có gửi chút Thiên Nguyên giao tử về núi.”

Biên Lưu Nhi lộ vẻ hổ thẹn, nói: “Sư bá, mấy năm nay đệ tử đào mỏ ở Diêm Vương Tỉnh, đào suốt hơn bốn trăm năm rồi. Chủ mỏ thấy ta còn chưa chết, liền tăng lương cho ta hơn chục lần. Thậm chí còn hứa gả con gái cho ta, nói sau này tiên khoáng Diêm Vương Tỉnh đều là của ta. Nếu không phải Bạch sư đệ tìm được ta, chắc ta cũng chẳng định quay về…”

“Ngươi bị bán đi còn giúp người ta đếm tiền!” Tiêu Què mắng cho một trận.

Biên Lưu Nhi càng thêm hổ thẹn, nói: “Sư bá, lần này trở về núi, đệ tử nên làm gì ạ?”

Trong lòng Tiêu Què chợt khẽ động: “Ngươi có thể sống sót khi đào mỏ ở Diêm Vương Tỉnh, vậy thì đào mỏ ở Bồng Lai Tây của chúng ta hẳn cũng không vấn đề gì. Ngươi tiếp tục đào, nhưng lần này phải dẫn theo các sư đệ sư muội cùng đào.”

“Được ạ!”

Biên Lưu Nhi vui vẻ đồng ý, “Chuyện này ta thạo lắm!” Nói rồi, mắt sáng rỡ nhìn hắn.

Tiêu Què đá cho một cước: “Ta không có con gái gả cho ngươi! Có bản lĩnh thì tự đi tìm trong số các sư muội!”

Biên Lưu Nhi vừa xoa mông vừa rời đi.

Tiêu Què nhìn Kim Ngao đảo ngày càng hưng thịnh, trong lòng vô cùng vui sướng, thầm nghĩ: “Giờ mà chết cũng có thể cười nơi chín suối rồi. Phì phì, đại cát đại lợi.”

Hắn hiểu rõ, đám tiên nhân kia tu vi còn thấp, thực lực yếu, công pháp chưa đủ, bèn vội vàng đi tìm Trần Thực.

Lúc này Trần Thực đã quay về Kim Ngao đảo, đang tắm gội, đốt hương trong Bích Du cung. Khi Tiêu Què xông vào, chỉ thấy hương khói lượn lờ, chầm chậm bốc lên, kết nối với các không gian khác.

Trong làn hương khói, dần hiện ra khuôn mặt của một nữ nhân trang nghiêm, từ miệng nàng truyền ra âm thanh: “Được rồi. Ý định của ngươi ta đã hiểu. Có điều bản tọa đã chết một lần, không còn là đệ tử của Thông Thiên nữa, mà là Đẩu Mẫu Nguyên Quân dưới trướng Đại Thiên Tôn. Chỉ lần này thôi, không có lần sau.”

“Đa tạ Nguyên Quân.” Trần Thực cung kính hành lễ tạ ơn.

Tiêu Què nhìn thấy vị nữ nhân trang nghiêm ấy, lập tức quỳ xuống dập đầu, nghẹn ngào nói: “Đệ tử Tiêu Hoảng, bái kiến Kim Linh Thánh Mẫu sư thúc!”

“Đứng dậy đi.”

Đẩu Mẫu Nguyên Quân nói: “Ta với Kim Ngao đảo của các ngươi đã không còn quan hệ gì, hiện nay ta là thần linh tuân mệnh Thần đạo, không cần gọi ta là sư thúc. Nhớ kỹ, không được có lần sau.”

Nói xong, thân ảnh liền tiêu tán.

Trần Thực đỡ Tiêu Què đứng dậy, mỉm cười nói: “Sư bá, mau thiết lập pháp đàn, chuẩn bị tiếp ứng Đẩu Mẫu Nguyên Quân cùng các vị môn nhân Thông Thiên hạ lâm!”

Tiêu Què trong lòng chấn động mạnh: “Bọn họ muốn hạ lâm?”

Trần Thực mỉm cười: “Sư bá chẳng phải đang lo không ai dạy bảo đám ngoại môn đệ tử kia sao? Nếu là do các vị sư bá, sư thúc tổ truyền thụ thì chẳng phải tốt hơn sao?”

Tiêu Què sống mũi cay cay, mắt đỏ hoe. Từ sau trận chiến Vạn Tiên trận ba mươi sáu vạn năm trước, đệ tử đời thứ hai, thứ ba của Tiệt giáo rất hiếm khi tề tụ.

Bọn họ đã hóa thành tinh tú trên trời, trở thành thần linh trong Thiên Đình.

Tiệt giáo, cũng đã không còn tồn tại.

Giờ đây, bọn họ sẽ một lần nữa quy tụ, chỉ để lưu lại đạo thống truyền thừa.